Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Nghĩ cho mình cái kết của câu chuyện
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="onlyF" data-source="post: 93316" data-attributes="member: 58236"><p>hjhj, dungham này, trong lúc chờ c viết tiếp, t cũng sẽ thử sức nhá. Biết đâu t vs c kết hợp ra một câu chuyện hay ý nhỉ</p><p></p><p></p><p></p><p>Đeo chiếc headphone bên tai, nó ấn nút replay, lại là những giai điệu quen thuộc của bài "Nothing's gonna change my love for you", là bài hát ấy, Kiên từng hát, với hai đứa đó là bản tuyên ngôn tình yêu. Kiên thích Anywhere for you của BSB nhưng lúc nào nó cũng chỉ thích Kiên hát một bài hát từ thập niên 80 của thế kỉ trước của nhóm nhạc chẳng mấy nổi danh UB40, chỉ đơn giản bởi "vì tớ thích thế". Kiên luôn là vậy, nhường nhịn nó đủ để nó. Phải chăng cuộc sống vốn có quy luật bù trừ, Kiên và nó là hai mảnh khác xa nhau nhưng lại là những mảnh ghép hoàn hảo dành cho nhau.Nước mắt nó chợt lăn dài khi tiếng nhạc ngân vang:" the world might change my whole life through but nothing's gonna change my love for you". mẩu giấy trong tay nó, nó như muốn xé nát lại muốn nâng niu, nó không muốn tin những gì đang diễn ra, nhưng liệu chuyện gì đã xảy ra? </p><p> "Quên tớ đi và tiếp tục sống tiếp"</p><p>Tại sao? Nó biết quên Kiên bằng cách nào? Kiên là cuộc sống của nó, là quá khứ, là tương lai của nó, quên Kiên đi là quên đi chính cuộc sống này, nó không thể. Dù sự thật có tàn nhẫn đến đâu, nó vẫn muốn biết, nó sẽ đối mặt, đối mặt với trái tim nó, đối mặt với nỗi đau. Nó tin mình có đủ can đảm, can đảm để yêu và can đảm để chia tay....</p><p></p><p></p><p>Hà Nội một ngày mưa. Mưa lạnh như làm nguội đi cái ồn ã nơi phố phường này, trả lại nó cái lặng yên, cái te buốt và lạnh giá. Mưa lạnh thật nhưng không thể lạnh bằng trái tim nó lúc này. Đúng! Tình yêu không là tất cả, nhưng tất cả thì không thể thiếu được tình yêu. Từng mảnh vỡ của kí ức như văng ra và găm vào trái tim nó, rỉ máu. Bất giác nó nhớ đến một câu nói, có lẽ câu nói đó đúng: hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi...Giật chiếc headphone ra, nó không còn tin "nothing's gonna change my love for you", mọi thứ như vỡ vụn trong từng mảng suy nghĩ, chập chờn những tiếng nói của Kiên, nó muốn quay lại những ngày tháng xưa cũ, có nó và có Kiên....</p><p></p><p>Nó ko còn nhớ chính xác nữa, trong một cuộc họp báo đã có một nam diễn viên phát biểu rằng câu thoại mà diễn viên đó thích nhất là "khi yêu ko bao giờ phải nói từ xin lỗi". Có lẽ vì tình yêu luôn có lý do riêng, có lĩ lẽ riêng. Nó tự nhủ với mình rằng Kiên có lý do mới rời xa nó. Lật từng trang nhật ký, những kí ức của ngày hôm qua hay ngày nào đó đã xa ùa về như dòng nước lũ cuốn trôi nước mắt của nó. Với lấy chiếc bút nó viết nhưng trang nhật ký của mình.</p><p>...Nhật ký, ngày...tháng ...năm...</p><p>Đã bao lâu rồi không còn được nhìn ngắm cậu. nhìn ngắm nụ cười toả nắng đã làm tớ chết lặng ấy, đã bao lâu rồi cậu có biết không? từng ngày từng ngày trôi qua với tớ như một chuỗi ký ức của ngày qua, tớ không thể sống hết mình với hiện tại nếu như kí ức về cậu cứ trải ra từng ngày như vậy. Tớ sợ lắm, cậu có biết tớ sợ quên cậu như thế nào không? tớ sợ rồi một ngày nào đó kí ức về cậu sẽ mờ dần đi, chỉ còn mờ ảo như tấm gương đọng nước những ngày trời nồm, tớ sợ một ngày nào đó, tớ sẽ không còn nhớ nổi tiếng nói ấy, giọng hát ấy, tiếng cười ấy....tớ vừa sợ khi kí ức về cậu cứ ngồn ngộn hiện về day dứt trong tớ, nhưng cũng sợ nếu nó không đến nữa. Đến khi nào cậu mới trở về, khi nào tớ mới thấy ánh mắt ấy, thấy cái xiết chặt nơi bàn tay ấm áp của cậu, đến bao giờ tớ mới thấy bàn tay ấy khẽ vuốt tóc an ủi tớ khi tớ buồn????...Tớ nhớ cậu nhiều lắm Kiên à. rất nhớ cậu. Nếu trái tim này là của tớ, tớ sẽ hướng nó đến một nơi nào đó, một ai đó khác, nhưng...trái tim này đã không còn là của tớ nữa rồi. Trái tim tớ đã không còn là của tớ từ cái ngày ấy, cái ngày có một ng đã an ủi tớ và nắm chặt đôi tay tớ khi tớ đau khổ mất ng thân. Trái tim tớ, cậu đã mang đi mất rồi cậu có biết không??? Hãy trở về, Kiên ơi tớ nhớ cậu lắm.........</p><p></p><p>Nó gục xuống, nước mắt cứ rơi. Nó khóc mà chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi, không còn tiếng thổn thức nữa. Đôi mắt nhoè nước dần chìm vào bóng tối, bóng tối của Hà Nội lấp lánh ánh đèn, nhưng trong trái tim nó, bóng tối chính là bóng tối một cách đúng nghĩa....</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="onlyF, post: 93316, member: 58236"] hjhj, dungham này, trong lúc chờ c viết tiếp, t cũng sẽ thử sức nhá. Biết đâu t vs c kết hợp ra một câu chuyện hay ý nhỉ Đeo chiếc headphone bên tai, nó ấn nút replay, lại là những giai điệu quen thuộc của bài "Nothing's gonna change my love for you", là bài hát ấy, Kiên từng hát, với hai đứa đó là bản tuyên ngôn tình yêu. Kiên thích Anywhere for you của BSB nhưng lúc nào nó cũng chỉ thích Kiên hát một bài hát từ thập niên 80 của thế kỉ trước của nhóm nhạc chẳng mấy nổi danh UB40, chỉ đơn giản bởi "vì tớ thích thế". Kiên luôn là vậy, nhường nhịn nó đủ để nó. Phải chăng cuộc sống vốn có quy luật bù trừ, Kiên và nó là hai mảnh khác xa nhau nhưng lại là những mảnh ghép hoàn hảo dành cho nhau.Nước mắt nó chợt lăn dài khi tiếng nhạc ngân vang:" the world might change my whole life through but nothing's gonna change my love for you". mẩu giấy trong tay nó, nó như muốn xé nát lại muốn nâng niu, nó không muốn tin những gì đang diễn ra, nhưng liệu chuyện gì đã xảy ra? "Quên tớ đi và tiếp tục sống tiếp" Tại sao? Nó biết quên Kiên bằng cách nào? Kiên là cuộc sống của nó, là quá khứ, là tương lai của nó, quên Kiên đi là quên đi chính cuộc sống này, nó không thể. Dù sự thật có tàn nhẫn đến đâu, nó vẫn muốn biết, nó sẽ đối mặt, đối mặt với trái tim nó, đối mặt với nỗi đau. Nó tin mình có đủ can đảm, can đảm để yêu và can đảm để chia tay.... Hà Nội một ngày mưa. Mưa lạnh như làm nguội đi cái ồn ã nơi phố phường này, trả lại nó cái lặng yên, cái te buốt và lạnh giá. Mưa lạnh thật nhưng không thể lạnh bằng trái tim nó lúc này. Đúng! Tình yêu không là tất cả, nhưng tất cả thì không thể thiếu được tình yêu. Từng mảnh vỡ của kí ức như văng ra và găm vào trái tim nó, rỉ máu. Bất giác nó nhớ đến một câu nói, có lẽ câu nói đó đúng: hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi...Giật chiếc headphone ra, nó không còn tin "nothing's gonna change my love for you", mọi thứ như vỡ vụn trong từng mảng suy nghĩ, chập chờn những tiếng nói của Kiên, nó muốn quay lại những ngày tháng xưa cũ, có nó và có Kiên.... Nó ko còn nhớ chính xác nữa, trong một cuộc họp báo đã có một nam diễn viên phát biểu rằng câu thoại mà diễn viên đó thích nhất là "khi yêu ko bao giờ phải nói từ xin lỗi". Có lẽ vì tình yêu luôn có lý do riêng, có lĩ lẽ riêng. Nó tự nhủ với mình rằng Kiên có lý do mới rời xa nó. Lật từng trang nhật ký, những kí ức của ngày hôm qua hay ngày nào đó đã xa ùa về như dòng nước lũ cuốn trôi nước mắt của nó. Với lấy chiếc bút nó viết nhưng trang nhật ký của mình. ...Nhật ký, ngày...tháng ...năm... Đã bao lâu rồi không còn được nhìn ngắm cậu. nhìn ngắm nụ cười toả nắng đã làm tớ chết lặng ấy, đã bao lâu rồi cậu có biết không? từng ngày từng ngày trôi qua với tớ như một chuỗi ký ức của ngày qua, tớ không thể sống hết mình với hiện tại nếu như kí ức về cậu cứ trải ra từng ngày như vậy. Tớ sợ lắm, cậu có biết tớ sợ quên cậu như thế nào không? tớ sợ rồi một ngày nào đó kí ức về cậu sẽ mờ dần đi, chỉ còn mờ ảo như tấm gương đọng nước những ngày trời nồm, tớ sợ một ngày nào đó, tớ sẽ không còn nhớ nổi tiếng nói ấy, giọng hát ấy, tiếng cười ấy....tớ vừa sợ khi kí ức về cậu cứ ngồn ngộn hiện về day dứt trong tớ, nhưng cũng sợ nếu nó không đến nữa. Đến khi nào cậu mới trở về, khi nào tớ mới thấy ánh mắt ấy, thấy cái xiết chặt nơi bàn tay ấm áp của cậu, đến bao giờ tớ mới thấy bàn tay ấy khẽ vuốt tóc an ủi tớ khi tớ buồn????...Tớ nhớ cậu nhiều lắm Kiên à. rất nhớ cậu. Nếu trái tim này là của tớ, tớ sẽ hướng nó đến một nơi nào đó, một ai đó khác, nhưng...trái tim này đã không còn là của tớ nữa rồi. Trái tim tớ đã không còn là của tớ từ cái ngày ấy, cái ngày có một ng đã an ủi tớ và nắm chặt đôi tay tớ khi tớ đau khổ mất ng thân. Trái tim tớ, cậu đã mang đi mất rồi cậu có biết không??? Hãy trở về, Kiên ơi tớ nhớ cậu lắm......... Nó gục xuống, nước mắt cứ rơi. Nó khóc mà chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi, không còn tiếng thổn thức nữa. Đôi mắt nhoè nước dần chìm vào bóng tối, bóng tối của Hà Nội lấp lánh ánh đèn, nhưng trong trái tim nó, bóng tối chính là bóng tối một cách đúng nghĩa.... [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
NGÔI NHÀ CHUNG
CAFE VnKienThuc
CLB Văn học
Nghĩ cho mình cái kết của câu chuyện
Top