NGÀY BUỒN NHẤT!
Em tỉnh giấc bàng hoàng như vừa qua cơn mê,
Đêm ác mộng triền miên tưởng chừng như không dứt.
Căn phòng nhỏ tối om, ngỡ rằng đêm còn thức,
Ngày mới đã đến rồi sao còn vướng dư âm?
Em khẽ với bàn tay đẩy nhẹ cửa sổ phòng,
Bình minh đến nhẹ nhàng thầm lặng quá!
Chút hơi tàn đêm qua giờ vẫn còn sót lại,
Nên để đôi mắt buồn, mi ướt vẫn còn cay.
Nhẹ nhang đưa ngón tay đón sương sớm đầu ngày
Cửa sổ hôm nay đã ko còn vương nắng,
Gió cũng chẳng còn đùa tóc em bay nữa
Phải chăng gió cũng buồn và nắng cũng cô đơn?...
( còn nữa...)
Em tỉnh giấc bàng hoàng như vừa qua cơn mê,
Đêm ác mộng triền miên tưởng chừng như không dứt.
Căn phòng nhỏ tối om, ngỡ rằng đêm còn thức,
Ngày mới đã đến rồi sao còn vướng dư âm?
Em khẽ với bàn tay đẩy nhẹ cửa sổ phòng,
Bình minh đến nhẹ nhàng thầm lặng quá!
Chút hơi tàn đêm qua giờ vẫn còn sót lại,
Nên để đôi mắt buồn, mi ướt vẫn còn cay.
Nhẹ nhang đưa ngón tay đón sương sớm đầu ngày
Cửa sổ hôm nay đã ko còn vương nắng,
Gió cũng chẳng còn đùa tóc em bay nữa
Phải chăng gió cũng buồn và nắng cũng cô đơn?...
( còn nữa...)