Sau khi đã chiếm xong Ấn Độ, thực dân Anh bắt đầu triển khai một loạt chính sách để thống trị Ấn Độ. Để chia rẽ khối đoàn kết nhân dân Ấn Độ, thực dân Anh triệt để lợi dụng sự khác biệt, hiềm khích về đẳng cấp và tôn giáo, sự tồn tại riêng lẻ của các tiểu vương quốc để thi hành chính sách "chia để trị", "dùng người bản xứ, đánh người bản xứ". Đây là việc làm hết sức nham hiểm của thực dân Anh, khoét sâu vào những hố ngăn cách, những hiềm khích đang bùng lên trong lòng nhân dân Ấn Độ.
Đi đôi với những chính sách chính trị thâm độc, thực dân Anh tiến hành những thủ đoạn bóc lột kinh tế. Ở mảnh đất giàu có, vốn mang danh hiệu là: "viên ngọc trên vương miện của nữ hoàng Anh", những thủ đoạn cướp đoạt trắng trợn của thực dân Anh thi hành "trong khi trao đổi và để thu được nhiều sản phẩm mà chỉ phải Ýt tốn tiền nhất".
Cùng với việc cưỡng đoạt thông qua buôn bán, vơ vét, thực dân Anh đẩy mạnh việc thu thuế ruộng đất. Trong lĩnh vực công thương nghiệp, chính quyền Anh áp dụng biện pháp để vơ vét nguyên liệu, tiền của phục vụ cho nền công nghiệp Anh, biến Ấn Độ thành nơi tiêu thụ hàng hoá cho công nghiệp Anh. Khoảng từ năm 1814 - 1835, số vải bông của Anh xuất khẩu sang Ấn Độ tăng . Hàng vải lụa của Anh đã bóp chết ngành dệt vải lụa có tiếng của Ên Độ một cách không thương tiếc. Hàng vạn thợ dệt Ấn Độ thất nghiệp, các thành phố dệt truyền thống của Ấn Độ trở nên hoang vắng, tiêu điều.
Vào những năm cuối thế kỉ XIX, nền tài chính Ấn Độ hoàn toàn bị lệ thuộc vào nước Anh "Sự bóc lột Ấn Độ của tư bản tài chính đã trở thành đặc điểm chủ yếu hồi thế kỷ XIX" . Ngân hàng Luân Đôn cho chính phủ Anh ở Ấn Độ vay từ 4 triệu bảng lên tới 133 triệu bảng trong nửa sau thế kỷ XIX. Sự đầu tư của Anh vào Ấn Độ ở lĩnh vực cơ sở hạ tầng, xây dựng xí nghiệp chế biến, hệ thống đường bộ, đường sắt để tạo điều kiện vật chất nhằm mở rộng việc vơ vét nguồn tài nguyên giàu có của đất nước này.
Đồng thời với những chính sách về kinh tế, chính trị, thực dân Anh còn thi hành những biện pháp về văn hoá - xã hội nhằm đưa xã hội Ấn Độ vào vùng ngu tối. Về giáo dục, Anh thi hành chính sách ngu dân. Về xã hội, Anh tìm cách duy trì các đẳng cấp và sự phân biệt đối xử, nhằm đẩy Ấn Độ luôn ở tình trạng mâu thuẫn đối lập nhau, đặc biệt là mối liên quan giữa người Hinđu và người Hồi giáo luôn bị Anh biến thành "tai hoạ" bất cứ lúc nào. Bên cạnh đó, thực dân Anh còn khuyến khích những tập quán cổ xưa, phản động của tôn giáo Ấn Độ. Những việc làm của thực dân Anh là những việc làm của "một chế độ phản động cố duy trì địa vị của nó để chống lại phong trào nhân dân" của dân tộc Ấn Độ đang chuẩn bị bùng lên.