( Tiếp theo )
Sói ăn thịt chiên trong bóng đêm đen, nhưng những vết máu đỏ còn kia sẽ tố cáo sói dưới ánh mặt trời vàng.
Bước chân thời gian trải qua các thời đại dẫm nát công trình loài người, nhưng không xoá mất những giấc mơ, không làm suy yếu những khả năng sáng tạo. Mơ ước và sáng tạo của loài người vẫn còn vì chúng là thành phần của Tinh Thần Vĩnh Cữu, mặc dù khi ẩn khi hiện như mặt trời chạy trốn bóng đêm, như mặt trăng tạm lắnh ánh bình minh.
Khi tởm gớm những điều mình không hiểu, họ giống những người bị cảm sốt. Cao lương mỹ vị mấy họ thấy cũng nhạt phèo.
Sự ngược đãi không làm người công chính đau khổ; sự đàn áp cũng không tiêu diệt kẻ theo đường chân lý. Socrates mỉm cười khi đưa chén thuốc độc lên môi. Stenphen hớn hở lúc bị ném đá. Điều nguy hại thực sự là lương tâm ta đau nhói khi bị chống đối, và hấp hối khi bị phản bội.
Có những người thô lỗ nhưng vẫn còn hơn một số kẻ bặt thiệp
( Lược bỏ 1 đoạn.... )
Năng khiếu không phải là chọn đúng nhưng là nhận thức được nơi sự vật mối thuần nhất tự nhiên giữa phẩm và lượng
Lịch sử mỗi người ghi trên trán họ, nhưng trong ngôn ngữ, chỉ có ai được mặc khải mới đọc ra.
Có những người không muốn công khai tạ ơn tôi để tỏ lòng biết ơn, nhưng công khai nhận mình hiểu biết tài năng tôi để chính mình được người ta ngưỡng mộ.
Tôi biết thân phụ hắn. Làm sao bạn lại mong tôi đừng quen hắn?
Hãy cho tôi coi mặt thân mẫu bạn, tôi sẽ nói bạn là hạng người nào.
Tự do của kẻ huênh hoang chỉ là một thứ nô lệ.
Người da đen bảo người da trắng:”Nếu mày ngăm ngăm tao sẽ nương tay”.
Nhiều người giá cả sự vật thì thông suốt, mà giá trị mỗi vật vẫn không hay.
Tôi phải nó sao về kẻ vay mượn tiền tôi, mua gươm giáo chống lại tôi.
Thực chất của âm nhạc là dư âm còn vang vọng bên tai, sau khi giọng ca đã chìm lặng và đàn địch đã im lìm.
Người chết run sợ trước gió mưa nhưng người sống xông pha ngoài mưa gió.
Những kẻ run sợ trứơc giông bão cuộc đời, coi như đang sống. Nhưng thực sự họ đã chết ngay từ lúc khai sinh. Họ nằm đó không ai chôn cất, mùi hôi thúi xông lên ngập trời.
Tình yêu như sự chết, biến đổi mọi vật.
Phương pháp hồi sinh một ngôn ngữ nằm trong trái tim, trên đôi môi và giữa các ngón tay thi nhân. Thi nhân là kẻ trung gian giữa sức sáng tạo và quần chúng. Người là sợi dây chuyền tin của thế giới tinh thần xuống cho thế giới khảo cứu. Thi nhân là mẹ đẻ của ngôn ngữ. Người đi đâu, ngôn ngữ theo đó. Khi thi nhân tắt thở, ngôn ngữ nằm khóc lẻ loi bên mộ người, đợi cho thi nhân khác đến đỡ dậy và dẫn đi.