Tiếp theo:
...Họa mi cũng chẳng còn hát khúc nhạc du dương,
Đóa hoàng lan dấu hương, im lìm bên bậc cửa,
Trước mắt em dường như niềm vui không còn nữa,
Lòng chợt thấy nỗi buồn như sắp sửa lên ngôi...
Thấy mọi vật thật gần mà cũng thật xa xôi,
Em thấy mình cô đơn giữa muôn trùng vắng lặng,
Mặt trời đã đi đâu mà sao không buông nắng?
Để căn phòng yên lặng, lạnh buốt đến thấu xương?
Lòng nặng trĩu, mịt mùng như không có con đường,
Bản nhạc buồn, bài thơ, phím dương cầm bỏ ngỏ,
Những nét vẽ, màu sơn, bức tranh còn dang dở,
Thời gian như ngừng thở, để mặc đó, quên trôi...
Nỗi buồn vẫn dìu dặt, réo rắt mãi không thôi
Nghe như ngày chẳng trôi mà cứ lê thê mãi,
Bao nỗi buồn, cô đơn nối tiếp nhau lắng lại,
Có biết chăng cõi lòng em tê tái con tim?
Em chờ đợi, bâng khuâng, tìm kiếm một bóng hình,
Để lí giải vì sao: với em - ngày buồn nhất?
Giây phút chẳng còn ai, ngày vô tình đánh mất
Phải chăng chính là ngày buồn nhất của lòng em?...
DDKT - 2009
...Họa mi cũng chẳng còn hát khúc nhạc du dương,
Đóa hoàng lan dấu hương, im lìm bên bậc cửa,
Trước mắt em dường như niềm vui không còn nữa,
Lòng chợt thấy nỗi buồn như sắp sửa lên ngôi...
Thấy mọi vật thật gần mà cũng thật xa xôi,
Em thấy mình cô đơn giữa muôn trùng vắng lặng,
Mặt trời đã đi đâu mà sao không buông nắng?
Để căn phòng yên lặng, lạnh buốt đến thấu xương?
Lòng nặng trĩu, mịt mùng như không có con đường,
Bản nhạc buồn, bài thơ, phím dương cầm bỏ ngỏ,
Những nét vẽ, màu sơn, bức tranh còn dang dở,
Thời gian như ngừng thở, để mặc đó, quên trôi...
Nỗi buồn vẫn dìu dặt, réo rắt mãi không thôi
Nghe như ngày chẳng trôi mà cứ lê thê mãi,
Bao nỗi buồn, cô đơn nối tiếp nhau lắng lại,
Có biết chăng cõi lòng em tê tái con tim?
Em chờ đợi, bâng khuâng, tìm kiếm một bóng hình,
Để lí giải vì sao: với em - ngày buồn nhất?
Giây phút chẳng còn ai, ngày vô tình đánh mất
Phải chăng chính là ngày buồn nhất của lòng em?...
DDKT - 2009