Đề bài: Nghị luận xã hội về lòng khoan dung
Bài làm
Trong cuộc sống, không ai là người hoàn hảo. Con người thường có hai mặt tốt và xấu, có khi tính thiện trong con người sẽ lấn át tính ác và ngược lại. Ai cũng mắc phải những sai lầm, dù là sai lầm nhỏ hay sai lầm nghiêm trọng cũng cần có sự độ lượng, lòng khoan dung của mọi người xung quanh, và đặc biệt cần sự tha thứ của chính cái tôi. Chính nhờ sự khoan dung đó mà chúng ta có thể tự tin bước tiếp và đạt đến ngưỡng cửa của sự thành công.
Vậy…tại sao phải khoan dung?
Trước hết, khoan dung là sự thể hiện của một nhân cách cao đẹp, một tâm hồn rộng mở, giàu lòng yêu thương. Bởi chỉ khi biết mở rộng tấm lòng, chỉ khi tình yêu được nhân ái hoá, con người ta mới có thể quên đi những thiệt hại, những tổn thất của mình mà tha thứ cho người khác. Hãy xem cách ông cha ta tha thứ cho kẻ thù để thấy đựơc truyền thống nhân đạo, nhân ái của dân tộc Việt Nam.
Trong "Bình ngô đại cáo", Nguyễn Trãi viết:
Mã Kì, Phương Chính cấp cho 500 chiếc thuyền
Vương Thông, Mã Anh cấp cho hàng nghìn cỗ ngựa.
Trong "Tuyên ngôn độc lập" Bác đã khẳng định: Tuy vậy, dân tộc Việt Nam trước sau vẫn giữ thái độ khoan hồng, nhân đạo với kẻ thù thất thế…
Khoan dung không chỉ là biểu hiện của một tấm lòng nhân ái cao đẹp, lòng nhân đạo thấm đượm tình người, khoan dung còn là phẩm chất của một con người biết mình biết ta vì không ai là không phạm sai lầm. Chính khi khoan dung với ngươì khác khác là bạn sẽ nhận được một thái độ trân trọng, cách nhìn nhận mới, sự biết ơn… Và khi bạn sa ngã, bạn lỗi phạm sẽ có người tha thứ cho bạn nếu bạn đã từng biết tha thứ?
Ai sẽ chấp nhận bạn nếu bạn từng không đoái hoài đến sự ăn năn hối lỗi của ngươì khác? Và ai sẽ khoan dung với bạn nếu bạn chưa từng khoan dung với kẻ khác đây? Vậy không khoan dung với kẻ khác là tàn nhẫn với chính mình….!
Không những thế, bất cứ khi nào bạn khoan dung cho người khác là bạn đang mở rộng một đường cho chính họ.
Khoan dung là khi bạn bỏ qua cho người lạ vừa vô tình dẫm lên chân bạn trên xe buýt. Khoan dung là khi tôi chân thành đón nhận lời xin lỗi của bạn vừa khiến tôi buồn. Khoan dung là khi người mẹ giang rộng vòng tay ôm lấy đứa con trai sau những chuỗi ngày lang thang nay đã ân hận trở về.
Lòng khoan dung sẽ cảm hoá được lỗi lầm, là động lực thúc đẩy, khuyến khích họ nhận ra sai lầm và sửa chữa. Chỉ cần một ánh mắt thiện cảm thôi cũng đủ cho những người từng là tù nhân cảm thấy được đón nhận, sống có ý nghĩa hơn, chỉ cần một nụ cười khuyến khích cũng đủ để những thanh niên vừa ra trại thấy mình không bị bỏ rơi, lạc lõng…
Tôi cực kì lên án thái độ thờ ơ lạnh nhạt của một số thanh niên hiện nay, đối với những người đã từng phạm sai lầm- giờ đang mang trong mình căn bệnh thế kỷ, mòn mỏi sống trong sự ghẻ lạnh của không ít người.Chính sự thờ ơ, lạnh nhạt, chính lòng ích kỷ thiếu khoan dung ấy đang gián tiếp tiếp tay cho tội ác lan rộng. Như thế là đúng sao? Là văn minh, tiến bộ sao?
Những ánh mắt ghẻ lạnh ấy, những con người vô cảm ấy đang khiến xã hội này ngày càng thêm lạnh! Thiếu thốn tình cảm, thiếu thốn vị tha, lòng khoan dung,…tất cả sẽ chỉ còn là một xã hội vô tri, vô giác, lạnh lùng, vô cảm….Nhưng vẫn còn đó những tấm lòng nhân ái, sống vì mọi người, biết tha thứ, biết khoan dung - góp phần xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn, phát triển hơn, nhân ái hơn,…
Và chắc hẳn những người biết khoan dung đó sẽ luôn nhận được tình yêu thương, sự kính trọng của mọi người.
Khoan dung với người khác là rất cần thiết nhưng chưa đủ! Tôi đau lòng khi không ít người tự dằn vặt mình, hành hạ tâm hồn và thể xác mình…vì họ cho rằng mình đã làm sai, mình không đáng được tha thứ. Đừng như thế! Biết nhận ra lỗi lầm là điều tốt, nhưng cứ sống mãi trong hoài niệm là điều có tốt không? Tại sao không tự tha thứ và bắt đầu lại…một sự khởi đầu mới tốt đẹp hơn…
Tuy nhiên cần biết phân biệt giữa khoan dung và bao che. Thật đáng buồn khi nhiều người tiếp tay cho tội ác mà cứ nghĩ là khoan dung. Nhìn thấy người bạn thân quay cóp bài, một lần, hai lần, rồi ba lần…làm ngơ bỏ qua và hi vọng bạn tự biết sửa chữa và chính bản thân cho rằng đó là khoan dung
Khoan dung là chấp nhận những yếu đuối của người khác và giúp họ sửa chữa không có nghĩa là tiếp tay cho họ.
Mỗi người hãy học cách khoan dung với bản thân, với người khác bằng lòng nhân ái, bằng đức hi sinh. Không chỉ biết khoan dung, bên cạnh đó, việc giúp người khác (hay chính mình) nhận ra sai lầm, định hướng sửa chữa, cũng là điều rất quan trọng.
Bản thân tôi cũng từng mắc sai lầm đó là khi tôi không học bài và bị điểm kém….tôi đã vô tình khiến bố mẹ và thầy cô thất vọng, là khi tôi trách nhầm đứa bạn, là khi tôi đã dửng dưng trước những ánh mắt thơ ngây cầu xin sự giúp đỡ của những em bé đánh giầy tội nghiệp…
Nhưng nhờ đó tôi cũng rút ra bài học cho bản thân mình…đó là khi nhìn thất ánh mắt buồn của mẹ, tôi biết mình cần cố gắng. Là khi nhận được lời giải thích, cái ôm xiết chặt của nhỏ bạn, tôi biết mình cần suy nghĩ chín chắn hơn. Là khi tôi nhận được sự giúp đỡ của những em nhỏ đánh giầy nhặt giúp tôi chiếc ví mà tôi đã vô ý đánh rơi, tôi biết mình cần rộng lượng….Sau những vấp ngã,tôi vẫn được đón nhận, được yêu thương.
Chính tình yêu, sự tha thứ của mọi người khiến tôi đứng lên sau những thất bại.Và tôi tin là lòng khoan dung có sức mạnh cảm hoá mãnh liệt…
Như vậy nếu chưa từng đón nhận lòng khoan dung, bạn sẽ không hiểu nó có ý nghĩa lớn lao như thế nào đâu!
Bài làm
Trong cuộc sống, không ai là người hoàn hảo. Con người thường có hai mặt tốt và xấu, có khi tính thiện trong con người sẽ lấn át tính ác và ngược lại. Ai cũng mắc phải những sai lầm, dù là sai lầm nhỏ hay sai lầm nghiêm trọng cũng cần có sự độ lượng, lòng khoan dung của mọi người xung quanh, và đặc biệt cần sự tha thứ của chính cái tôi. Chính nhờ sự khoan dung đó mà chúng ta có thể tự tin bước tiếp và đạt đến ngưỡng cửa của sự thành công.
Vậy…tại sao phải khoan dung?
Trước hết, khoan dung là sự thể hiện của một nhân cách cao đẹp, một tâm hồn rộng mở, giàu lòng yêu thương. Bởi chỉ khi biết mở rộng tấm lòng, chỉ khi tình yêu được nhân ái hoá, con người ta mới có thể quên đi những thiệt hại, những tổn thất của mình mà tha thứ cho người khác. Hãy xem cách ông cha ta tha thứ cho kẻ thù để thấy đựơc truyền thống nhân đạo, nhân ái của dân tộc Việt Nam.
Trong "Bình ngô đại cáo", Nguyễn Trãi viết:
Mã Kì, Phương Chính cấp cho 500 chiếc thuyền
Vương Thông, Mã Anh cấp cho hàng nghìn cỗ ngựa.
Trong "Tuyên ngôn độc lập" Bác đã khẳng định: Tuy vậy, dân tộc Việt Nam trước sau vẫn giữ thái độ khoan hồng, nhân đạo với kẻ thù thất thế…
Khoan dung không chỉ là biểu hiện của một tấm lòng nhân ái cao đẹp, lòng nhân đạo thấm đượm tình người, khoan dung còn là phẩm chất của một con người biết mình biết ta vì không ai là không phạm sai lầm. Chính khi khoan dung với ngươì khác khác là bạn sẽ nhận được một thái độ trân trọng, cách nhìn nhận mới, sự biết ơn… Và khi bạn sa ngã, bạn lỗi phạm sẽ có người tha thứ cho bạn nếu bạn đã từng biết tha thứ?
Ai sẽ chấp nhận bạn nếu bạn từng không đoái hoài đến sự ăn năn hối lỗi của ngươì khác? Và ai sẽ khoan dung với bạn nếu bạn chưa từng khoan dung với kẻ khác đây? Vậy không khoan dung với kẻ khác là tàn nhẫn với chính mình….!
Không những thế, bất cứ khi nào bạn khoan dung cho người khác là bạn đang mở rộng một đường cho chính họ.
Khoan dung là khi bạn bỏ qua cho người lạ vừa vô tình dẫm lên chân bạn trên xe buýt. Khoan dung là khi tôi chân thành đón nhận lời xin lỗi của bạn vừa khiến tôi buồn. Khoan dung là khi người mẹ giang rộng vòng tay ôm lấy đứa con trai sau những chuỗi ngày lang thang nay đã ân hận trở về.
Lòng khoan dung sẽ cảm hoá được lỗi lầm, là động lực thúc đẩy, khuyến khích họ nhận ra sai lầm và sửa chữa. Chỉ cần một ánh mắt thiện cảm thôi cũng đủ cho những người từng là tù nhân cảm thấy được đón nhận, sống có ý nghĩa hơn, chỉ cần một nụ cười khuyến khích cũng đủ để những thanh niên vừa ra trại thấy mình không bị bỏ rơi, lạc lõng…
Tôi cực kì lên án thái độ thờ ơ lạnh nhạt của một số thanh niên hiện nay, đối với những người đã từng phạm sai lầm- giờ đang mang trong mình căn bệnh thế kỷ, mòn mỏi sống trong sự ghẻ lạnh của không ít người.Chính sự thờ ơ, lạnh nhạt, chính lòng ích kỷ thiếu khoan dung ấy đang gián tiếp tiếp tay cho tội ác lan rộng. Như thế là đúng sao? Là văn minh, tiến bộ sao?
Những ánh mắt ghẻ lạnh ấy, những con người vô cảm ấy đang khiến xã hội này ngày càng thêm lạnh! Thiếu thốn tình cảm, thiếu thốn vị tha, lòng khoan dung,…tất cả sẽ chỉ còn là một xã hội vô tri, vô giác, lạnh lùng, vô cảm….Nhưng vẫn còn đó những tấm lòng nhân ái, sống vì mọi người, biết tha thứ, biết khoan dung - góp phần xây dựng một xã hội tốt đẹp hơn, phát triển hơn, nhân ái hơn,…
Và chắc hẳn những người biết khoan dung đó sẽ luôn nhận được tình yêu thương, sự kính trọng của mọi người.
Khoan dung với người khác là rất cần thiết nhưng chưa đủ! Tôi đau lòng khi không ít người tự dằn vặt mình, hành hạ tâm hồn và thể xác mình…vì họ cho rằng mình đã làm sai, mình không đáng được tha thứ. Đừng như thế! Biết nhận ra lỗi lầm là điều tốt, nhưng cứ sống mãi trong hoài niệm là điều có tốt không? Tại sao không tự tha thứ và bắt đầu lại…một sự khởi đầu mới tốt đẹp hơn…
Tuy nhiên cần biết phân biệt giữa khoan dung và bao che. Thật đáng buồn khi nhiều người tiếp tay cho tội ác mà cứ nghĩ là khoan dung. Nhìn thấy người bạn thân quay cóp bài, một lần, hai lần, rồi ba lần…làm ngơ bỏ qua và hi vọng bạn tự biết sửa chữa và chính bản thân cho rằng đó là khoan dung
Khoan dung là chấp nhận những yếu đuối của người khác và giúp họ sửa chữa không có nghĩa là tiếp tay cho họ.
Mỗi người hãy học cách khoan dung với bản thân, với người khác bằng lòng nhân ái, bằng đức hi sinh. Không chỉ biết khoan dung, bên cạnh đó, việc giúp người khác (hay chính mình) nhận ra sai lầm, định hướng sửa chữa, cũng là điều rất quan trọng.
Bản thân tôi cũng từng mắc sai lầm đó là khi tôi không học bài và bị điểm kém….tôi đã vô tình khiến bố mẹ và thầy cô thất vọng, là khi tôi trách nhầm đứa bạn, là khi tôi đã dửng dưng trước những ánh mắt thơ ngây cầu xin sự giúp đỡ của những em bé đánh giầy tội nghiệp…
Nhưng nhờ đó tôi cũng rút ra bài học cho bản thân mình…đó là khi nhìn thất ánh mắt buồn của mẹ, tôi biết mình cần cố gắng. Là khi nhận được lời giải thích, cái ôm xiết chặt của nhỏ bạn, tôi biết mình cần suy nghĩ chín chắn hơn. Là khi tôi nhận được sự giúp đỡ của những em nhỏ đánh giầy nhặt giúp tôi chiếc ví mà tôi đã vô ý đánh rơi, tôi biết mình cần rộng lượng….Sau những vấp ngã,tôi vẫn được đón nhận, được yêu thương.
Chính tình yêu, sự tha thứ của mọi người khiến tôi đứng lên sau những thất bại.Và tôi tin là lòng khoan dung có sức mạnh cảm hoá mãnh liệt…
Như vậy nếu chưa từng đón nhận lòng khoan dung, bạn sẽ không hiểu nó có ý nghĩa lớn lao như thế nào đâu!