Gió...
Tâm trạng nặng trĩu với nỗi mất mát ghê gớm mà tớ chưa biết phải đón nhận ra sao. Tớ chưa dám tin, không muốn tin, vẫn hy vọng mong manh vào một phép màu hoặc đây chỉ là một giấc mơ kỳ quặc...
Tớ đứng đó, biết phải làm sao đây khi nhận ra rằng mình không mơ và sẽ không có một phép màu nào cả? Tớ biết phải làm sao khi phải tin là cậu đã ra đi thực sự?
Rõ ràng là số máy của cậu, tớ ngạc nhiên nhận ra một giọng nói khác, lạnh lùng. Tớ đã nghĩ cậu đùa, thật đấy! Ngay cả lúc này đây, tớ vẫn mong đó chỉ là một trò đùa. Công an gọi cho tớ từ máy của cậu, họ không đùa. Tớ bàng hoàng. Sao lại là tớ? Tại sao tớ lại phải làm người đau khổ đầu tiên và phải trở thành kẻ đưa tin dữ đến mọi người. Nhấc điện thoại lên, tớ biết gọi cho ai bây giờ và nói với họ thế nào đây? Cậu đã thật tệ với mọi người, thật tệ với tớ. Vô tình như gió...
Đến bệnh viện, có một tai nạn, tớ hoảng hốt, vẫn hy vọng đó không phải là cậu, mong đó chỉ là một nhầm lẫn, mong cậu vẫn ham chơi như mọi khi để đi chơi khiến gia đình không tìm thấy, mong nạn nhân đó không phải là cậu...Tớ biết, ngay lúc đó thì ước mong của tớ đã là hão huyền. Bố cậu bước ra, buồn bã. Mẹ cậu, rồi cả ba thằng bạn đều vào, không một ai dám tin đó là cậu. Chỉ mình tớ đứng ngoài, tớ sợ bị ám ảnh. Và hơn hết, tớ biết mình sẽ rất đau lòng.
Lần cuối bọn mình nói chuyện, tớ đã lỡ nặng lời với cậu. Tớ chỉ đùa thôi và tớ chắc cậu cũng biết là như thế. Nhưng không hiểu sao, khác với mọi lần tớ trêu cậu, lần này tớ muốn xin lỗi, tớ đã lo cậu tự ái. Cậu thì có bao giờ tự ái đâu? Có, nhưng ít lắm. Giờ đây thì hết thật rồi, cậu đã kịp nghe tớ xin lỗi đâu. Tớ biết phải làm sao bây giờ?
Tớ đứng đó, phải làm sao khi nhận ra rằng mình không mơ và sẽ không có một phép màu nào cả. Tớ biết phải làm sao khi phải tin là cậu đã ra đi thật sự?
Không khóc nổi...
Tớ đâu phải con người tệ bạc. Trái tim tớ cũng đâu chai sạn, khô khan đến mức đó. Đứng đã lâu, mắt ráo hoảnh, nhìn vô định, tâm trí trống rỗng, lòng ngổn ngang bao nhiêu cảm xúc: đau thương hay tức giận?!? Tớ nhìn thấy bạn bè bọn mình đang đến, khuôn mặt họ đầy căng thẳng và lo âu. Nhìn họ, tớ thấy thương cậu vô cùng...
Một làn gió thổi qua, làn gió đầu tiên thổi vào không khí u ám xung quanh tớ từ khi tớ đứng. Chợt nhận ra mình đã khóc tự lúc nào. Sao lâu thế? Sao đến giờ phút đó tớ mới khóc được? Tớ yêu mến cậu lắm cơ mà? Phải chăng, đến lúc nhìn thấy những giọt nước mắt của bạn bè chúng mình, tớ mới tin rằng cậu đã ra đi thật sự, rằng tớ đã vĩnh viễn mất đi một người bạn tốt bụng. Mới hôm qua thôi, cậu vẫn còn cười nói.
Thật bàng hoàng và đau đớn...
Tớ chỉ khóc một lần duy nhất là lúc đó thôi, kể cả lúc tiễn đưa cậu, tớ cũng không khóc, không rơi một giọt nước mắt. Và ngay lúc này đây, viết cho cậu nhưng cũng chẳng thể khóc được dù lòng tớ đau nhói.Tớ luôn tự nhủ giữ cho mình một cái đầu lạnh, có lẽ trái tim tớ đã phần nào giống thế. Dù vậy, cậu vẫn biết là tớ yêu mến cậu mà! Phải không?
Tên Phong hay, nhưng tớ vẫn thích gọi cậu là gió. Gió có bao giờ chịu ở một nơi, nó cứ đi, chẳng ai giữ nổi. Cậu cũng thế, vào học khoa lái tàu rồi, chỉ mấy năm nữa là cậu cũng sẽ đi khắp nơi. Còn giờ đây, vẫn thế nhỉ? Cậu là gió mà! Có ai nhìn thấy gió đâu, chỉ cảm thấy khi nó lướt qua. Cậu cũng sẽ như vậy vì hình bóng cậu sẽ luôn trong trái tim bọn tớ_một người bạn trên cả tuyệt vời.
Tâm trạng nặng trĩu với nỗi mất mát ghê gớm mà tớ chưa biết phải đón nhận ra sao. Tớ chưa dám tin, không muốn tin, vẫn hy vọng mong manh vào một phép màu hoặc đây chỉ là một giấc mơ kỳ quặc...
Tớ đứng đó, biết phải làm sao đây khi nhận ra rằng mình không mơ và sẽ không có một phép màu nào cả? Tớ biết phải làm sao khi phải tin là cậu đã ra đi thực sự?
Rõ ràng là số máy của cậu, tớ ngạc nhiên nhận ra một giọng nói khác, lạnh lùng. Tớ đã nghĩ cậu đùa, thật đấy! Ngay cả lúc này đây, tớ vẫn mong đó chỉ là một trò đùa. Công an gọi cho tớ từ máy của cậu, họ không đùa. Tớ bàng hoàng. Sao lại là tớ? Tại sao tớ lại phải làm người đau khổ đầu tiên và phải trở thành kẻ đưa tin dữ đến mọi người. Nhấc điện thoại lên, tớ biết gọi cho ai bây giờ và nói với họ thế nào đây? Cậu đã thật tệ với mọi người, thật tệ với tớ. Vô tình như gió...
Đến bệnh viện, có một tai nạn, tớ hoảng hốt, vẫn hy vọng đó không phải là cậu, mong đó chỉ là một nhầm lẫn, mong cậu vẫn ham chơi như mọi khi để đi chơi khiến gia đình không tìm thấy, mong nạn nhân đó không phải là cậu...Tớ biết, ngay lúc đó thì ước mong của tớ đã là hão huyền. Bố cậu bước ra, buồn bã. Mẹ cậu, rồi cả ba thằng bạn đều vào, không một ai dám tin đó là cậu. Chỉ mình tớ đứng ngoài, tớ sợ bị ám ảnh. Và hơn hết, tớ biết mình sẽ rất đau lòng.
Lần cuối bọn mình nói chuyện, tớ đã lỡ nặng lời với cậu. Tớ chỉ đùa thôi và tớ chắc cậu cũng biết là như thế. Nhưng không hiểu sao, khác với mọi lần tớ trêu cậu, lần này tớ muốn xin lỗi, tớ đã lo cậu tự ái. Cậu thì có bao giờ tự ái đâu? Có, nhưng ít lắm. Giờ đây thì hết thật rồi, cậu đã kịp nghe tớ xin lỗi đâu. Tớ biết phải làm sao bây giờ?
Tớ đứng đó, phải làm sao khi nhận ra rằng mình không mơ và sẽ không có một phép màu nào cả. Tớ biết phải làm sao khi phải tin là cậu đã ra đi thật sự?
Không khóc nổi...
Tớ đâu phải con người tệ bạc. Trái tim tớ cũng đâu chai sạn, khô khan đến mức đó. Đứng đã lâu, mắt ráo hoảnh, nhìn vô định, tâm trí trống rỗng, lòng ngổn ngang bao nhiêu cảm xúc: đau thương hay tức giận?!? Tớ nhìn thấy bạn bè bọn mình đang đến, khuôn mặt họ đầy căng thẳng và lo âu. Nhìn họ, tớ thấy thương cậu vô cùng...
Một làn gió thổi qua, làn gió đầu tiên thổi vào không khí u ám xung quanh tớ từ khi tớ đứng. Chợt nhận ra mình đã khóc tự lúc nào. Sao lâu thế? Sao đến giờ phút đó tớ mới khóc được? Tớ yêu mến cậu lắm cơ mà? Phải chăng, đến lúc nhìn thấy những giọt nước mắt của bạn bè chúng mình, tớ mới tin rằng cậu đã ra đi thật sự, rằng tớ đã vĩnh viễn mất đi một người bạn tốt bụng. Mới hôm qua thôi, cậu vẫn còn cười nói.
Thật bàng hoàng và đau đớn...
Tớ chỉ khóc một lần duy nhất là lúc đó thôi, kể cả lúc tiễn đưa cậu, tớ cũng không khóc, không rơi một giọt nước mắt. Và ngay lúc này đây, viết cho cậu nhưng cũng chẳng thể khóc được dù lòng tớ đau nhói.Tớ luôn tự nhủ giữ cho mình một cái đầu lạnh, có lẽ trái tim tớ đã phần nào giống thế. Dù vậy, cậu vẫn biết là tớ yêu mến cậu mà! Phải không?
Tên Phong hay, nhưng tớ vẫn thích gọi cậu là gió. Gió có bao giờ chịu ở một nơi, nó cứ đi, chẳng ai giữ nổi. Cậu cũng thế, vào học khoa lái tàu rồi, chỉ mấy năm nữa là cậu cũng sẽ đi khắp nơi. Còn giờ đây, vẫn thế nhỉ? Cậu là gió mà! Có ai nhìn thấy gió đâu, chỉ cảm thấy khi nó lướt qua. Cậu cũng sẽ như vậy vì hình bóng cậu sẽ luôn trong trái tim bọn tớ_một người bạn trên cả tuyệt vời.
Gió ơi! Nếu có kiếp sau, bọn mình lại làm bạn nhé!
Gửi người bạn đã đi xa.