alita_sara
New member
- Xu
- 0
Tối ! Quần jean , áo phông , tóc cột đuôi gà , ta bước ra khỏi căn gác nhỏ xinh yêu yêu . Ta thấy ta không còn là ta nữa . Cánh cổng khép lại . Ta vội vàng bước tới những bậc thang dốc dẫn ta đến với thế giới ngoài kia . Ko còn yêu ắng của nơi ta sống . NHịp thở taf dồn dập khi nhịp thời gian trôi.
Lâu rồi ta lại có cái cảm giác này , hình như ta hồi hộp. Đã bao lần ta đứng ở đầu con ngõ nhỏ ấy nhỉ? hình như đây là lần thứ 3. Lần đầu tiên là cái buổi tối nhớ em laptop quá phải nhờ anh Thành qua chở tới chỗ thằng bạn thân vác nó về. Lúc đó xấu hổ chết vì cũng gần 10h rồi. Từ hồi vào Đh , sống xa cái gia đình nhỏ bé ngoài những lúc 1 ông anh nào đó rủ đi loanh quanh thì hầu như chẳng ai thấy ta bước ra khỏi cánh cổng sau 7h cả . Bố mẹ ơi! có nghe thấy con nói gì không? ta cũng ngoan đó chứ . Lần thứ 2 là lần đầu tiên họp nhóm Tim Ấm nhõng nhẽo mãi ùi anh Đ cũng đồng ý qua đón . Vậy là lại thập thò như đăng chờ người yêu ý . Và hôm nay là anh_người lạ.
1 chút mưa , ta ngẩng mặt chìa bàn tay bắt gặp mưa nhè nhẹ rơi. Bước lên xe người lạ , mưa nặng hạt hơn. May lúc ra ngoài THư bảo mang áo khoác. Ta cầm áo thấy người lạ ko mặc cũng đành lặng thinh. Mưa không chịu nhường cũng chẳng thèm bận tâm ta đang lạnh cứ thế mạnh hơn mạnh hơn và ta quyết định share với người lạ chiếc áo mưa màu xanh lá trên tay.
NHưng người lạ cố chấp lắm. A! phải rồi vì người là là con trai và ta lại là con gái . Uhm thì cũng đúng thôi. Làm sao cùng dùng được khi ta và người lạ mới chỉ gặp nhau cách đây chỉ vài phút thôi.
Ta loay hoay chiu vào tấm áo nhỏ . Gió to hơn . Gió đẩy mưa táp vào mặt . Ta thấy lạnh . Trong mớ áo lùng nhùng ta thu mình lại vì lạnh. GIó ơi ! xin đừng thổi Mưa ơi thôi đừng rơi. Ta yêu mưa lắm . yêu cái cách mưa đến bất chợt vì ta chẳng nhớ bao lâu rồi ta không chung đường với mưa nữa . Nhưng ta lại sợ người lạ sẽ ướt hết và chắc bên mưa gần vậy người lạ sẽ ốm . Ta lạnh , ta sợ , ta lo âu nhưng ta cũng vui vi ta biết ta không cô đơn . Ít nhất trong mưa ta không bước đi 1 mình như bao lần ta đã đi . Vì bên ta người lạ vẫn đang thở từng nhịp như tiếng mưa nhanh mạnh rớt xuống mặt đường.
Người lạ lạnh rồi . Ta cảm nhận thấy thế . Nhưng chẳng biết nên làm sao nữa . Xe vẫn chạy . Tới khi qua bến xe MĐ thì người lạ táp vào lề đường . MƯa táp vào mặt , mưa chạm tay vào khuôn mặt , cuốn đi vị mặn đắng của nước nơi khóe mi . NGười lạ cũng run rẩy . Cũng phải thôi vì ta đây thu mình trong áo mưa mà vẫn run bần bật . Có lẽ mưa sẽ dịu dàng hơn nếu ta đi bên ai đó . Không phải lo lạnh, cũng chẳng cần vội vã tìm 1 góc trú mưa.
Ta vẫn yêu mưa như thế .. Tình yêu ấy nguyên ven . Ta muốn đắm mình trong mưa. NHớ có lần ai đó đã nói em đếm mưa đi bao nhiêu hạt mưa là bấy nhiêu tình cảm anh giành cho em . Ta thẫn thờ bảo sao người nói thế . Người chỉ cười bảo lớn rồi sẽ hiểu . Ta ngốc nghếch không hiểu để h khi cơn mưa lại về sau bao ngày đã xa ta chợt nhận ra tc của người cũng lạnh như mưa vậy. Ta muốn lại được thấy người dù chỉ là trong mưa thôi . Khi ta lớn hơn 1 chút , ta thích rong chơi trong mưa . Nhưng ta lại không muốn người đồng hành cùng ta . Người hỏi nhưng người không biết chỉ vì ta không muốn người thấy ta đang khóc.Và rồi người cũng xa ta như cơn mưa bất chợt hôm nay đến!
Ta rong ruổi trong mưa , cảm giác gột sạch. Mọi thứ cuốn trôi , bao muộn phiền ngày cũ không còn . ta mỉm cười trong mưa . Lần này ta đã không khóc . Ta thấy ta vẫn có thể yêu mưa và cùng mưa dù người đã không là mưa của ta nữa . Mưa ah! hãy cùng ta mưa nhé dù con đường này ngày mai có thể chỉ có mình ta nhưng ta sẽ vẫn bước đi vì ta biết trong mưa ta có thể mãi sống thật là ta . Ta khóc. Ta cười. Và ta là ta . Chỉ thế thôi!
Lâu rồi ta lại có cái cảm giác này , hình như ta hồi hộp. Đã bao lần ta đứng ở đầu con ngõ nhỏ ấy nhỉ? hình như đây là lần thứ 3. Lần đầu tiên là cái buổi tối nhớ em laptop quá phải nhờ anh Thành qua chở tới chỗ thằng bạn thân vác nó về. Lúc đó xấu hổ chết vì cũng gần 10h rồi. Từ hồi vào Đh , sống xa cái gia đình nhỏ bé ngoài những lúc 1 ông anh nào đó rủ đi loanh quanh thì hầu như chẳng ai thấy ta bước ra khỏi cánh cổng sau 7h cả . Bố mẹ ơi! có nghe thấy con nói gì không? ta cũng ngoan đó chứ . Lần thứ 2 là lần đầu tiên họp nhóm Tim Ấm nhõng nhẽo mãi ùi anh Đ cũng đồng ý qua đón . Vậy là lại thập thò như đăng chờ người yêu ý . Và hôm nay là anh_người lạ.
1 chút mưa , ta ngẩng mặt chìa bàn tay bắt gặp mưa nhè nhẹ rơi. Bước lên xe người lạ , mưa nặng hạt hơn. May lúc ra ngoài THư bảo mang áo khoác. Ta cầm áo thấy người lạ ko mặc cũng đành lặng thinh. Mưa không chịu nhường cũng chẳng thèm bận tâm ta đang lạnh cứ thế mạnh hơn mạnh hơn và ta quyết định share với người lạ chiếc áo mưa màu xanh lá trên tay.
NHưng người lạ cố chấp lắm. A! phải rồi vì người là là con trai và ta lại là con gái . Uhm thì cũng đúng thôi. Làm sao cùng dùng được khi ta và người lạ mới chỉ gặp nhau cách đây chỉ vài phút thôi.
Ta loay hoay chiu vào tấm áo nhỏ . Gió to hơn . Gió đẩy mưa táp vào mặt . Ta thấy lạnh . Trong mớ áo lùng nhùng ta thu mình lại vì lạnh. GIó ơi ! xin đừng thổi Mưa ơi thôi đừng rơi. Ta yêu mưa lắm . yêu cái cách mưa đến bất chợt vì ta chẳng nhớ bao lâu rồi ta không chung đường với mưa nữa . Nhưng ta lại sợ người lạ sẽ ướt hết và chắc bên mưa gần vậy người lạ sẽ ốm . Ta lạnh , ta sợ , ta lo âu nhưng ta cũng vui vi ta biết ta không cô đơn . Ít nhất trong mưa ta không bước đi 1 mình như bao lần ta đã đi . Vì bên ta người lạ vẫn đang thở từng nhịp như tiếng mưa nhanh mạnh rớt xuống mặt đường.
Người lạ lạnh rồi . Ta cảm nhận thấy thế . Nhưng chẳng biết nên làm sao nữa . Xe vẫn chạy . Tới khi qua bến xe MĐ thì người lạ táp vào lề đường . MƯa táp vào mặt , mưa chạm tay vào khuôn mặt , cuốn đi vị mặn đắng của nước nơi khóe mi . NGười lạ cũng run rẩy . Cũng phải thôi vì ta đây thu mình trong áo mưa mà vẫn run bần bật . Có lẽ mưa sẽ dịu dàng hơn nếu ta đi bên ai đó . Không phải lo lạnh, cũng chẳng cần vội vã tìm 1 góc trú mưa.
Ta vẫn yêu mưa như thế .. Tình yêu ấy nguyên ven . Ta muốn đắm mình trong mưa. NHớ có lần ai đó đã nói em đếm mưa đi bao nhiêu hạt mưa là bấy nhiêu tình cảm anh giành cho em . Ta thẫn thờ bảo sao người nói thế . Người chỉ cười bảo lớn rồi sẽ hiểu . Ta ngốc nghếch không hiểu để h khi cơn mưa lại về sau bao ngày đã xa ta chợt nhận ra tc của người cũng lạnh như mưa vậy. Ta muốn lại được thấy người dù chỉ là trong mưa thôi . Khi ta lớn hơn 1 chút , ta thích rong chơi trong mưa . Nhưng ta lại không muốn người đồng hành cùng ta . Người hỏi nhưng người không biết chỉ vì ta không muốn người thấy ta đang khóc.Và rồi người cũng xa ta như cơn mưa bất chợt hôm nay đến!
Ta rong ruổi trong mưa , cảm giác gột sạch. Mọi thứ cuốn trôi , bao muộn phiền ngày cũ không còn . ta mỉm cười trong mưa . Lần này ta đã không khóc . Ta thấy ta vẫn có thể yêu mưa và cùng mưa dù người đã không là mưa của ta nữa . Mưa ah! hãy cùng ta mưa nhé dù con đường này ngày mai có thể chỉ có mình ta nhưng ta sẽ vẫn bước đi vì ta biết trong mưa ta có thể mãi sống thật là ta . Ta khóc. Ta cười. Và ta là ta . Chỉ thế thôi!