Nghĩ cho mình cái kết của câu chuyện

  • Thread starter Thread starter onlyF
  • Ngày gửi Ngày gửi

onlyF

New member
Xu
0



“QUÊN TỚ ĐI VÀ TIẾP TỤC SỐNG TIẾP”…
Giọt nước mắt khẽ lăn dài trên đôi mi của nó. Nó thường nói nước mắt chỉ là biểu hiện của sự yếu đuối. Nó vẫn vậy, mạnh mẽ và tự tin, như niềm tự hào của nó về cái tên kiêu sa của mình- ít nhất là nó nghĩ vậy: Bạch Dương- một loài cây có sức sống mạnh mẽ và mãnh liệt ngay cả trong mùa đông buốt giá. Nhưng lần này mọi chuyện đã khác, nó khóc như những đứa trẻ bị bỏ rơi, không còn được bên vòng tay âu yếm vỗ về của cha mẹ. Nó giờ chỉ còn cảm giác về sự đau khổ tuyệt vọng, xót xa như mất đi chính trái tim mình vậy: người mà nó yêu không còn yêu nó nữa.
* * * *
Chỉ một thoáng chốc cầm trên tay bức thư của Kiên mà mọi kỉ niệm lại ùa về như trải dài trước mắt. Kiên như đang đứng ngay trước mặt nó, như ngày ấy cách đây đã 5 năm. Lần đầu nó gập Kiên là lớp 8- ngày mà Kiên đi sau cô giáo bước vào lớp. Trước đây nhà Kiên ở Hà nội nhưng do bố chuyển công tác lên cậu ta cũng chuyển đến đây luôn. Phải nói rằng Kiên khá hoà đồng mà biểu hiện một cách rõ nét là khả năng nói chuyện của cậu ấy. Với tư cách là một lớp trưởng gương mẫu, mỗi tiết sinh hoạt lớp là nó lại không ngần ngại dõng dạc báo cáo với cô giaó tội của Kiên. Có lần Kiên đút lót nó để nó không phô tội Kiên nhưng ai ngờ nó lai lấy luôn đó làm bằng chứng tội “chạy án” của Kiên, báo hại thằng bé phải trực nhật nhà vệ sinh cả tuần.Cay cú sau vụ “sĩ rởm hão” của cô lớp trưởng, Kiên thay ngay cái tên Dương bằng cái biệt danh không thể tồi tệ hơn:“Dương chim lợn”.Với bản tính của nó thì nó đâu có thể để yên. Mỗi lần cãi nhau là y như bùng nổ chiến tranh thế giới lần thứ ba, đứa mồm năm đứa miệng mười chỉ khổ cho Quân và Phương can ngăn đến sùi bọt mép. Chí choé suốt ngày mà vẫn có tin đồn hai đứa thích nhau mới choáng chứ. Nhưng không có lửa thì sao có khói…
Đó là dịp lễ 30-4, 1-5, giờ ra chơi vẫn còn xôn xao bàn tán kế hoạch đi chơi…nhưng có ai ngờ…ngày đó cũng là ngày cuối cùng nó được gặp bà nó. Dời vòng tay bà nó khóc, dàn dụa nước mắt, nó đau đớn nhưng vẫn phải cố an ủi mọi người, nó muốn nói biết bao nó cũng đau lòng như mọi người nhưng đâu có ai cho nó cơ hội để nó được sống với lòng mình. Nhưng chính khi ấy khi không còn ai để san sẻ nó lại có Kiên bên cạnh.
- Cứ khóc đi cho nước mắt xóa nhòa nỗi đau, cho nỗi buồn theo đó trôi đi. Đừng cố giấu giếm những suy nghĩ của mình, cố gượng ép chỉ làm cho bạn cảm thấy buồn hơn thôi. Bạn có thể nói dối bất cứ ai nhưng bạn không thể nói dối chính mình đâu
- Nhưng tớ không muốn người khác nghĩ tớ yếu đuối, tớ không thích bị người khác coi thường, cũng không muốn nhận sự thương hại từ ai cả
- Thương hại khác với những sự quan tâm chân thành, tớ ở đây vì tớ biết bạn cần một người để sẻ chia, tớ biết hơn lúc nào hết bạn cần sự quan tâm san sẻ. Tớ ở đây vì tớ biết có một người cần tớ để nói chuyện, cần một bờ vai để gục đầu vào khóc, cần một bàn tay lau khô dòng nước mắt, và cần một vòng tay cho bạn thấy mình được bảo vệ, được chở che.
Nó không tin nổi vào những gì mình nhìn thấy hay nghe thấy, Kiên mà nó quen biết, người luôn chọc tức và chành chọe với nó đang đứng trước mặt nó, an ủi nó và quan trọng hơn lại là người duy nhất còn bên nó khi nó cần nhất. Nó muốn quên hết tất cả để gục đầu vào vai Kiên để khóc nhưng cái sĩ diện hão lại không cho phép nó sống với những suy nghĩ của mình. Nhìn sâu vào đôi mắt của Kiên nó tìm thấy sự thanh thản nhất và nó đã gục đầu vào vai Kiên , khóc. “Hãy cứ sống với những cảm xúc của mình, đừng cố tỏ ra mình mạnh mẽ, chính sự mạnh mẽ giả tạo ấy lại làm cho bạn trở nên yếu đuối hơn” , nó muốn cảm ơn Kiên thật nhiều nhưng nước mắt rơi trong tiếng nấc nghẹn ngào đã cuốn đi hết những điều nó muốn nói, nó chỉ lặng im tựa đầu vào vai Kiên- cậu bạn khó ưa- người duy nhất mà nó chắc chắn sẽ không bao giờ có thể nói chuyện cùng nhiều hơn 10 phút.
Khi đưa bà nó đi, luôn có một bàn tay siết chặt lấy tay nó, một bàn tay truyền thêm bao sức mạnh , nó vững vàng hơn khi nó biết bên cạnh luôn có một người sẵn sàng là bờ vai cho nó khóc, và khi nó khóc sẽ có một bàn tay nhẹ nhàng đưa lên lau khô giọt nước mắt đang rơi…
* * * *
Sau lần đó thật khó để tìm được một lần hai đứa cãi nhau. Dần dần ngày nào Kiên cũng qua nhà chở nó đi học với lí do chính đáng “tiện đường đi cùng cho vui”. Nhưng thật ra cả hai đứa đều biết rõ ngày nào Kiên cũng phải vòng qua trường mới đến được nhà nó thì “tiện” cái gì. Nhưng chẳng cần biết vì sao, chỉ cần biết nó đang cảm nhận rất rõ rệt những cảm xúc trong lòng nó, những thay đổi với những bối rối khi vô tình hai ánh mắt gặp nhau. Nó thêm yêu những con đường đến lớp, những con đường ấy tưởng như đã quá đỗi quen thuộc nhưng mỗi lần đi cùng Kiên, mỗi câu chuyện khác nhau mà Kiên kể, lại cho nó những cảm nhận khác nhau về con đường ấy. Nó yêu hương lồng phả trong gió se thổi vi vút sau tay lái Kiên. Nó yêu những âm thanh rộn ràng, giục giã và nó yêu, yêu một thứ gì đó vô hình. Có thể là ánh mắt, là nụ cười, là giọng nói ấm áp của Kiên. Kiên đã cho nó tất cả, đó là tình thương, tình yêu, sự quan tâm và một điều gì đó quá đỗi quên thuộc và gần gũi.

Kiên chuyển về Hà Nội. Dù không còn được ngày ngày đến trường cùng Kiên nhưng hai đứa vẫn thường xuyên nói chuyện và viết thư cho nhau. Kiên vẫn tiếp tục học tập tại một trường nổi tiếng và hai đứa hẹn sẽ gặp nhau trong mái trường KTQD. Nó vạch ra cho mình một lịch học dày đặc, nó đang cố gắng vì ước mơ chung của hai đứa, vì “4 năm đại học là thời gian tìm hiểu nhau”. Nó vẫn ngày ngày thức dậy với những ước mơ và chìm trong giấc ngủ với một chàng hoàng tử mang tên Kiên.
* * *
Nó nhận được bức thư, có một linh cảm chẳng lành. Nó hồi hộp mở mở phong thư, và điều mà nó ngạc nhiên hơn nữa, có thể nó sẽ không thể tin được những gì nó đang nhìn thấy đây. Đầu óc nó quay cuồng, choáng váng với dòng chữ còn nghoệch ngoạc của Kiên:
“Hãy quên tớ đi và tiếp tục sống tiếp”
Nó không còn cảm giác gì nữa, dường như Trái đất nổ tung và lúc này đây chỉ còn mình nó giữa sự lẻ loi, nó căm ghét cảm giác bị bỏ rơi. Giọt nước mắt khẽ rơi, lúc này đây nó khóc nhưng chỉ có nước mắt tuôn rơi mà không có tiếng thổn thức. Trái tim nó chết lặng khi những rung cảm đầu đời lại vụt về qua miền kí ức. Nó đã yêu Kiên, yêu thật sự, bằng tất cả tình yêu, bằng cả trái tim mong manh và chân thành của một cô bé ngây thơ. Không một từ nào có thể diễn tả nổi cảm giác của nó lúc này, mọi thứ đang quay cuồng trong lòng nó làm cho nó đau khổ và sợ hãi. Lần đầu tiên nó phải khóc vì Kiên. Nếu như những niềm hạnh phúc trào dâng mà Kiên đem đến cho nó ngọt ngào bao nhiêu thì giờ đây lòng nó quặn thắt nghẹn ngào gấp bội. Nó không còn nhìn thấy gì hay nghe thấy gì nữa…
Nó luôn khoác cho mình một vỏ bọc cứng rắn nhưng chỉ có Kiên mới biết nó yếu đuối đến thế nào. Khi bên Kiên nó luôn nở nụ cười rạng rỡ, những nơi Kiên đưa nó đến, mỗi lời nói của Kiên nó đều ghi nhớ rõ ràng không thiếu thứ gì, không thiếu một lời nào. Nó nhớ khi Kiên uốn cong lưỡi cố hát bài “Nothing gonna change my love for you” - bản tuyên ngôn tình yêu của cả thế giới. Là những khi Kiên đưa nó đến những nơi “khỉ ho cò gáy” sau mỗi giờ học. Là đôi bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nó lau khô dòng nước mắt đang rơi. Là những lúc bất giác nước mắt khẽ rơi khi nhớ Kiên… Dường như tất cả đều gắn chặt với Kiên, mọi thứ đều mang bóng dáng Kiên, trong kí ức, trong cuộc sống của nó. Vậy mà giờ đây Kiên bảo nó hãy quên Kiên đi… quên Kiên là quên chính cuộc sống của nó.
Nó quyết tìm ra sự thật sau bức thư đó, nó miên man những dòng suy nghĩ, nó tin rằng Kiên luôn làm đúng , nhưng nó không thể tin Kiên muốn quên nó thật sao. Và lần này chắc chắn nó sẽ tìm Kiên, dù bất cứ chuyện gì đi chăng nữa thì nó cũng có quyền biết sự thật và nó muốn một lần đối diện với Kiên, nghe lời chia tay từ chính Kiên nói ra. Nó thầm bảo mình phải thật kiên cường. Không phải lúc nào nước mắt cũng giải quyết được tất cả mọi chuyện. Nó sẽ tìm ra sự thật, vì nó, vì tình yêu mà nó đã trân trọng bao lâu nay.
* * * *
(còn nữa)
 
Mọi người hãy viết nốt cho câu chuyện còn dang dở này nhé, mình viết chuyện này lâu rồi nhưng không thể viết nốt được cái kết của nó.giúp mình hoàn thành nốt nha
 
tớ thử sức nhé :D


Và rồi những ngày thi đến gần, học, ôn, thi,... mọi công việc bận rộn quay cuồng khiến nó không còn thời gian để nghĩ đến Kiên. Nhưng có đôi khi Kiên vẫn đâu đó trong tâm trí nó, nó nhớ Kiên một cách hoang mang, mơ hồ. Rồi lại như người giật mình tỉnh giấc sau cơn mộng. Nó vẫn vậy, vẫn mạnh mẽ, cứng cỏi ngay cả khi Kiên không còn bên nó nữa, ngay cả khi Kiên chỉ viết cho nó 1 câu cụt lủn mà không một lời giải thích. Thực sự đã có những lúc nó cảm thấy đau, đau ở trái tim bên phải, bây giờ, nó đã hiểu được nỗi đau vô hình ấy. Nhưng trước lý trí của mình, nó quyết định để nỗi đau đau ngủ yên........
Những ngày thi, nó cố gắng làm bài thật tốt, nó không còn nghĩ đến Kiên hay lòng nó đang lảng tránh vị trí của Kiên trong trái tim nó hay bởi vì chính Kiên là động lực đã thúc đẩy nó? Nó cũng không biết, kết thúc buổi thi cuối cùng, nó mỉm cười mãn nguyện khi bước ra khỏi phòng thi. Có lẽ Kiên đang ở đâu đó, rất gần nó và cũng đang thực hiện lời hứa của cả hai. Nó sẽ là một cô sinh viên của trường KTQD, nó sẽ có nhiều hơn cơ hội được gặp Kiên, Nó sẽ chờ..........

- hãy khóc đi, tớ sẽ luôn sẵn sàng là chỗ dựa của cậu! Kiên mỉm cười.........và tan dần trong mờ ảo....
- Kiên! Kiên ơi! - Nó cố đuối theo Kiên, nó cố giữ Kiên lại - Kiên ơi!
Nó bật dậy, thì ra đó chỉ là giấc mơ, một giấc mơ không có thực,và nó bật khóc. Một đêm mùa hè oi ả, trời thật nhiều sao lấp lánh làm nó nhớ tới đôi mắt nhìn thấu lòng người của Kiên. Nó nhớ Kiên, dù có cố nín lặng, dù có cố nén chặt thì nó vẫn không thể giấu nổi lòng mình. Kiên ơi, tớ nhớ cậu, rất nhiều! - Nó không biết Kiên đang ở đâu, không biết Kiên có nghe thấy tiếng trái tim nó đang gọi Kiên không. Nhưng nó không giấu lòng mình nữa, nó khóc nhóc như một cơn mưa đêm trên bầu trời lấp lánh ngàn sao,một cơn mưa đêm mùa hạ, có lẽ cơn mưa ấy sẽ làm nó cảm thấy khá hơn.
Cầm trong tay giấy báo trúng tuyển, nó vui mừng mà lòng lặng buồn, Kiên lại hiện lên trong đầu nó - Kiên ơi, chờ tớ nhé!. Nó vẫn không ngừng hy vọng, nó vẫn mong được gặp Kiên, mong được nhìn thấy Kiên dù chỉ là để nghe một lời giải thích. Nó không biết chuyện gì đã xảy ra với Kiên. Nó cũng chẳng muốn đặt ra cho mình câu hỏi tại sao Kiên không liên lạc với nó hay bởi vì nỗi đau trong nó qua lớn khiến nó chỉ còn biết một điều duy nhất - nó yêu Kiên - rất nhiều.
Hà Nội đẹp lãng mạn, Hà Nội với nó đầy hẹn ước mà sao xa xăm quá. Nó vẫn thường lang thang trên những dãy phố dài, một mình nghe xe đạp của Thùy Chi,ngắm nhìn dòng người qua lại, vẫn thích cái cảm giác được thả mình trong vẻ đẹp cổ kính ấy nhưng sao nó thấy mình đơn độc giữa nơi đất lạ này. Nó vẫn chỉ mong được thấy dù chỉ là thấp thoáng hình bóng Kiên. Nó tự hỏi mình - liệu Kiên của nó có như Hà Nội không nhỉ - Hà Nội cho nó một cảm giác thân quen mà xa lạ mơ hồ. Bỗng dưng nó thoáng nhìn thấy gì đó, nó chạy thật nhanh, thật nhanh theo một hình dáng mà nó không thể lẫn vào đâu được, hình dáng ấy lẫn dần vào trong đám đông rồi biến mất. Không! Đó không phải là ảo giác! Là Kiên! Là Kiên thật sự! - Nó hét lên trong trí nghĩ. Như người mất hồn giữa đám đông,bỗng dưng nó muốn khóc, nước mắt cứ trực trào ra nhưng dường như không còn đủ sức lực cho bao đêm nó vẫn " gặp" Kiên trong giấc mơ.....và rời xa nó. Lần này cũng vậy. Nó chợt nghĩ và lại....cười. Phải chăng khi con người ta khôn còn đủ nước mắt cho niềm nhớ thương thì họ sẽ ...cười.

hi hi, tạm viết đến đây, ngày mai sẽ viết tiếp, thực sự thì mình cũng chưa biết câu chuyện này nên có một cái kết như thế nào và cũng không biết diễn biến của nó sẽ ra sao ( hứng lến thì viết vậy thôi), nhưng nếu phần 1 của tác giả là 1 câu chuyện có thật thì mình mong sao cho 2 người sẽ gặp được nhau, hóa giả những thắc mắc trong lòng. Cuộc sống của chúng ta là do chính chúng ta nắm giữ, hãy biết tra đúng ổ khóa, mở đúng cánh cửa trái tim để đón nhận yêu thương, cùng nhau vượt qua những khó khăn trong cuộc sống. Điều ngốc nghếch lớn nhất trong cuộc đời là bạn giấu đi nỗi đau và ngặm nhấm nó 1 mình mà không chia sẻ với người bạn yêu thương. hãy làm đúng như trái tim mình lên tiếng để mãi mãi không bao giờ cả hai để trái tim phải đau. Hãy sống thật với trái tim mình. Dẫu sao thì mình vẫn mong sẽ có 1 kết thúc đẹp. mong cho "nó" sẽ có được câu trả lời thật lòng của Kiên.
( hì hì, mình phải đi ngủ thôi )
 
cậu viết thật là hay, không có cảm giác gì là hai ng viết cả, rất hợp lí. lúc trước tớ cũng đã thử viết cái kết cho câu chuyện này, nhưng nó hơi dài và cũng thêm một đoạn rồi dang dở. đón chờ phần tiếp theo trong câu chuyện của cậu.
Cái kết lúc trước của tớ ntn: Kiên lên HN, đối diện với căn nhà của Kiên ở HN có một cô bé, cảm động trước những hành động của Kiên tưởng như đơn giản nhưng lại đầy ý nghĩa với cô gái, cô bé ấy yêu Kiên. Một ngày nọ nhà Kiên bị trộm vào nhà và uy hiếp bố Kiên, cô bé hàng xóm ấy đã cứu thoát bố Kiên trong gang tấc nhưng cô bé ấy lại chịu ngay nhát dao của tên trộm. Đưa cô bé ấy vào viện, trước cái chết liền kề, cô bé ấy chỉ kịp nắm tay Kiên và nói "Hãy hứa là sẽ yêu em và nhớ đến em mãi mãi". Sau đó cô bé hồi phục dần, tưởng như chỉ là lời động viên cô bé trong lúc cấp cứu nhưng Kiên đã giữ lời hứa của mình.bố mẹ Kiên coi cô bé ấy như con dâu, và gia đình cô bé kia cũng coi Kiên như con mình. Vì thế Kiên buộc phải nói chia tay với Dương.
Trên chuyến tàu đến HN, Dương gặp một người con trai khá kì cục nhưng lại có vài thói quen khá giống Kiên khiến cho Dương càng nhớ tới Kiên nhiều hơn. Người con trai đó chính là anh họ của cô bé kia, thân thiết với cô bé hơn anh ruột.Dương gặp Kiên, nhưng khi nhìn thấy cô bé kia thì mọi ý định ấp ủ trong đầu Dương đều tan biến. Chỉ muốn trờ về nhà ngay nhưng vì đã nói là lên nhà bác ở HN cả kì nghỉ hè nên mọi ng nhất quyết giữ Dương lại. Sau những lần tình cờ gặp nhau, đi cùng nhau, và cũng tình cờ bắt gặp Kiên và cô bé kia. Những cuộc gặp gỡ 4 ng diễn ra, Dương đi cùng ng con trai kia như muốn nói với Kiên "ko có cậu tớ vẫn sống tốt". Nhưng chính thái độ của Kiên và Dương đã tố cáo họ. Dương khó chịu khi thấy cô bé kia khoác tay Kiên trong khi Kiên cũng rất bực mình khi ng con trai kia không ngưng gắp đồ ăn cho Dương,....Rồi cuối cùng sau vài biến cố Kiên và Dương nhận ra ko thể thiếu nhau, cô bé kia cũng không thể nắm giữ Kiên như môt đồ vật, và 2 ng quay trở lại với nhau. Kiên không thất hứa, chính cô bé ấy đã giải thoát cho Kiên.

Cái kết này bị mọi người phản đối kịch liệt quá nên cũng nản. Hy vọng cậu sẽ viết tiếp một cái kết thật hay cho câu chuyện
 
:D Tiếp nhé, tớ vừa viết thêm được 1 ít :D



Bắt đầu thích nghi dần ở ngôi trường mới, nó tham gia nhiệt tình vào các hoạt động của trường. Có lẽ những ngày làm lớp trưởng thời phổ thông cũng đã rèn luyện cho nó khá nhiều. Cuộc sống bận rộn cuốn lấy nó hay vì nó cố lao đầu vào công việc để thôi nhớ về Kiên? Nó cũng không biết. Cuộc sống của nó vui vẻ hơn, nó cười nhiều hơn nhưng nụ cười ấy không đủ để nó cảm thấy hết buồn, không đủ để mỗi đêm nó vẫn trốn mình trong chăn khóc thầm vì sợ lũ bạn cùng phòng nghe thấy nó khóc, sợ mọi người quan tâm an ủi nó, mỗi lời an ủi, động viên dường như làm nó càng tủi thân hơn. Nó càng nhớ Kiên hơn. Kiên ơi! Rồi nó lại mơ, lại thấy Kiên trong những giấc mơ ấy. Nó vẫn cãi nhau, vẫn chiến tranh với Kiên mỗi ngày lên lớp…. Có nhiều lúc nó không dám ngủ vì nó sợ, sợ gặp Kiên trong giấc mơ, sợ những kí ức quá khứ sẽ càng làm nó bị tổn thương hơn…..
***********************
Nó rảo bước nhanh trên sân trường, dường như cuộc sống của nó lúc nào cũng vội vã như dòng người nơi đất lạ này. Một dáng người quen thuộc phía xa rồi hòa lẫn vào dòng người đông đúc. Là cậu ấy! Lòng nó như rộn ràng từng khúc nhạc, nó định chạy đuổi theo nhưng lại thôi không bước tiếp. Nó không hiểu tại sao thay vì chạy đi thì nó lại đứng….đần mặt ra. Nó... lại cười. ít nhất thì nó cũng biết được rằng Kiên đang ở đâu đó rất gần nó, kiên vẫn luôn xuất hiện dù chỉ là thoáng qua. Nó không chạy theo, không cố gắng tìm hiểu nguyên nhân tại sao, nó cứ lặng lẽ như vậy vì nó tin rằng đến một lúc nào đó Kiên sẽ đến tìm nó, sẽ nói cho nó biết nguyên nhân hay ít nhất cũng là một lời giải thích cho sự chia tay chăng? Nó nghĩ vẩn vơ như vậy cho đến khi về ký túc…
*****************

Cả phòng nó hôm nay họp “ hội nghị” gấp, mấy đứa chúng nó lúc nào cũng vui vẻ như vậy.
- E, hèm!Tôi xin trịnh trong tuyên bố với toàn thể “anh em” trong phòng, em Lan Anh nhà ta đã chính thức bị “ say nắng”. Cụ thể nguyên nhân dẫn đến cơn say là…….Tôi xin nhường mic cho nhân vật chính! - Sau màn tuyên bố rất hùng hồn và đầy tính hồi hộp của Châu “mộng” là tràng cười rũ rượi của cả bọn. tất cả đều háo hức đón xem “ tình tiết” được “ tường thuật” lại từ nhân vật chính.
Lan Anh thẹn thùng và hơi chút e ngại, khuôn mặt đỏ ửng lên như người vừa ngồi bên bếp lửa.
Con bé ậm ừ rồi kể lại đầu đuôi “sự việc”.
- Uhm, hôm trước đi làm thêm về xe tớ bị hỏng giữa đường lại chẳng tìm được quán sửa xe nào gần đấy, trong người cũng chẳng mang theo đồng nào (chú thích thêm là sinh viên nghèo chỉ có ngựa sắt để cưỡi thôi :D). Uhm,...
- Và rồi gặp chàng ra tay cứu giúp, chàng giúp nàng mang xe ra quán và hào phóng rút tiền ra trả cho nàng rồi chàng và nàng, xe đạp cùng xe máy đưa nhau về - Châu “ mộng” vừa tranh kể nốt phần còn lại vừa diễn phụ họa với Hà “mập” là cả lũ lại được một phen ôm bụng cười.
- Vấn để của chúng ta bây giờ là phải trợ giúp đắc lực để “ tác hợp” cho đôi trẻ, bà con đồng ý thì cho xin tràng vỗ tay! Cả lũ lại cười rũ rượi tưởng chừng như “náo loạn” cả khu kí túc. Rồi cả lũ quay ra “chất vấn” nhân vật nữ chính.
- cậu ấy trông như thế nào? Có to cao đẹp trai bằng Châu “mộng” của chúng ta không? Tên là gì? Số điện thoại?... Cả lũ nhí nhố làm Lan Anh càng ngượng ngùng hơn. Bỗng mặt con bé “đần” ra:
- Úi, tớ quên chưa hỏi tên cậu ấy!
- Trời ơi! Sao lại quên quan cái quan trọng nhất thế! – Châu “ mộng” thốt lên như vừa xem một bàn thắng “hụt” đầy tiếc nuối – Thế đã xin số phone của chàng chưa?
- Uhm, có. Cậu ấy chủ động xin số phone của tớ trước. À, hình như cậu ấy học trường chúng ta đó.
- Oh!!!!!!!!!!!!! - Không thể giảm được mức độ ngạc nhiên xuống hơn cả lũ lại nhao nhao lên. Tốt, tốt quá còn gì! Bây giờ ngồi bàn “chiến lược” thôi – Châu “mộng” nháy một cái cười tinh quái với Lan Anh.

Nó mỉm cười mong chờ cho tình yêu đẹp của cô bạn cùng phòng. Ngồi với lũ bạn một lúc rồi nó bận việc phải đi, còn lũ bạn vẫn ở lại bàn bạc sôi nổi.

************************
Kết thúc một chuỗi ngày mệt mỏi, nó trở về với căn phòng nhỏ thân yêu với lũ bạn nghịch ngợm của mình. Có lẽ đó là nơi nó cảm thấy bình an nhất như chính ngôi nhà thứ hai của nó. Phòng tối om, hình như chưa có đứa nào về. Nó với tay bật công tắc điện bỗng Bụp! Nó giật mình tưởng điện nổ, mắt nó ngơ gác ( miệng cười toác)
- Happy birthday to you!!!!!!!!!! – Nó cũng không biết được cảm xúc của mình lúc này, có lẽ là hạnh phúc chăng? Bên tai nó chỉ còn tiếng bài hát happy birthday. Ừ, nó….đang khóc nhưng không phải khóc như những lần trước, nó đang khóc vì vui sướng, vì hạnh phúc, vì được nhìn thấy những “tiểu quỷ” thân yêu của nó. Lâu lắm rồi nó mới có được cảm giác như vậy. Nó thấy yêu lũ “ tiểu quỷ” này hơn bao giờ hết.
- Tớ….Tớ …. Cảm ơn các cậu nhiều lắm – Nó chỉ có thể lắp bắp nói được vỏn vẹn câu ấy.
- Vậy thì ngày nào bọn tớ cũng làm cho cậu cảm ơn nhiều nhiều nhá!!! – Châu “mộng” toe toét nở một nụ cười tinh quái rồi tặng cho nó 1 hộp quà nhỏ.
- Tớ…. Tớ….yêu các cậu nhiều lắm! Tôi nói trong dòng nước mắt hạnh phúc đang trào dâng.
- Chuyện, chúng tớ lúc nào chả đáng yêu, cậu mà không yêu bọn tớ thì bọn tớ “xịt” – Câu nói của Châu “mộng” làm cả lũ cười vang rồi lại “tí tởn” đùa nghịch và liên hoan.
Bỗng Lan Anh có điện thoại – là cậu ấy! – Nét vui sướng không thể giấu nổi trên khuôn mặt con bé.
- Alo! Mình Lan Anh đây!
- Chào cậu! Xe của cậu ổn chứ?
- Uhm. Cảm ơn cậu nhiều nha, hôm đó không có cậu thì tớ cũng chẳng biết làm thế nào - Lan Anh nhỏ nhẹ.
- Chào em rể tương lai! – Tiếng cả lũ nhí nhố vọng qua điện thoại làm Lan Anh ngượng ngùng.
- Uhm, không có gì mà, hôm đó nếu người bị hỏng xe không phải là cậu thì tớ vẫn sẽ giúp.
- Cậu tốt bụng quá.
- Cậu đừng nói thế làm tớ ngại. Các cậu đang làm vậy, tớ thấy mọi người cười vui vẻ quá.
- Uhm, hôm nay sinh nhật bạn tớ, chúng tớ đang tổ chức sinh nhật cho bạn ấy.
- Vậy à, tớ làm phiền cậu mất rồi, tớ gọi không đúng lúc nhỉ!
- Không sao đâu, tớ mới là người làm phiền cậu. Không có cậu thì….
- Cậu đừng bận tâm. Hì hì, tớ không làm phiền cậu nữa, cho tớ gửi lời chúc mừng sinh nhật đến người bạn của cậu nhé.Mọi người vui vẻ nhé!
- Uhm, Chào cậu! – Giọng Lan Anh có hơi chút tiếc nuối.
- Oh!!!!!!!! Yêu rồi. Cả lũ lại cười vui vẻ và nô nghịch đủ trò.

Hôm nay nó đã có một buổi tối thật vui vẻ, nó nghĩ lại và cười thật hạnh phúc, bỗng 1 ý nghĩ chợt xẹt qua đầu nó. Giọng người trong điện thoại lúc gọi cho Lan Anh, nó thấy quen quá, quen như nó đã từng nghe thấy rất nhiều lần rồi. Có lẽ nào là Kiên không? – Không, không phải thế đâu. Nó tự trấn an mình và thiếp đi lúc nào không hay.
- Chúc mừng sinh nhật cậu,hoa hướng dương của tớ – Kiên mỉm cười với nó trên tay cầm một bó hướng dương tươi sắc, nụ cười của cậu ấy lại thắt vào lòng nó. Nụ cười mà bao lâu nay nó đã cố gắng để bận rộn che đi nhưng sao giờ đây lại vỡ òa. Nó lại khóc, lại đuổi theo Kiên. Kiên! Kiên ơi! Đợi tớ! – Nhưng vẫn như mọi lần, Kiên lại mờ đi trong khoảng không xa vời.
Nó bật dậy, người đầy mồ hôi. Nó thấy mắt mình ươn ướt, nó đã khóc trong giấc mơ ư? Nó cũng không nhớ mình đã khóc trong mơ bao nhiêu lần như vậy? Nó nhẹ nhàng bước ra ngoài lan can để mọi người không bị tỉnh giấc. Trời hôm nay nhiều sao quá, trời quang mây và láp lánh đến lạ kì. Nó ngước lên nhìn những ngôi sao kia, lấp lánh như Kiên nhưng không bao giờ nó chạm tới được. Kiên ơi, cậu ở đâu!


***********************************


:D lúc nào rảnh tớ sẽ viết tiếp :D
 
thật là hay! t thấy rất thích cách viết của c. là câu chuyện của t mà giờ đây t thầy hồi hộp chờ diễn biến quá, hjhj, cậu viết tiếp đi nhé, t hồi hộp quá rồi
cảm ơn cậu đã viết tiếp câu chuyện rất hay.
 
hjhj, dungham này, trong lúc chờ c viết tiếp, t cũng sẽ thử sức nhá. Biết đâu t vs c kết hợp ra một câu chuyện hay ý nhỉ



Đeo chiếc headphone bên tai, nó ấn nút replay, lại là những giai điệu quen thuộc của bài "Nothing's gonna change my love for you", là bài hát ấy, Kiên từng hát, với hai đứa đó là bản tuyên ngôn tình yêu. Kiên thích Anywhere for you của BSB nhưng lúc nào nó cũng chỉ thích Kiên hát một bài hát từ thập niên 80 của thế kỉ trước của nhóm nhạc chẳng mấy nổi danh UB40, chỉ đơn giản bởi "vì tớ thích thế". Kiên luôn là vậy, nhường nhịn nó đủ để nó. Phải chăng cuộc sống vốn có quy luật bù trừ, Kiên và nó là hai mảnh khác xa nhau nhưng lại là những mảnh ghép hoàn hảo dành cho nhau.Nước mắt nó chợt lăn dài khi tiếng nhạc ngân vang:" the world might change my whole life through but nothing's gonna change my love for you". mẩu giấy trong tay nó, nó như muốn xé nát lại muốn nâng niu, nó không muốn tin những gì đang diễn ra, nhưng liệu chuyện gì đã xảy ra?
"Quên tớ đi và tiếp tục sống tiếp"
Tại sao? Nó biết quên Kiên bằng cách nào? Kiên là cuộc sống của nó, là quá khứ, là tương lai của nó, quên Kiên đi là quên đi chính cuộc sống này, nó không thể. Dù sự thật có tàn nhẫn đến đâu, nó vẫn muốn biết, nó sẽ đối mặt, đối mặt với trái tim nó, đối mặt với nỗi đau. Nó tin mình có đủ can đảm, can đảm để yêu và can đảm để chia tay....


Hà Nội một ngày mưa. Mưa lạnh như làm nguội đi cái ồn ã nơi phố phường này, trả lại nó cái lặng yên, cái te buốt và lạnh giá. Mưa lạnh thật nhưng không thể lạnh bằng trái tim nó lúc này. Đúng! Tình yêu không là tất cả, nhưng tất cả thì không thể thiếu được tình yêu. Từng mảnh vỡ của kí ức như văng ra và găm vào trái tim nó, rỉ máu. Bất giác nó nhớ đến một câu nói, có lẽ câu nói đó đúng: hãy nói yêu thôi, đừng nói yêu mãi mãi...Giật chiếc headphone ra, nó không còn tin "nothing's gonna change my love for you", mọi thứ như vỡ vụn trong từng mảng suy nghĩ, chập chờn những tiếng nói của Kiên, nó muốn quay lại những ngày tháng xưa cũ, có nó và có Kiên....

Nó ko còn nhớ chính xác nữa, trong một cuộc họp báo đã có một nam diễn viên phát biểu rằng câu thoại mà diễn viên đó thích nhất là "khi yêu ko bao giờ phải nói từ xin lỗi". Có lẽ vì tình yêu luôn có lý do riêng, có lĩ lẽ riêng. Nó tự nhủ với mình rằng Kiên có lý do mới rời xa nó. Lật từng trang nhật ký, những kí ức của ngày hôm qua hay ngày nào đó đã xa ùa về như dòng nước lũ cuốn trôi nước mắt của nó. Với lấy chiếc bút nó viết nhưng trang nhật ký của mình.
...Nhật ký, ngày...tháng ...năm...
Đã bao lâu rồi không còn được nhìn ngắm cậu. nhìn ngắm nụ cười toả nắng đã làm tớ chết lặng ấy, đã bao lâu rồi cậu có biết không? từng ngày từng ngày trôi qua với tớ như một chuỗi ký ức của ngày qua, tớ không thể sống hết mình với hiện tại nếu như kí ức về cậu cứ trải ra từng ngày như vậy. Tớ sợ lắm, cậu có biết tớ sợ quên cậu như thế nào không? tớ sợ rồi một ngày nào đó kí ức về cậu sẽ mờ dần đi, chỉ còn mờ ảo như tấm gương đọng nước những ngày trời nồm, tớ sợ một ngày nào đó, tớ sẽ không còn nhớ nổi tiếng nói ấy, giọng hát ấy, tiếng cười ấy....tớ vừa sợ khi kí ức về cậu cứ ngồn ngộn hiện về day dứt trong tớ, nhưng cũng sợ nếu nó không đến nữa. Đến khi nào cậu mới trở về, khi nào tớ mới thấy ánh mắt ấy, thấy cái xiết chặt nơi bàn tay ấm áp của cậu, đến bao giờ tớ mới thấy bàn tay ấy khẽ vuốt tóc an ủi tớ khi tớ buồn????...Tớ nhớ cậu nhiều lắm Kiên à. rất nhớ cậu. Nếu trái tim này là của tớ, tớ sẽ hướng nó đến một nơi nào đó, một ai đó khác, nhưng...trái tim này đã không còn là của tớ nữa rồi. Trái tim tớ đã không còn là của tớ từ cái ngày ấy, cái ngày có một ng đã an ủi tớ và nắm chặt đôi tay tớ khi tớ đau khổ mất ng thân. Trái tim tớ, cậu đã mang đi mất rồi cậu có biết không??? Hãy trở về, Kiên ơi tớ nhớ cậu lắm.........

Nó gục xuống, nước mắt cứ rơi. Nó khóc mà chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi, không còn tiếng thổn thức nữa. Đôi mắt nhoè nước dần chìm vào bóng tối, bóng tối của Hà Nội lấp lánh ánh đèn, nhưng trong trái tim nó, bóng tối chính là bóng tối một cách đúng nghĩa....
 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top