Nước Anh có một phòng bán vé xe khách rất lớn, nằm ngay giữa Thành phố Luân Đôn. Hàng ngày khách đi xe rất đông, nên phải thực hiện việc xếp hàng để chờ mua vé. Tuy vậy vẫn không tránh được cảnh xô lấn chen đẩy lẫn nhau, nhưng vì người mua vé rất đông, hàng người xếp rất dài, nên cũng mất nhiều thời gian quý báu của khách đi xe.
Một hôm, có một khách mặc âu phục rất chỉnh tề từ trong hàng người đứng đợi mua vé, bước lên phía trước, to tiếng phản ứng nhân viên bán vé. Ông phê phán người bán vé quá chậm chạp, làm cho khách phải đợi lâu, lãng phí thời gian quý báu của mọi người.
Anh ta còn chỉ tay vào mặt người bán vé, vênh mặt lên giọng hách dịch đe dọa : “ Anh có biết tôi là ai không? Anh có muốn ngày mai bị đuổi việc không?”
Trước những lời lẽ đe dọa và xúc phạm của người đàn ông lạ mặt, người bán vé bình tĩnh không hề tỏ vẻ khó chịu, cũng không cần tranh cãi, chỉ nhìn về phía mọi người, nhẹ nhàng hỏi : “ Trong các vị, có ai giúp được người đàn ông này một việc không? Ông ta không nhớ được mình là ai cả thật tội nghiệp !”
Mọi người nghe anh nhân viên bán vé nói vậy, liền cười ầm cả lên, còn người đàn ông mặc âu phục cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ lên trước bao nhiêu ánh mắt chế giễu của mọi người. Ông ta lẳng lặng cúi đầu rồi bỏ đi.
Theo VHTT
Một hôm, có một khách mặc âu phục rất chỉnh tề từ trong hàng người đứng đợi mua vé, bước lên phía trước, to tiếng phản ứng nhân viên bán vé. Ông phê phán người bán vé quá chậm chạp, làm cho khách phải đợi lâu, lãng phí thời gian quý báu của mọi người.
Anh ta còn chỉ tay vào mặt người bán vé, vênh mặt lên giọng hách dịch đe dọa : “ Anh có biết tôi là ai không? Anh có muốn ngày mai bị đuổi việc không?”
Trước những lời lẽ đe dọa và xúc phạm của người đàn ông lạ mặt, người bán vé bình tĩnh không hề tỏ vẻ khó chịu, cũng không cần tranh cãi, chỉ nhìn về phía mọi người, nhẹ nhàng hỏi : “ Trong các vị, có ai giúp được người đàn ông này một việc không? Ông ta không nhớ được mình là ai cả thật tội nghiệp !”
Mọi người nghe anh nhân viên bán vé nói vậy, liền cười ầm cả lên, còn người đàn ông mặc âu phục cảm thấy xấu hổ, mặt đỏ lên trước bao nhiêu ánh mắt chế giễu của mọi người. Ông ta lẳng lặng cúi đầu rồi bỏ đi.
Theo VHTT