Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Nếu có kiếp sau, bọn mình lại làm bạn nhé!
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="__TÀ__" data-source="post: 56715" data-attributes="member: 46576"><p><strong> <span style="font-size: 15px">Gió...</span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px">Tâm trạng nặng trĩu với nỗi mất mát ghê gớm mà tớ chưa biết phải đón nhận ra sao. Tớ chưa dám tin, không muốn tin, vẫn hy vọng mong manh vào một phép màu hoặc đây chỉ là một giấc mơ kỳ quặc...</span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px">Tớ đứng đó, biết phải làm sao đây khi nhận ra rằng mình không mơ và sẽ không có một phép màu nào cả? Tớ biết phải làm sao khi phải tin là cậu đã ra đi thực sự?</span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px">Rõ ràng là số máy của cậu, tớ ngạc nhiên nhận ra một giọng nói khác, lạnh lùng. Tớ đã nghĩ cậu đùa, thật đấy! Ngay cả lúc này đây, tớ vẫn mong đó chỉ là một trò đùa. Công an gọi cho tớ từ máy của cậu, họ không đùa. Tớ bàng hoàng. Sao lại là tớ? Tại sao tớ lại phải làm người đau khổ đầu tiên và phải trở thành kẻ đưa tin dữ đến mọi người. Nhấc điện thoại lên, tớ biết gọi cho ai bây giờ và nói với họ thế nào đây? Cậu đã thật tệ với mọi người, thật tệ với tớ. Vô tình như gió...</span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px">Đến bệnh viện, có một tai nạn, tớ hoảng hốt, vẫn hy vọng đó không phải là cậu, mong đó chỉ là một nhầm lẫn, mong cậu vẫn ham chơi như mọi khi để đi chơi khiến gia đình không tìm thấy, mong nạn nhân đó không phải là cậu...Tớ biết, ngay lúc đó thì ước mong của tớ đã là hão huyền. Bố cậu bước ra, buồn bã. Mẹ cậu, rồi cả ba thằng bạn đều vào, không một ai dám tin đó là cậu. Chỉ mình tớ đứng ngoài, tớ sợ bị ám ảnh. Và hơn hết, tớ biết mình sẽ rất đau lòng.</span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px">Lần cuối bọn mình nói chuyện, tớ đã lỡ nặng lời với cậu. Tớ chỉ đùa thôi và tớ chắc cậu cũng biết là như thế. Nhưng không hiểu sao, khác với mọi lần tớ trêu cậu, lần này tớ muốn xin lỗi, tớ đã lo cậu tự ái. Cậu thì có bao giờ tự ái đâu? Có, nhưng ít lắm. Giờ đây thì hết thật rồi, cậu đã kịp nghe tớ xin lỗi đâu. Tớ biết phải làm sao bây giờ?</span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><em><span style="color: Blue">Tớ đứng đó, phải làm sao khi nhận ra rằng mình không mơ và sẽ không có một phép màu nào cả. Tớ biết phải làm sao khi phải tin là cậu đã ra đi thật sự?</span></em></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><em></em></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"><em></em>Không khóc nổi...</span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px">Tớ đâu phải con người tệ bạc. Trái tim tớ cũng đâu chai sạn, khô khan đến mức đó. Đứng đã lâu, mắt ráo hoảnh, nhìn vô định, tâm trí trống rỗng, lòng ngổn ngang bao nhiêu cảm xúc: đau thương hay tức giận?!? Tớ nhìn thấy bạn bè bọn mình đang đến, khuôn mặt họ đầy căng thẳng và lo âu. Nhìn họ, tớ thấy thương cậu vô cùng...</span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px">Một làn gió thổi qua, làn gió đầu tiên thổi vào không khí u ám xung quanh tớ từ khi tớ đứng. Chợt nhận ra mình đã khóc tự lúc nào. Sao lâu thế? Sao đến giờ phút đó tớ mới khóc được? Tớ yêu mến cậu lắm cơ mà? Phải chăng, đến lúc nhìn thấy những giọt nước mắt của bạn bè chúng mình, tớ mới tin rằng cậu đã ra đi thật sự, rằng tớ đã vĩnh viễn mất đi một người bạn tốt bụng. Mới hôm qua thôi, cậu vẫn còn cười nói. </span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px">Thật bàng hoàng và đau đớn...</span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px">Tớ chỉ khóc một lần duy nhất là lúc đó thôi, kể cả lúc tiễn đưa cậu, tớ cũng không khóc, không rơi một giọt nước mắt. Và ngay lúc này đây, viết cho cậu nhưng cũng chẳng thể khóc được dù lòng tớ đau nhói.Tớ luôn tự nhủ giữ cho mình một cái đầu lạnh, có lẽ trái tim tớ đã phần nào giống thế. Dù vậy, cậu vẫn biết là tớ yêu mến cậu mà! Phải không?</span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px">Tên Phong hay, nhưng tớ vẫn thích gọi cậu là gió. Gió có bao giờ chịu ở một nơi, nó cứ đi, chẳng ai giữ nổi. Cậu cũng thế, vào học khoa lái tàu rồi, chỉ mấy năm nữa là cậu cũng sẽ đi khắp nơi. Còn giờ đây, vẫn thế nhỉ? Cậu là gió mà! Có ai nhìn thấy gió đâu, chỉ cảm thấy khi nó lướt qua. Cậu cũng sẽ như vậy vì hình bóng cậu sẽ luôn trong trái tim bọn tớ_một người bạn trên cả tuyệt vời.</span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"></span></strong></p><p><strong><span style="font-size: 15px"></span></strong><p style="text-align: center"><strong> <span style="font-size: 15px"><span style="color: Blue"><em>Gió ơi! Nếu có kiếp sau, bọn mình lại làm bạn nhé!</em></span></span> <span style="font-size: 15px"></span></strong></p> <p style="text-align: center"><strong><span style="font-size: 15px"></span></strong></p><p><strong> <span style="font-size: 15px">Gửi người bạn đã đi xa.</span></strong></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="__TÀ__, post: 56715, member: 46576"] [B] [SIZE=4]Gió... Tâm trạng nặng trĩu với nỗi mất mát ghê gớm mà tớ chưa biết phải đón nhận ra sao. Tớ chưa dám tin, không muốn tin, vẫn hy vọng mong manh vào một phép màu hoặc đây chỉ là một giấc mơ kỳ quặc... Tớ đứng đó, biết phải làm sao đây khi nhận ra rằng mình không mơ và sẽ không có một phép màu nào cả? Tớ biết phải làm sao khi phải tin là cậu đã ra đi thực sự? Rõ ràng là số máy của cậu, tớ ngạc nhiên nhận ra một giọng nói khác, lạnh lùng. Tớ đã nghĩ cậu đùa, thật đấy! Ngay cả lúc này đây, tớ vẫn mong đó chỉ là một trò đùa. Công an gọi cho tớ từ máy của cậu, họ không đùa. Tớ bàng hoàng. Sao lại là tớ? Tại sao tớ lại phải làm người đau khổ đầu tiên và phải trở thành kẻ đưa tin dữ đến mọi người. Nhấc điện thoại lên, tớ biết gọi cho ai bây giờ và nói với họ thế nào đây? Cậu đã thật tệ với mọi người, thật tệ với tớ. Vô tình như gió... Đến bệnh viện, có một tai nạn, tớ hoảng hốt, vẫn hy vọng đó không phải là cậu, mong đó chỉ là một nhầm lẫn, mong cậu vẫn ham chơi như mọi khi để đi chơi khiến gia đình không tìm thấy, mong nạn nhân đó không phải là cậu...Tớ biết, ngay lúc đó thì ước mong của tớ đã là hão huyền. Bố cậu bước ra, buồn bã. Mẹ cậu, rồi cả ba thằng bạn đều vào, không một ai dám tin đó là cậu. Chỉ mình tớ đứng ngoài, tớ sợ bị ám ảnh. Và hơn hết, tớ biết mình sẽ rất đau lòng. Lần cuối bọn mình nói chuyện, tớ đã lỡ nặng lời với cậu. Tớ chỉ đùa thôi và tớ chắc cậu cũng biết là như thế. Nhưng không hiểu sao, khác với mọi lần tớ trêu cậu, lần này tớ muốn xin lỗi, tớ đã lo cậu tự ái. Cậu thì có bao giờ tự ái đâu? Có, nhưng ít lắm. Giờ đây thì hết thật rồi, cậu đã kịp nghe tớ xin lỗi đâu. Tớ biết phải làm sao bây giờ? [I][COLOR=Blue]Tớ đứng đó, phải làm sao khi nhận ra rằng mình không mơ và sẽ không có một phép màu nào cả. Tớ biết phải làm sao khi phải tin là cậu đã ra đi thật sự?[/COLOR] [/I]Không khóc nổi... Tớ đâu phải con người tệ bạc. Trái tim tớ cũng đâu chai sạn, khô khan đến mức đó. Đứng đã lâu, mắt ráo hoảnh, nhìn vô định, tâm trí trống rỗng, lòng ngổn ngang bao nhiêu cảm xúc: đau thương hay tức giận?!? Tớ nhìn thấy bạn bè bọn mình đang đến, khuôn mặt họ đầy căng thẳng và lo âu. Nhìn họ, tớ thấy thương cậu vô cùng... Một làn gió thổi qua, làn gió đầu tiên thổi vào không khí u ám xung quanh tớ từ khi tớ đứng. Chợt nhận ra mình đã khóc tự lúc nào. Sao lâu thế? Sao đến giờ phút đó tớ mới khóc được? Tớ yêu mến cậu lắm cơ mà? Phải chăng, đến lúc nhìn thấy những giọt nước mắt của bạn bè chúng mình, tớ mới tin rằng cậu đã ra đi thật sự, rằng tớ đã vĩnh viễn mất đi một người bạn tốt bụng. Mới hôm qua thôi, cậu vẫn còn cười nói. Thật bàng hoàng và đau đớn... Tớ chỉ khóc một lần duy nhất là lúc đó thôi, kể cả lúc tiễn đưa cậu, tớ cũng không khóc, không rơi một giọt nước mắt. Và ngay lúc này đây, viết cho cậu nhưng cũng chẳng thể khóc được dù lòng tớ đau nhói.Tớ luôn tự nhủ giữ cho mình một cái đầu lạnh, có lẽ trái tim tớ đã phần nào giống thế. Dù vậy, cậu vẫn biết là tớ yêu mến cậu mà! Phải không? Tên Phong hay, nhưng tớ vẫn thích gọi cậu là gió. Gió có bao giờ chịu ở một nơi, nó cứ đi, chẳng ai giữ nổi. Cậu cũng thế, vào học khoa lái tàu rồi, chỉ mấy năm nữa là cậu cũng sẽ đi khắp nơi. Còn giờ đây, vẫn thế nhỉ? Cậu là gió mà! Có ai nhìn thấy gió đâu, chỉ cảm thấy khi nó lướt qua. Cậu cũng sẽ như vậy vì hình bóng cậu sẽ luôn trong trái tim bọn tớ_một người bạn trên cả tuyệt vời. [/SIZE][/B][CENTER][B] [SIZE=4][COLOR=Blue][I]Gió ơi! Nếu có kiếp sau, bọn mình lại làm bạn nhé![/I][/COLOR][/SIZE] [SIZE=4] [/SIZE][/B][/CENTER] [B] [SIZE=4]Gửi người bạn đã đi xa.[/SIZE][/B] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Nếu có kiếp sau, bọn mình lại làm bạn nhé!
Top