Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Nếu tôi cho bạn một điều ước, bạn ước gì?
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Kuin Sukoagoa" data-source="post: 73254" data-attributes="member: 50865"><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="color: #FF40FF">Trời vẫn không dứt những cơn mưa rả rích blog ạ... nó cứ dài làm tao đến phát ngán.</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Lâu rồi tao không thăm mày, blog nhỉ? Xem ra vào forum, có topic: " nhật kí hpffers" tao quên mày mất rồi.</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Tao thật đáng trách, nhưng mày ạ, dù tao không thăm mày thì mày vẫn xinh lắm. Nhìn vào mày, thấy nổi bật một màu hồng trên nền đen, đặc biệt là những hạt tuyết rơi nhè nhẹ trắng xốp.... Nhìn mày đáng yêu vô cùng, và tao cũng biết nữa, trong mày là những cảm xúc của một cô bé đang lớn...</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Mày thật tuyệt!</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Tao hỏi mày một câu thôi nhé! " Nếu tao cho mày một điều ước, mày sẽ ước gì?"</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">----------------</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Tuấn cùng tôi ngồi trên ngọn đồi phía sau nhà. Chiều thu thật đẹp, những đám mây trôi bồng bềnh, nhìn nó, tôi cứ tưởng như mình đang nhìn những cây kẹo bông, thoáng chút muốn với tay lấy. Gió thổi một cách dịu dàng, chính nó bỗng mang cho tôi chút xao xuyến, bồi hồi...</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Tuấn vẫn im lặng và ít nói như mọi hôm, khác hẳn với tôi, nói nhiều và hay cười. Ấy mà tôi lại thích cái im lặng ấy, đôi khi im lặng lại lắng nghe được nhiều điều...</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Tôi với Tuấn là bạn, bạn từ hồi lớp 10, giờ thì đã là những học sinh lớp 12 rồi. Hằng ngày, tôi và Tuấn vẫn gặp nhau trên trường, tôi kéo Tuấn vào cuộc nói chuyện của tôi. Rồi không biết từ bao giờ đó, tôi chia sẻ với Tuấn nhiều điều, về những việc nhỏ như con thỏ của tôi, về những cuộc cãi nhau với đám bạn, hay vịêc bị bố mẹ mắng. Tất cả trôi qua nhẹ nhàng, tôi với Tuấn trở nên thân nhau. Một đôi bạn với những tính cách trái ngược...</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">" Nếu tớ cho cậu một điều ước, cậu ước gì?"</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Tuấn đột ngột hỏi, khiến tôi thẫn ra mất 1 phút. Tôi sẽ ước gì nhỉ? Phải chăng như nhiều đứa con gái khác, ước mình là cô công chúa nhỏ, đội vương miện và ở trong lâu đài cổ tích? Tôi khẽ cười trước suy nghĩ kia... ở trong lâu đài đâu hẳn là sẽ vui đâu...</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Tôi buột miệng hỏi: " Sao Tuấn hỏi thế?"</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Quá quen với sự im lặng của bạn mình, tôi ngạc nhiên khi Tuấn lại hỏi tôi một câu như thế, một câu hỏi đầy mơ mộng, mà như Tuấn nói thì: " Cậu là con người mơ mộng "</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">" Tớ hỏi vậy sao à?"</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">" Không sao cả, nhưng giờ tớ chưa nghĩ ra thì phải, khi nào đấy, tớ sẽ trả lời cậu, được không?"</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Tuấn cười và gật đầu, cậu ấy đưa tay ra, bảo tôi ngoéo tay:</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">" Cậu hứa đi, một khi nào đấy, cậu sẽ nói cho tớ biết."</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">" Tớ hứa." tôi siết ngón tay út của mình.</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Một lời hứa...</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Buổi chiều ấy đã trôi qua, mang theo một điều ước chưa nói. Tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn vì có người bạn như Tuấn, tôi có thể chia sẻ mọi điều với Tuấn. Dù sau đó, Tuấn không nói gì, nhưng tôi cũng rất vui, vì mình được lắng nghe, một niềm vui không hề nhỏ.</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Tháng ngày học sinh trôi thật nhanh, từng ngày qua đi, nỗi buồn trong tôi càng lớn.</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Một khoảng cách xuất hiện giữa tôi và Tuấn, không ai nói ra, nhưng tôi nhận thấy khoảng cách vô hình kia. Mỗi ngày lên trường, nhìn Tuấn im lặng, là tôi cứ thấy khoảng cách ấy lớn dần. Điều tôi muốn nhìn thấy ở Tuấn, không phải sự im lặng ấy...</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Nhiều lần tôi tự hỏi: " Điều gì đã xảy ra."</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Nhưng đáp lại tôi, vẫn là sự lạnh lẽo, nó khiến tôi hụt hẫng, cảm thấy mình cô đơn.</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Tôi thầm trách Tuấn, trách Tuấn không quan tâm đến tôi nữa, thấy Tuấn như thế, tôi cũng im lặng, vẫn giữ cho mình một nụ cười khi đến lớp, sự nhí nhảnh như mọi hôm. Cái tôi ngày càng gặm nhấm tâm hồn, tôi tỏ ra mình không cần Tuấn. Mặc dù với tôi, những buổi chiều dài vẫn cần một ai đó nói chuyện, nếu không, tôi sẽ rơi vào trạng thái trống rỗng.</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Lớp 12, chương trình học nặng hơn tôi tưởng, tôi bị cuốn vào vịêc học, đôi lúc tôi quên mất Tuấn. Khi mà kì thi tốt nghiệp đã qua, áp lực giảm đi một nửa, tôi chợt nhận ra, tôi luyến tiếc tuổi 17. Nhìn những đứa bạn kí áo nhau, chuyền nhau những quyển lưu bút, tôi không khỏi nghĩ ngợi: " Ngày mai kia, khi xa trường rồi, tuổi học trò sẽ xa như tà áo dài trắng." Tất cả thật êm đềm, dịu ngọt...</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Kì thi đại học cuối cùng cũng xong, tôi đạp xe qua nhà con bạn. Ngồi trong phòng nó, sau khi nói trên trời dưới đất một hồi, nó buông một câu hỏi: " mày biết khi nào Tuấn bay không?"</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">" Bay nào, mày nói gì vậy?" Tôi chưng hửng.</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">" Mỹ, du học, mày đừng tỏ ra khờ khạo thế, tao hỏi ngày mấy Tuấn bay."</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Như một cây non bị cơn gió thổi. Lời nói của con bạn làm tôi hụt hẫng. Tự thả mình xuống chiếc giường trong phòng, tôi khóc.</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Tôi không biết Tuấn sẽ đi du học ở Mỹ, hay đúng hơn, tôi không biết gì về Tuấn. Tôi chỉ nói cho Tuấn nghe về mình, mà chưa bao giờ hỏi Tuấn thích gì, Tuấn nghĩ gì, hay những việc xảy ra với Tuấn. Một con người im lặng như Tuấn, không thể tự nói hết như tôi, vậy mà tôi không mảy may quan tâm.</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">" Điều gì đã xảy ra?"</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Lần đâu tiên tôi có câu trả lời. Và cũng lần đầu tiên, thay vì cảm giác lạnh lẽo, cô đơn, câu trả lời cho tôi biết: " tôi là một đứa ích kỉ."</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Tôi nhấc điện thoại gọi cho Tuấn, khi chất giọng vừa trầm vừa ấm của Tuấn cất lên, tôi nói:</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">" Tuấn à, chiều nay cậu lên ngọn đồi được không?"</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Một tiếng ừ khẽ, tôi cúp máy.</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Vẫn như buổi chiều hôm nào, trời vẫn xanh, mây vẫn trôi, nhìn tất cả, tôi bỗng thấy lòng mình bình yên. Tôi ngồi cạnh Tuấn, nói:</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">" Tuấn à, nếu cậu cho tớ một điều ước, tớ ước cậu sẽ mãi bên tớ."</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span><p style="text-align: right"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'">Ngày mưa...</span></span></span></span></p> <p style="text-align: right"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="font-family: 'Times New Roman'">3 - 9 - 09</span></span></span> <span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p> <p style="text-align: right"><span style="color: #FF40FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #A040FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></span></p> <p style="text-align: left"><span style="color: #A040FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"></span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #A040FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">p/s: Vì thấy nhiều bạn đôi chút hiểu lầm, nên mình edit bài để nói rằng:</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #A040FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">" Câu chuyện trên, có thể thật và cũng có thể không, mình là một cô bé 14t. Nhận ra tình bạn của mình, chứa sự ích kỉ của mình nên mình viết câu chuyện trên"</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #A040FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'"></span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #A040FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'">__ST__</span></span></span></span></p><p><span style="font-family: 'Times New Roman'"><span style="font-size: 15px"><span style="color: #A040FF"><span style="font-family: 'Times New Roman'"></span></span></span></span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Kuin Sukoagoa, post: 73254, member: 50865"] [FONT=Times New Roman][SIZE=4][FONT=Times New Roman][COLOR=#FF40FF]Trời vẫn không dứt những cơn mưa rả rích blog ạ... nó cứ dài làm tao đến phát ngán.[/COLOR][/FONT] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Lâu rồi tao không thăm mày, blog nhỉ? Xem ra vào forum, có topic: " nhật kí hpffers" tao quên mày mất rồi.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Tao thật đáng trách, nhưng mày ạ, dù tao không thăm mày thì mày vẫn xinh lắm. Nhìn vào mày, thấy nổi bật một màu hồng trên nền đen, đặc biệt là những hạt tuyết rơi nhè nhẹ trắng xốp.... Nhìn mày đáng yêu vô cùng, và tao cũng biết nữa, trong mày là những cảm xúc của một cô bé đang lớn...[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Mày thật tuyệt![/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Tao hỏi mày một câu thôi nhé! " Nếu tao cho mày một điều ước, mày sẽ ước gì?"[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]----------------[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Tuấn cùng tôi ngồi trên ngọn đồi phía sau nhà. Chiều thu thật đẹp, những đám mây trôi bồng bềnh, nhìn nó, tôi cứ tưởng như mình đang nhìn những cây kẹo bông, thoáng chút muốn với tay lấy. Gió thổi một cách dịu dàng, chính nó bỗng mang cho tôi chút xao xuyến, bồi hồi...[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Tuấn vẫn im lặng và ít nói như mọi hôm, khác hẳn với tôi, nói nhiều và hay cười. Ấy mà tôi lại thích cái im lặng ấy, đôi khi im lặng lại lắng nghe được nhiều điều...[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Tôi với Tuấn là bạn, bạn từ hồi lớp 10, giờ thì đã là những học sinh lớp 12 rồi. Hằng ngày, tôi và Tuấn vẫn gặp nhau trên trường, tôi kéo Tuấn vào cuộc nói chuyện của tôi. Rồi không biết từ bao giờ đó, tôi chia sẻ với Tuấn nhiều điều, về những việc nhỏ như con thỏ của tôi, về những cuộc cãi nhau với đám bạn, hay vịêc bị bố mẹ mắng. Tất cả trôi qua nhẹ nhàng, tôi với Tuấn trở nên thân nhau. Một đôi bạn với những tính cách trái ngược...[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]" Nếu tớ cho cậu một điều ước, cậu ước gì?"[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Tuấn đột ngột hỏi, khiến tôi thẫn ra mất 1 phút. Tôi sẽ ước gì nhỉ? Phải chăng như nhiều đứa con gái khác, ước mình là cô công chúa nhỏ, đội vương miện và ở trong lâu đài cổ tích? Tôi khẽ cười trước suy nghĩ kia... ở trong lâu đài đâu hẳn là sẽ vui đâu...[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Tôi buột miệng hỏi: " Sao Tuấn hỏi thế?"[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Quá quen với sự im lặng của bạn mình, tôi ngạc nhiên khi Tuấn lại hỏi tôi một câu như thế, một câu hỏi đầy mơ mộng, mà như Tuấn nói thì: " Cậu là con người mơ mộng "[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]" Tớ hỏi vậy sao à?"[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]" Không sao cả, nhưng giờ tớ chưa nghĩ ra thì phải, khi nào đấy, tớ sẽ trả lời cậu, được không?"[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Tuấn cười và gật đầu, cậu ấy đưa tay ra, bảo tôi ngoéo tay:[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]" Cậu hứa đi, một khi nào đấy, cậu sẽ nói cho tớ biết."[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]" Tớ hứa." tôi siết ngón tay út của mình.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Một lời hứa...[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Buổi chiều ấy đã trôi qua, mang theo một điều ước chưa nói. Tôi cảm thấy mình vô cùng may mắn vì có người bạn như Tuấn, tôi có thể chia sẻ mọi điều với Tuấn. Dù sau đó, Tuấn không nói gì, nhưng tôi cũng rất vui, vì mình được lắng nghe, một niềm vui không hề nhỏ.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Tháng ngày học sinh trôi thật nhanh, từng ngày qua đi, nỗi buồn trong tôi càng lớn.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Một khoảng cách xuất hiện giữa tôi và Tuấn, không ai nói ra, nhưng tôi nhận thấy khoảng cách vô hình kia. Mỗi ngày lên trường, nhìn Tuấn im lặng, là tôi cứ thấy khoảng cách ấy lớn dần. Điều tôi muốn nhìn thấy ở Tuấn, không phải sự im lặng ấy...[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Nhiều lần tôi tự hỏi: " Điều gì đã xảy ra."[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Nhưng đáp lại tôi, vẫn là sự lạnh lẽo, nó khiến tôi hụt hẫng, cảm thấy mình cô đơn.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Tôi thầm trách Tuấn, trách Tuấn không quan tâm đến tôi nữa, thấy Tuấn như thế, tôi cũng im lặng, vẫn giữ cho mình một nụ cười khi đến lớp, sự nhí nhảnh như mọi hôm. Cái tôi ngày càng gặm nhấm tâm hồn, tôi tỏ ra mình không cần Tuấn. Mặc dù với tôi, những buổi chiều dài vẫn cần một ai đó nói chuyện, nếu không, tôi sẽ rơi vào trạng thái trống rỗng.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Lớp 12, chương trình học nặng hơn tôi tưởng, tôi bị cuốn vào vịêc học, đôi lúc tôi quên mất Tuấn. Khi mà kì thi tốt nghiệp đã qua, áp lực giảm đi một nửa, tôi chợt nhận ra, tôi luyến tiếc tuổi 17. Nhìn những đứa bạn kí áo nhau, chuyền nhau những quyển lưu bút, tôi không khỏi nghĩ ngợi: " Ngày mai kia, khi xa trường rồi, tuổi học trò sẽ xa như tà áo dài trắng." Tất cả thật êm đềm, dịu ngọt...[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Kì thi đại học cuối cùng cũng xong, tôi đạp xe qua nhà con bạn. Ngồi trong phòng nó, sau khi nói trên trời dưới đất một hồi, nó buông một câu hỏi: " mày biết khi nào Tuấn bay không?"[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]" Bay nào, mày nói gì vậy?" Tôi chưng hửng.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]" Mỹ, du học, mày đừng tỏ ra khờ khạo thế, tao hỏi ngày mấy Tuấn bay."[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Như một cây non bị cơn gió thổi. Lời nói của con bạn làm tôi hụt hẫng. Tự thả mình xuống chiếc giường trong phòng, tôi khóc.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Tôi không biết Tuấn sẽ đi du học ở Mỹ, hay đúng hơn, tôi không biết gì về Tuấn. Tôi chỉ nói cho Tuấn nghe về mình, mà chưa bao giờ hỏi Tuấn thích gì, Tuấn nghĩ gì, hay những việc xảy ra với Tuấn. Một con người im lặng như Tuấn, không thể tự nói hết như tôi, vậy mà tôi không mảy may quan tâm.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]" Điều gì đã xảy ra?"[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Lần đâu tiên tôi có câu trả lời. Và cũng lần đầu tiên, thay vì cảm giác lạnh lẽo, cô đơn, câu trả lời cho tôi biết: " tôi là một đứa ích kỉ."[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Tôi nhấc điện thoại gọi cho Tuấn, khi chất giọng vừa trầm vừa ấm của Tuấn cất lên, tôi nói:[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]" Tuấn à, chiều nay cậu lên ngọn đồi được không?"[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Một tiếng ừ khẽ, tôi cúp máy.[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]Vẫn như buổi chiều hôm nào, trời vẫn xanh, mây vẫn trôi, nhìn tất cả, tôi bỗng thấy lòng mình bình yên. Tôi ngồi cạnh Tuấn, nói:[/FONT][/COLOR] [COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman]" Tuấn à, nếu cậu cho tớ một điều ước, tớ ước cậu sẽ mãi bên tớ."[/FONT][/COLOR] [/SIZE][/FONT][RIGHT][COLOR=#FF40FF][FONT=Times New Roman][SIZE=4][FONT=Times New Roman]Ngày mưa...[/FONT] [FONT=Times New Roman]3 - 9 - 09[/FONT][/SIZE][/FONT] [FONT=Times New Roman][SIZE=4] [/SIZE][/FONT][/COLOR][/RIGHT] [LEFT][COLOR=#A040FF][FONT=Times New Roman][FONT=Times New Roman][SIZE=4] [/SIZE][/FONT][/FONT][/COLOR][/LEFT] [FONT=Times New Roman][SIZE=4][COLOR=#A040FF][FONT=Times New Roman]p/s: Vì thấy nhiều bạn đôi chút hiểu lầm, nên mình edit bài để nói rằng:[/FONT] [FONT=Times New Roman]" Câu chuyện trên, có thể thật và cũng có thể không, mình là một cô bé 14t. Nhận ra tình bạn của mình, chứa sự ích kỉ của mình nên mình viết câu chuyện trên" __ST__ [/FONT][/COLOR][/SIZE][/FONT] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Nếu tôi cho bạn một điều ước, bạn ước gì?
Top