T
Tuyền Nguyễn
Guest
“Hãy tin tôi đi, thật buồn cười là đang có quá nhiều thứ đầu độc chúng ta, rằng bạn nhất định phải có ai đấy để được hạnh phúc!”
Nắng ghê lắm. Nên lúc giông cũng sẽ dữ dội hơn bình thường. Em ngồi chong mắt chờ cơn mưa đầu tiên của mùa hạ. Để làm được điều ngớ ngẩn nhất đầu tiên. Là nắm tay anh và bảo: “Anh ơi, hãy bỏ chạy cùng em!” Em cứ như thế. Nhiều lần trong mùa. Muốn nắm tay anh và bảo: “Hãy bỏ chạy cùng em!” Bởi em biết. Anh. Em. Chúng ta. Không thể nào bỏ chạy được đến bất cứ nơi đâu. Ngay cả khi đã nắm được tay nhau đếm trạm xe lửa đầu tiên. Cũng sẽ không ai đủ can đảm đặt chân lên chuyến tàu sớm nhất. Chỉ có mùa xen giữa chúng ta. Vào những ngày cuối cùng của mùa xuân. Em muốn được cuộn tròn trong lòng anh trên ngọn đồi cao nhất của thành phố. Em sẽ nắm chặt tay anh. Để hi vọng bé xíu duy nhất về những cuộc chốn trạy cũng không thể nào lọt qua kẽ tay mình mà rơi mất. Em muốn được ngủ vùi. Và nhớ. “Uhm. Cái người đó. Đã từng nhìn mình và mỉm cười như vậy!” Những chuyện lẩn thẩn. Hay mất mát. Của chúng ta. Anh hãy đặt tên cho chúng. Để một sáng mai thức dậy. Khi em không còn đứng ở góc phố ấy đợi anh. Anh vẫn còn nhớ được. “Uhm. Người con gái ấy. Đã từng để lại một mùi hương như thế trên mình.” Nhé anh! - Tôi đồng ý, khi viết, tôi là một người phụ nữ lãng mạn đến mức đáng thương.
Nắng ghê lắm. Nên lúc giông cũng sẽ dữ dội hơn bình thường. Em ngồi chong mắt chờ cơn mưa đầu tiên của mùa hạ. Để làm được điều ngớ ngẩn nhất đầu tiên. Là nắm tay anh và bảo: “Anh ơi, hãy bỏ chạy cùng em!” Em cứ như thế. Nhiều lần trong mùa. Muốn nắm tay anh và bảo: “Hãy bỏ chạy cùng em!” Bởi em biết. Anh. Em. Chúng ta. Không thể nào bỏ chạy được đến bất cứ nơi đâu. Ngay cả khi đã nắm được tay nhau đếm trạm xe lửa đầu tiên. Cũng sẽ không ai đủ can đảm đặt chân lên chuyến tàu sớm nhất. Chỉ có mùa xen giữa chúng ta. Vào những ngày cuối cùng của mùa xuân. Em muốn được cuộn tròn trong lòng anh trên ngọn đồi cao nhất của thành phố. Em sẽ nắm chặt tay anh. Để hi vọng bé xíu duy nhất về những cuộc chốn trạy cũng không thể nào lọt qua kẽ tay mình mà rơi mất. Em muốn được ngủ vùi. Và nhớ. “Uhm. Cái người đó. Đã từng nhìn mình và mỉm cười như vậy!” Những chuyện lẩn thẩn. Hay mất mát. Của chúng ta. Anh hãy đặt tên cho chúng. Để một sáng mai thức dậy. Khi em không còn đứng ở góc phố ấy đợi anh. Anh vẫn còn nhớ được. “Uhm. Người con gái ấy. Đã từng để lại một mùi hương như thế trên mình.” Nhé anh! - Tôi đồng ý, khi viết, tôi là một người phụ nữ lãng mạn đến mức đáng thương.
Sửa lần cuối: