Kỉ niệm tình yêu của hai đứa không đủ dài để viết nên tiểu thuyết, nhưng với em nó lại quá sâu để có thể xoáy vào con tim bé nhỏ đang rỉ máu từng đêm...
Để bao đêm, em như rơi vào bao cơn mưa tuyệt vọng, nắng không còn giòn tan mỗi lần em nhẹ nhàng lang thang góc phố một mình. Trái tim mang đầy yêu thương, nhưng giờ sao em thấy mọi thứ xa xôi quá. Mùa hè, mà sao em thấy buốt lạnh con tim, tái tê lòng trong mớ cảm xúc hỗn độn.
Một, hai, ba... ngôi sao em đếm trong đêm, em như là người cóp nhặt những mảnh vỡ tình yêu còn sót lại giữa chúng ta, góp nhặt những hi vọng mong manh, bởi tận sâu trong trái tim em vẫn mong cho tất cả không là dấu chấm kết thúc. Đến giờ, nhiều khi em vẫn còn mường tượng mình đang trong một giấc mơ thôi anh ạ, không tin là mình đã chia tay, sau bao yêu thương ngọt ngào như vậy. Nỗi đau như cào xé, vậy mà em quá đau để chai sạn với mọi thứ, vô cảm trong mong manh của sự vỡ tan.
Em quen anh trong một ngày nắng hạ, em nhớ con đường mình sánh bước bên nhau trong ánh mắt ngập ngừng, nhưng em biết trong trái tim em và anh đang có một cái gì đó khó hiểu xảy ra, một chút hạnh phúc...
Em thích nhìn anh xuyên qua tia nắng, mặt trời buổi chiều như thách thức, anh như mờ ảo hơn, nhưng nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết dưới tia nắng hạ. Gió vờn tóc hai đứa rối tung lên, em thích bao câu chuyện anh kể, để em cười. Sâu thẳm trong trái tim, anh có biết em hạnh phúc lắm không?
Cũng có lúc em nghi ngờ trong bao nỗi lo sợ không tên... liệu có từng tồn tại tình yêu mà anh dành cho em hay không? Hay với anh, em chỉ là cảm xúc thoáng qua, trên con đường dài anh chinh phục tình yêu cho riêng mình.
Em ích kỉ quá không anh? Khi em luôn muốn anh là của riêng em, muốn anh thuộc về em mãi mãi. Em có quá ích kỉ không anh khi luôn yêu anh nhiều như thế, dường như không để cho ai giành lấy anh của em cả. Em, cô gái nhẹ nhàng, đa cảm, yêu hết mình và cháy hết mình cho nó. Nhưng, yêu anh, em yêu trong lo sợ, vì em quá nhiều cảm xúc hay là nó vỗn dĩ như vậy?
Kỉ niệm tình yêu của hai đứa, không đủ dài và nhiều sự kiện để viết nên tiểu thuyết nhưng với em nó lại quá sâu để có thể xoáy vào con tim bé nhỏ của em, để nó nằm lại trong đó, lâu dần thành nỗi đau không tên. Bởi anh là mối tình đầu của người con gái như em. Anh là gió là mây, là những gì to lớn, để em không kịp đưa tay ra ôm trọn thì đã bay xa.
Giờ em biết mọi thứ đã quá khứ, sao yêu thương lại là những ngọn cỏ để vô tình bị dẫm nát dưới chân ai, sao lại có một sự kết thúc sau dấu chấm như vậy... nhưng nỗi niềm của em lại vô hạn. Anh có biết?
Đành khép lại một quá khứ không anh, để em lại là em của ngày xưa, mạnh mẽ như em muốn thế và vẫn thế. Bước đi của em sẽ không còn anh như ngày xưa, nhưng cảm ơn anh, tình yêu đầu của em, cảm ơn anh đã cho em biết được thế nào là hạnh phúc, là niềm vui, là nụ cười, là nước mắt, là khổ đau trong tình yêu.
Cảm ơn anh... người đã cùng em đi qua thương nhớ.
Để bao đêm, em như rơi vào bao cơn mưa tuyệt vọng, nắng không còn giòn tan mỗi lần em nhẹ nhàng lang thang góc phố một mình. Trái tim mang đầy yêu thương, nhưng giờ sao em thấy mọi thứ xa xôi quá. Mùa hè, mà sao em thấy buốt lạnh con tim, tái tê lòng trong mớ cảm xúc hỗn độn.
Một, hai, ba... ngôi sao em đếm trong đêm, em như là người cóp nhặt những mảnh vỡ tình yêu còn sót lại giữa chúng ta, góp nhặt những hi vọng mong manh, bởi tận sâu trong trái tim em vẫn mong cho tất cả không là dấu chấm kết thúc. Đến giờ, nhiều khi em vẫn còn mường tượng mình đang trong một giấc mơ thôi anh ạ, không tin là mình đã chia tay, sau bao yêu thương ngọt ngào như vậy. Nỗi đau như cào xé, vậy mà em quá đau để chai sạn với mọi thứ, vô cảm trong mong manh của sự vỡ tan.
Em quen anh trong một ngày nắng hạ, em nhớ con đường mình sánh bước bên nhau trong ánh mắt ngập ngừng, nhưng em biết trong trái tim em và anh đang có một cái gì đó khó hiểu xảy ra, một chút hạnh phúc...
Em thích nhìn anh xuyên qua tia nắng, mặt trời buổi chiều như thách thức, anh như mờ ảo hơn, nhưng nụ cười rạng rỡ hơn bao giờ hết dưới tia nắng hạ. Gió vờn tóc hai đứa rối tung lên, em thích bao câu chuyện anh kể, để em cười. Sâu thẳm trong trái tim, anh có biết em hạnh phúc lắm không?
Cũng có lúc em nghi ngờ trong bao nỗi lo sợ không tên... liệu có từng tồn tại tình yêu mà anh dành cho em hay không? Hay với anh, em chỉ là cảm xúc thoáng qua, trên con đường dài anh chinh phục tình yêu cho riêng mình.
Em ích kỉ quá không anh? Khi em luôn muốn anh là của riêng em, muốn anh thuộc về em mãi mãi. Em có quá ích kỉ không anh khi luôn yêu anh nhiều như thế, dường như không để cho ai giành lấy anh của em cả. Em, cô gái nhẹ nhàng, đa cảm, yêu hết mình và cháy hết mình cho nó. Nhưng, yêu anh, em yêu trong lo sợ, vì em quá nhiều cảm xúc hay là nó vỗn dĩ như vậy?
Kỉ niệm tình yêu của hai đứa, không đủ dài và nhiều sự kiện để viết nên tiểu thuyết nhưng với em nó lại quá sâu để có thể xoáy vào con tim bé nhỏ của em, để nó nằm lại trong đó, lâu dần thành nỗi đau không tên. Bởi anh là mối tình đầu của người con gái như em. Anh là gió là mây, là những gì to lớn, để em không kịp đưa tay ra ôm trọn thì đã bay xa.
Giờ em biết mọi thứ đã quá khứ, sao yêu thương lại là những ngọn cỏ để vô tình bị dẫm nát dưới chân ai, sao lại có một sự kết thúc sau dấu chấm như vậy... nhưng nỗi niềm của em lại vô hạn. Anh có biết?
Đành khép lại một quá khứ không anh, để em lại là em của ngày xưa, mạnh mẽ như em muốn thế và vẫn thế. Bước đi của em sẽ không còn anh như ngày xưa, nhưng cảm ơn anh, tình yêu đầu của em, cảm ơn anh đã cho em biết được thế nào là hạnh phúc, là niềm vui, là nụ cười, là nước mắt, là khổ đau trong tình yêu.
Cảm ơn anh... người đã cùng em đi qua thương nhớ.