“QUÊN TỚ ĐI VÀ TIẾP TỤC SỐNG TIẾP”…
Giọt nước mắt khẽ lăn dài trên đôi mi của nó. Nó thường nói nước mắt chỉ là biểu hiện của sự yếu đuối. Nó vẫn vậy, mạnh mẽ và tự tin, như niềm tự hào của nó về cái tên kiêu sa của mình- ít nhất là nó nghĩ vậy: Bạch Dương- một loài cây có sức sống mạnh mẽ và mãnh liệt ngay cả trong mùa đông buốt giá. Nhưng lần này mọi chuyện đã khác, nó khóc như những đứa trẻ bị bỏ rơi, không còn được bên vòng tay âu yếm vỗ về của cha mẹ. Nó giờ chỉ còn cảm giác về sự đau khổ tuyệt vọng, xót xa như mất đi chính trái tim mình vậy: người mà nó yêu không còn yêu nó nữa.
* * * *
Chỉ một thoáng chốc cầm trên tay bức thư của Kiên mà mọi kỉ niệm lại ùa về như trải dài trước mắt. Kiên như đang đứng ngay trước mặt nó, như ngày ấy cách đây đã 5 năm. Lần đầu nó gập Kiên là lớp 8- ngày mà Kiên đi sau cô giáo bước vào lớp. Trước đây nhà Kiên ở Hà nội nhưng do bố chuyển công tác lên cậu ta cũng chuyển đến đây luôn. Phải nói rằng Kiên khá hoà đồng mà biểu hiện một cách rõ nét là khả năng nói chuyện của cậu ấy. Với tư cách là một lớp trưởng gương mẫu, mỗi tiết sinh hoạt lớp là nó lại không ngần ngại dõng dạc báo cáo với cô giaó tội của Kiên. Có lần Kiên đút lót nó để nó không phô tội Kiên nhưng ai ngờ nó lai lấy luôn đó làm bằng chứng tội “chạy án” của Kiên, báo hại thằng bé phải trực nhật nhà vệ sinh cả tuần.Cay cú sau vụ “sĩ rởm hão” của cô lớp trưởng, Kiên thay ngay cái tên Dương bằng cái biệt danh không thể tồi tệ hơn:“Dương chim lợn”.Với bản tính của nó thì nó đâu có thể để yên. Mỗi lần cãi nhau là y như bùng nổ chiến tranh thế giới lần thứ ba, đứa mồm năm đứa miệng mười chỉ khổ cho Quân và Phương can ngăn đến sùi bọt mép. Chí choé suốt ngày mà vẫn có tin đồn hai đứa thích nhau mới choáng chứ. Nhưng không có lửa thì sao có khói…
Đó là dịp lễ 30-4, 1-5, giờ ra chơi vẫn còn xôn xao bàn tán kế hoạch đi chơi…nhưng có ai ngờ…ngày đó cũng là ngày cuối cùng nó được gặp bà nó. Dời vòng tay bà nó khóc, dàn dụa nước mắt, nó đau đớn nhưng vẫn phải cố an ủi mọi người, nó muốn nói biết bao nó cũng đau lòng như mọi người nhưng đâu có ai cho nó cơ hội để nó được sống với lòng mình. Nhưng chính khi ấy khi không còn ai để san sẻ nó lại có Kiên bên cạnh.
- Cứ khóc đi cho nước mắt xóa nhòa nỗi đau, cho nỗi buồn theo đó trôi đi. Đừng cố giấu giếm những suy nghĩ của mình, cố gượng ép chỉ làm cho bạn cảm thấy buồn hơn thôi. Bạn có thể nói dối bất cứ ai nhưng bạn không thể nói dối chính mình đâu
- Nhưng tớ không muốn người khác nghĩ tớ yếu đuối, tớ không thích bị người khác coi thường, cũng không muốn nhận sự thương hại từ ai cả
- Thương hại khác với những sự quan tâm chân thành, tớ ở đây vì tớ biết bạn cần một người để sẻ chia, tớ biết hơn lúc nào hết bạn cần sự quan tâm san sẻ. Tớ ở đây vì tớ biết có một người cần tớ để nói chuyện, cần một bờ vai để gục đầu vào khóc, cần một bàn tay lau khô dòng nước mắt, và cần một vòng tay cho bạn thấy mình được bảo vệ, được chở che.
Nó không tin nổi vào những gì mình nhìn thấy hay nghe thấy, Kiên mà nó quen biết, người luôn chọc tức và chành chọe với nó đang đứng trước mặt nó, an ủi nó và quan trọng hơn lại là người duy nhất còn bên nó khi nó cần nhất. Nó muốn quên hết tất cả để gục đầu vào vai Kiên để khóc nhưng cái sĩ diện hão lại không cho phép nó sống với những suy nghĩ của mình. Nhìn sâu vào đôi mắt của Kiên nó tìm thấy sự thanh thản nhất và nó đã gục đầu vào vai Kiên , khóc. “Hãy cứ sống với những cảm xúc của mình, đừng cố tỏ ra mình mạnh mẽ, chính sự mạnh mẽ giả tạo ấy lại làm cho bạn trở nên yếu đuối hơn” , nó muốn cảm ơn Kiên thật nhiều nhưng nước mắt rơi trong tiếng nấc nghẹn ngào đã cuốn đi hết những điều nó muốn nói, nó chỉ lặng im tựa đầu vào vai Kiên- cậu bạn khó ưa- người duy nhất mà nó chắc chắn sẽ không bao giờ có thể nói chuyện cùng nhiều hơn 10 phút.
Khi đưa bà nó đi, luôn có một bàn tay siết chặt lấy tay nó, một bàn tay truyền thêm bao sức mạnh , nó vững vàng hơn khi nó biết bên cạnh luôn có một người sẵn sàng là bờ vai cho nó khóc, và khi nó khóc sẽ có một bàn tay nhẹ nhàng đưa lên lau khô giọt nước mắt đang rơi…
* * * *
Sau lần đó thật khó để tìm được một lần hai đứa cãi nhau. Dần dần ngày nào Kiên cũng qua nhà chở nó đi học với lí do chính đáng “tiện đường đi cùng cho vui”. Nhưng thật ra cả hai đứa đều biết rõ ngày nào Kiên cũng phải vòng qua trường mới đến được nhà nó thì “tiện” cái gì. Nhưng chẳng cần biết vì sao, chỉ cần biết nó đang cảm nhận rất rõ rệt những cảm xúc trong lòng nó, những thay đổi với những bối rối khi vô tình hai ánh mắt gặp nhau. Nó thêm yêu những con đường đến lớp, những con đường ấy tưởng như đã quá đỗi quen thuộc nhưng mỗi lần đi cùng Kiên, mỗi câu chuyện khác nhau mà Kiên kể, lại cho nó những cảm nhận khác nhau về con đường ấy. Nó yêu hương lồng phả trong gió se thổi vi vút sau tay lái Kiên. Nó yêu những âm thanh rộn ràng, giục giã và nó yêu, yêu một thứ gì đó vô hình. Có thể là ánh mắt, là nụ cười, là giọng nói ấm áp của Kiên. Kiên đã cho nó tất cả, đó là tình thương, tình yêu, sự quan tâm và một điều gì đó quá đỗi quên thuộc và gần gũi.
Kiên chuyển về Hà Nội. Dù không còn được ngày ngày đến trường cùng Kiên nhưng hai đứa vẫn thường xuyên nói chuyện và viết thư cho nhau. Kiên vẫn tiếp tục học tập tại một trường nổi tiếng và hai đứa hẹn sẽ gặp nhau trong mái trường KTQD. Nó vạch ra cho mình một lịch học dày đặc, nó đang cố gắng vì ước mơ chung của hai đứa, vì “4 năm đại học là thời gian tìm hiểu nhau”. Nó vẫn ngày ngày thức dậy với những ước mơ và chìm trong giấc ngủ với một chàng hoàng tử mang tên Kiên.
* * *
Nó nhận được bức thư, có một linh cảm chẳng lành. Nó hồi hộp mở mở phong thư, và điều mà nó ngạc nhiên hơn nữa, có thể nó sẽ không thể tin được những gì nó đang nhìn thấy đây. Đầu óc nó quay cuồng, choáng váng với dòng chữ còn nghoệch ngoạc của Kiên:
“Hãy quên tớ đi và tiếp tục sống tiếp”
Nó không còn cảm giác gì nữa, dường như Trái đất nổ tung và lúc này đây chỉ còn mình nó giữa sự lẻ loi, nó căm ghét cảm giác bị bỏ rơi. Giọt nước mắt khẽ rơi, lúc này đây nó khóc nhưng chỉ có nước mắt tuôn rơi mà không có tiếng thổn thức. Trái tim nó chết lặng khi những rung cảm đầu đời lại vụt về qua miền kí ức. Nó đã yêu Kiên, yêu thật sự, bằng tất cả tình yêu, bằng cả trái tim mong manh và chân thành của một cô bé ngây thơ. Không một từ nào có thể diễn tả nổi cảm giác của nó lúc này, mọi thứ đang quay cuồng trong lòng nó làm cho nó đau khổ và sợ hãi. Lần đầu tiên nó phải khóc vì Kiên. Nếu như những niềm hạnh phúc trào dâng mà Kiên đem đến cho nó ngọt ngào bao nhiêu thì giờ đây lòng nó quặn thắt nghẹn ngào gấp bội. Nó không còn nhìn thấy gì hay nghe thấy gì nữa…
Nó luôn khoác cho mình một vỏ bọc cứng rắn nhưng chỉ có Kiên mới biết nó yếu đuối đến thế nào. Khi bên Kiên nó luôn nở nụ cười rạng rỡ, những nơi Kiên đưa nó đến, mỗi lời nói của Kiên nó đều ghi nhớ rõ ràng không thiếu thứ gì, không thiếu một lời nào. Nó nhớ khi Kiên uốn cong lưỡi cố hát bài “Nothing gonna change my love for you” - bản tuyên ngôn tình yêu của cả thế giới. Là những khi Kiên đưa nó đến những nơi “khỉ ho cò gáy” sau mỗi giờ học. Là đôi bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nó lau khô dòng nước mắt đang rơi. Là những lúc bất giác nước mắt khẽ rơi khi nhớ Kiên… Dường như tất cả đều gắn chặt với Kiên, mọi thứ đều mang bóng dáng Kiên, trong kí ức, trong cuộc sống của nó. Vậy mà giờ đây Kiên bảo nó hãy quên Kiên đi… quên Kiên là quên chính cuộc sống của nó.
Nó quyết tìm ra sự thật sau bức thư đó, nó miên man những dòng suy nghĩ, nó tin rằng Kiên luôn làm đúng , nhưng nó không thể tin Kiên muốn quên nó thật sao. Và lần này chắc chắn nó sẽ tìm Kiên, dù bất cứ chuyện gì đi chăng nữa thì nó cũng có quyền biết sự thật và nó muốn một lần đối diện với Kiên, nghe lời chia tay từ chính Kiên nói ra. Nó thầm bảo mình phải thật kiên cường. Không phải lúc nào nước mắt cũng giải quyết được tất cả mọi chuyện. Nó sẽ tìm ra sự thật, vì nó, vì tình yêu mà nó đã trân trọng bao lâu nay.
* * * *
(còn nữa)