Chap 18 : Không đề .
Chủ nhật , là ngày nghỉ ... nhưng thật sự thì chẳng ai được nghỉ ngơi cả .
Tại vila của tập đoàn nhà họ Bạch ...
- Alô , phải nhà của bệnh nhân Bạch Ánh Linh không ạ ? - Một giọng nữ cất lên
- Vâng , đúng rồi ạ .
- Bệnh nhân Bạch Ánh Linh hiện đang ở bệnh viện , nếu chị là người nhà của bệnh nhân thì phiền chị vào bệnh viện gấp - Vẫn giọng nữ đó
- Sao ... sao ? Chị .. chị nói gì cơ ? ... Bệnh nhân gì ? Bệnh viện ... nào ... nào ... nào cơ
- Bệnh Viện XXX , phòng 502 , phiền chị đến ngay để làm thủ tục
Mẹ nó sững sờ buông điện thoại ra . Vội vàng khoác chiếc áo mỏng lên người rồi chạy vù ra ngoài cửa như một cơn lốc xoáy . Ra cửa , thấy ông Chan đang ngồi thẫn thờ đó , mẹ nó không khỏi đau lòng ... lay nhẹ người con trai mình mà thương xót nói:
- Tỉnh lại đi con ơi ... Em con đang ở trong bệnh viện kìa ! Tỉnh lại đi ... Chẳng nhẽ con định ngồi đây mãi sao ? ...
Ông Chan không phản ứng , mắt nhìn xa xăm về một hướng không định vị . Ông Chan không nghe mẹ nói , ông Chan vẫn ngồi như người mất hồn ... không còn sức sống .
Biết mình không làm được gì cho con trai , mẹ nó thở dài rồi chua xót chạy ra khỏi nhà để đón vội đón vàng một chiếc taxi đến bệnh viện .
***
Tại bệnh viên :
Nó không biết gì cả ! Nó không biết mình đến nơi đây bằng cách nào ? Và ai mang nó vào đây ? Mang nó vào một giấc mơ đẹp thế kia ? .
Nơi nó đang đứng trắng toát ! Nó thấy mình trong giấc mơ , nó cảm nhận được chính hơi thở của bản thân mình len qua từng kẽ tay . Nó thấy mình đang đi trên không trung và dường như ai đó đang đợi nó ở phía trước . Nó giơ tay ra và đón lấy cái người đấy ... Đó quả là một giấc mơ đẹp . Nó cảm thấy bình yên lạ thường trong giấc mơ này . Nó nắm lấy bàn tay đó , cảm giác hạnh phúc lại bao phủ lấy nó không buông tha ... Nhưng rồi nó bắt đầu sợ cảm xúc này , liệu nó có qua nhanh dễ dàng thế không ? Không kéo dài được sao ? Dù chỉ là trong một giấc mơ , một giấc mơ do chính nó tạo ra ( !? )
....
Buồn cười ! Nó cảm thấy buồn cười cho chính cái số phận của mình . Mắt nó vẫn nhắm , không có giọt nước mắt nào rơi ra từ mắt nó cả . Cũng không có tiếng cười khô khóc nào , mặt nó trắng bệt . Nó đã dầm mưa một đêm dài rồi .
" Thức đêm mới biết đêm dài "
Đêm đó đối với nó , không những dài ... mà còn đau đớn .
***
Trên taxi :
Mẹ nó cứ lẩm nhẩm tên bệnh viện và số phòng mãi ... mẹ nó sợ quên . Con gái của bà đang ở bệnh viện và bà không hiểu tại sao lại như vậy ! Bỗng dưng bà thấy tủi thân và xấu hổ . Bà vội lấy điện thoại di động từ trong cái áo khoác hồi nãy ra , bà nhấn số của ba nó .
" Tút ... Tút ... Tút ... " . Từng hồi chuông đỗ làm bà như tăng thêm phần lo lắng và sợ sệt . Cuối cùng thì đầu dây bên kia cũng nghe điện với cái giọng mệt mỏi và khản đặc của một người đàn ông :
- Alô
Bà mừng rỡ , nước mắt rơi ... tạm thời bà chưa nói được gì . Lần đầu tiên từ hôm sinh nhật của nó , bà gọi điện mà ba nó bắt máy ... Bà cảm thấy hạnh phúc vô cùng . Rồi giọng người đàn ông đó vang lên :
- Alô , em có chuyện gì muốn nói với anh à ?
- Con bé Yun ...
Bà vừa nhắc đến chữ Yun thì bên kia đã cúp máy . Bà không hiểu tại sao ? Con của bà và ba nó mà ... tại sao lại thế ? Bà vội nhấn nút " gọi lại " . Khi đầu dây bên kia bắt máy thì bà vội nói với giọng quở trách :
- Con bé Yun nó đang ở bệnh viện đấy ! Anh còn là ba nó thì hãy quan tâm nó tí đi !
- Hừ , nó ở bệnh viện thì làm sao ? Chắc lại đánh nhau với bọn con trai hay gì đấy chứ đã làm sao đâu ? Mà lạy trời cho nó chết luôn đi , nuôi nó chỉ tổ phiền phức - Giọng người đàn ông bỗng hung dữ hẳn lên
Bà không nói gì nữa , cúp máy . Bà đau xót cho đứa con gái bé nhỏ của mình , đau xót cho chính bản thân mình . Bà vội cằm nước mắt mà bước xuống xe , đi vào bệnh viện .
***
Tại vila của nhà họ Bạch :
Durin kéo sềnh sệch cái va-li to tướng của mình ra khỏi căn phòng to lớn đó . Nhìn ông Chan ngồi thẩn thờ ở bên ngoài cửa từ tối qua đến giờ mà nhếch miệng cười khinh bỉ (!? ) Việc Durin muốn bây giờ là thoát ra khỏi căn nhà này càng nhanh càng tốt . Durin vội vàng kéo va-li ra khỏi cửa ... Đang kéo thì bỗng dưng một bàn tay nắm lại , Durin biết rõ đó là ai . Là ông Chan , không ai khác ngoài ông ấy được . Ông Chan nhìn Durin với ánh mắt đau đớn nhất từ trước đến giờ , ông Chan hỏi nó với vẻ tuyệt vọng :
- Em ... muốn đi thật à ? Có thể suy nghĩ lại không ?
- Không , tôi muốn ra khỏi căn nhà này càng nhanh càng tốt - Một lời dứt khoát được phát ra từ đôi môi mỏng và hồng xinh của Durin .
- Em có thể suy nghĩ kĩ lại được không ? Chỉ lần này thôi ? Được không ? - Ông Chan nén đau hỏi
- Không , tôi đã hết yêu anh rồi - Durin lại dứt khoát
Buông tay Durin ra , ông Chan như phát điên lên :
- Trời ơi , sao cô lại đối xử với tôi như vậy ? Mấy năm nay tôi yêu cô như thế không đủ để cô suy nghĩ lại sao ? Cô đi đi ... đi đi và đừng bao giờ trở lại đây nữa
Durin bắt đầu thấy sợ , nhưng vẫn cố cầm va-li mà chạy ra khỏi đó .
Ông Chan lại ngồi phịch trước cửa , ôm đầu đau như búa bổ . Đau cả tinh thần lẫn thể xác . Rốt cuộc tình yêu là gì mà khiến con người ra đau đớn thế ? Rốt cuộc tình yêu là gì mà khiến con người ta dễ thay đổi đến thế ? Mấy năm trong chờ không đủ để níu kéo người đó lại sao ?
Trong phút chốc , ý tưởng muốn chết loé lên trong đầu ông ấy . Ông ấy bước đến hồ bơi , nhảy ùm xuống ... thả trôi dạt mình ở hồ . Ông ấy là một thằng hèn , yếu đuối và nhục nhã .
Người hầu trong nhà sợ sệt , vội chạy ra kéo ông ấy lên . Bây giờ , ông ấy chẳng khác nào một con mèo ướt sũng bị bỏ rơi . Yếu đuối và đáng thương vô cùng . Ông ấy lại bị sốc một lần nữa ... Có lẽ lần này là lần cuối.
***
Tại nhà hắn :
Tối qua do mệt quá hắn thiếp đi lúc nào không biết . Tỉnh dậy thì đã thấy mình nằm một đống ở dưới đất . Hắn lòm khòm đứng dậy rồi ngồi lên giường . Hắn nghĩ đến chuyện hôm qua và thở dài . Hắn vội lấy điện thoại ra nhìn ... không có cuộc gọi nhỡ hay mess nào mà hắn chưa đọc . Hắn bắt đầu thấy lo lắng cho nó . Hắn vội thay đồ , vệ sinh cá nhân rồi phóng vù ra , leo lên xe hắn chạy lại chỗ hẹn hôm qua (?).
Vừa đến nơi , hắn thấy một con gấu được gói kĩ trong giấy bao nilong trong suốt . Trên mặt giấy bao nilông đó là những hạt mưa lẫn những hạt sương lắng đọng lại . Ngớ người , hắn bị một bàn tay làm giật nẩy mình . Hắn quay lại nhìn , là một bà lão già nua , tóc bạc trắng hết , da mặt nhăn nheo , độ khoảng ngoài 70 , đang chóng gậy ... Hắn hoàn toàn không quen bà lão này , hắn ngạc nhiên nhìn bà lão rồi hỏi :
- Bà có chuyện gì muốn nói với cháu à ?
Bà lão cười cười , tay chân hơi run run ... chắc do tuổi lớn . Thấy thế hắn liền đỡ bà lão , bà lão gật đầu cảm ơn . Tỏ vẻ hài lòng , bà lão nói :
- Cậu đang cầm cái gì đấy ? Con gấu này là cuả một cô gái mà ?
Hắn tròn xoe mắt , ngạc nhiên vô cùng ... hắn hỏi :
- Cô gái nào hả bà ? Con gấu này ở đây ... thế cô gái đó ở đâu ?
Bà lão chậc lưỡi , nói với vẻ không hài lòng lắm :
- Tôi thấy cậu là người tốt nên mới nói cho cậu nghe . Cô bé ấy tội nghiệp lắm , đợi ai đó từ tối hôm qua ... khoảng 7h tối hay sao ấy ! Tội cô bé , đợi mãi mà không có ai lại , trời lại mưa ... cô bé ấy ngồi đó đến sáng vẫn không chịu về . Tay cứ ôm khăng khăng con gấu này . Mới vừa rồi , cô bé ngất . Bà già như lão vừa gọi điện cho xe cưú thương lại đưa cô bé ấy đi ... Thật tội nghiệp , không biết cái người mà cô bé đó đợi có tính người không nữa . Bắt cô bé đó đợi nguyên một đêm , trời lại mưa tầm tã ... thế mà vẫn không đến . Chỉ tội nghiệp cô bé ấy thôi !
Từng lời từng chữ như xuyên thủng tim hắn . " Vậy là hôm qua cô ấy đợi mình ở đây thật ! Vậy là cô ấy không giả vờ ? Sao mình lại nghĩ cô ấy giả vờ chứ ? Mình là thằng khốn nạn mà ! " . Rồi hắn hỏi vội bà lão :
- Bà có biết cô bé ấy đang ở bệnh viện nào không ạ ?
- Bệnh viên XXX .
- Cháu cám ơn bà .
Nói rồi hắn vội đỡ bà lão lại băng ghế đá ngồi rồi phóng lên xe chạy một mạch đến bệnh viện .
Bà lão ngồi đó , lắc đầu chê : " Tuổi trẻ bây giờ , chẳng hiểu nổi ... ! "
***
Tại bệnh viện :
Gặp riêng bác sĩ hỏi thăm tình hình con gái của mình .
Mẹ nó gặp riêng bác sĩ vừa khám cho nó . Mẹ nó hỏi :
- Con gái tôi có sao không bác sĩ ?
- Do dầm mưa lâu quá nên bệnh nhân sốt rất cao dẫn đến bị giật kinh phong . Nếu đưa vào trễ một tí thì hậu quả có thể dẫn đến tử vong rồi ! - Vị bác sĩ lạnh lùng nói
- Thế bây giờ con tôi sao rồi hả bác sĩ ? Nó có bị gì không ? - Mẹ nó run rẫy nói
- Bệnh nhân không sao , nhưng phải ở lại kiểm tra xem thế nào mới được xuất viện . Tạm thời , bệnh nhân vẫn chưa tỉnh nhưng bà đừng quá lo lắng .
- Nó ... nó không sao phải không ạ ? - Mẹ nó vẫn run rẫy
- Vâng , nhưng mà gia đình có biết chuyện bệnh nhân bị bệnh tim không ? - Bác sĩ hỏi
- Sao ? Bệnh tim ? Bác sĩ nói gì ? - Mẹ nó ngạc nhiên ... Bà không nghĩ con gái mình lại dính liếu mấy cái bệnh quái gỡ này
Vị bác sĩ nhìn thấy thái độ của mẹ nó mà thông cảm . Vị bác sĩ điềm đạm đáp:
- Bệnh nhân bị bệnh tim bẩm sinh . Theo kiểm tra của chúng tôi thì là bệnh tim do di truyền tuy bệnh tình không diễn biến tệ nhưng tôi khuyên bà cũng nên cho bệnh nhân khám và chữa trị kịp thời thì tốt hơn .
Mẹ nó im lặng , không nói gì . Tay chân bủn rủn , tai nghe ù ù . " Bệnh tim bẩm sinh ư ? Bệnh tim á ? Con bé Yun bị mắc phải bệnh này sao ? " - Bà nghĩ .
Bà sợ sệt nhìn bác sĩ như cầu cứu :
- Thế ... thế ... tôi phải làm gì đây ?
- Bà nên bình tĩnh , mọi chuyện rồi sẽ đâu vào đó . Bệnh tình của bệnh nhân hiện tại không có gì thay đổi , nhưng để đảm bảo an toàn chúng ta sẽ kê đơn thuốc cho bà . Tất nhiên là bà không nên để bệnh nhân bị kích động . Nếu bị kích động mạnh sẽ xảy ra tình trạng nguy hiểm , có thể đe doạ tính mạng của bệnh nhân . Bà cũng đừng cho bệnh nhân biết rằng mình bị bệnh tim . Điều đó có thể làm bệnh nhân sốc !
Lại im lặng , bà không nói gì với vị bác sĩ này nữa . Quay lưng đi vào phòng của nó , ngồi xuống ghế cạnh giường vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp mà khốn khổ của nó .
Khuôn mặt trắng bệt trải qua biết bao đau đớn , bây giờ thì nhận được cái gì ?
Quầy tiếp tân của bệnh viện :
- Cô ... cô cho tôi hỏi bệnh nhân ... Bạch ... Bạch Ánh ... Linh ... Linh ở phòng mấy ... - Hắn vừa hỏi vừa thở hổn hển .
- Anh đợi một tí - Cô y tá vừa nói vừa đánh " cách cách " tìm dữ liệu . Khoảng 5s , cô y tá ngước lên nhìn hắn và nói :
- Phòng 502 ạ .
Không nói gì thêm , hắn phi một vòng quanh bệnh viện . Kiếm từ bên này sang bên kia , cuối cùng cũng ra phòng 502 . Hắn thu hết can đảm , thở dồn dập đẩy cửa vào phòng bệnh .....
Vừa bước vào phòng ... hắn đã nhìn thấy một người con gái bị băng bó khắp thân . Máu đã khô , đóng lại trên những miếng vải băng , chắc là bị tại nạn giao thông . Trông có vẻ nặng lắm ! . Hắn chợt nghĩ đến bà lão lúc nãy , bà lão nói là nó chỉ bị ngất , nên cứ tưởng mình vào nhầm phòng . Hắn vội chạy ra nhìn lại số phòng , không sai vào đâu , là 502 ... chợt mặt hắn tái xanh lại . Hắn chạy vào , nhìn người congái đang nằm bất động đấy , rồi lại quay qua hỏi cô ý tá :
- Bệnh nhân nằm ở đây bao lâu rồi hả cô ?
- Mới vừa được cấp cứu xong - Cô y tá lạnh lùng . Rồi lại nói tiếp :
- Anh có phải người thân của bệnh nhân không ? Nếu không thì xin mời anh ra khỏi phòng để bệnh nhân được chuyển sang phòng hồi sức !
Nghe những lời này , mặt hắn bỗng dưng tái mét lại ... nhìn giống như chẳng còn giọt máu nào sót lại , thân thể hắn run rẩy . Nước mắt hắn trào ra , hắn nghĩ : " Đúng là Yun rồi ... " . Tim hắn đau nhói , từng cơn , từng hồi , tim hắn co thắt lại ... hắn không thở được . Hắn quỳ gối , đưa 2 tay lên mặt ... hắn không tin mình lại khiến cho Yun bị như thế . Cô y tá nhìn thấy thế cũng chả có thái độ gì , chỉ bảo hắn ra ngoài để bác sĩ còn làm việc . Hắn bắt đầu ngồi dậy , nhấc từng bước chân run rẩy , đi khập khểnh ra ngoài ngồi .
Tự dưng một dòng kí ức ... hai đứa quen nhau chạy ùa về trong hắn như một đoạn phim . Hắn sợ hắn sẽ mất Yun , hắn sợ Yun sẽ không tha thứ cho hắn , hắn sợ tất . Rồi hắn như bị kéo ra khỏi những dòng suy nghĩ đó khi thấy một cặp vợ chồng chạy hối hả vào phòng 502 của Yun , họ khóc đau đớn ... rên rỉ than trách cho số phận con gái mình .
Hắn nhíu mài suy nghĩ , không biết hai vợ chồng này , bán tín bán nghi hắn đánh liều hỏi cô y tá :
- Cô y tá ơi , bệnh nhân này tên gì thế ?
- Bùi Ngọc Quyên ! Anh không biết à ? - Cô y tá ngạc nhiên hỏi .
Hắn thì cũng chả khá hơn được gì , đứng ngơ ngác như " con nai vàng trên bãi cỏ xanh " . Nãy giờ tốn nước mắt vì một người con gái xa lạ , tự dưng hắn thấy buồn cười dã man . " Mình hố nặng rồi ! " - Hắn thầm nghĩ . Hắn vội cảm ơn cô y tá rồi chạy vèo ngoài hành lang mà cười hi hí như thằng điên vừa trốn trại ra . Chính lúc này hắn thấy yêu Yun hơn ai hết .
Rồi hắn chạy vòng vòng kiếm phòng 502 , nhưng tìm ra được thì cũng nhầm phòng . Bệnh viện này là bệnh viện lớn nhất ở thành phố nên có mỗi khoa được chia ra làm nhiều khu lớn , mỗi khu giống hệt nhau và cả số phòng cũng thế .
- Đề nghị trật tự cho bệnh nhân nghĩ ngơi - Một cô y tá nhắc nhở hắn .
Hắn ấm ức , nếu là thường lệ thì hắn đã chửi mặt cô y tá đó rồi , vì ba hắn có tiền mà ... làm gì mà chả được . Nhưng trường hợp này ngoại lệ , hắn không muốn tốn thời gian vào việc cỏn con này . Hắn lại chạy đi tìm tiếp, hắn tìm đến vã mồ hôi hột cũng chẳng thấy được phòng nào là phòng của Yun . Chịu hết nổi , hắn phải quay lại quầy tiếp tân lúc nãy để gặp lại cô y tá đó mà hỏi :
- Cô ơi , xin hỏi bệnh nhân Bạch Ánh Linh ở khu nào ạ ?
- Khu 1 của khoa nội , vừa nãy tôi định nói nhưng anh chạy mất rồi - Cô ý tá tỏ vẻ trách móc .
Hắn thấy mình thật ngu ngốc . " Bình thường mình thông minh lắm mà , sao lần này lại như thằng ngu thế nhỉ ? " - Hắn tự trách . Không cảm ơn , hắn chạy thẳng đến khu 1 của khoa nội , căn phòng số 502 nằm ở cuối khu . Căn phòng ảm đạm và lạnh lẽo ... Hắn bỗng thấy sợ .
***
Tại phòng 502 , khu 1 khoa nội , bệnh viện XXX
- Con ơi , ăn cháo này ! - Mẹ nó vừa thổi vừa thúc dục nó ăn cháo để chống đói .
Nó bây giờ đã tỉnh như tinh thần dường như vẫn còn suy sụp , nó chả muốn ăn gì nên lắc đầu từ chối . Mẹ nó thấy thế , thở dài rồi than thân trách phận :
- Thằng anh con nó đã khiến mẹ khốn khổ rồi ! Bây giờ lại đến con nữa à ? Hai anh em con muốn làm mẹ chết mới vừa lòng à ?
Nó không nói gì . Nó nghĩ đến ông Chan , ông Chan đã làm gì để mẹ phải đau lòng ? Nó muốn biết , nó tò mò ... nhưng nó chỉ im lặng , nó không muốn nói gì cho đến khi hết bệnh trở về nhà để giải thích mọi chuyện cho rõ ràng .
Rồi nó nghĩ đến hắn , nó biết là hắn đã hiểu lầm nó . Nó muốn giải thích ... nó muốn nói ra là nụ hôn đó chỉ là thù lao thôi , chỉ là một nụ hôn tạm biệt thôi . Nhưng có lẽ khi nghe chữ chia tay thốt ra từ hắn ... cổ họng nó lúc đó ứ nghẹn , nó chỉ nói được vỏn vẹn một câu : " Tuỳ anh thôi ! " . Nó đau đớn .
Nó bỗng thấy câm ghét số phận của chính mình . Số phận đã đưa đẩy nó đến với hắn , rồi cũng chính số phận đã đưa đẩy nó xa hắn . Số phận muốn trêu đùa với nó chắc ? Nó căm ghét số phận ! Nhưng nó cũng phải cảm ơn số phận ... vì đã đưa hắn đến với nó . Đưa hắn đến để cho nó biết thế nào là yêu và được yêu . Nghĩ đến đây , nước mắt chảy ra ...
Mẹ nó nhìn thấy , cũng im lặng . Bà biết , đứa con gái bé bỏng của bà lúc này cần nhất là sự im lặng .
***
17 tuổi , Yun lần đầu tiên biết được " yêu và được người ta yêu " là như thế nào ! 17 tuổi , Yun bắt đầu mở ra trang vở mới của cuộc đời , cho chính mình ... cùng với hắn !
***
Đứng trước cửa phòng 502 , hắn hít vào thở ra gần cả chục lần nhưng chẳng có đủ can đảm để đẩy cửa vào . Hắn cứ ngần ngại mãi , đưa tay lên định đẩy vào rồi lại rút tay lại ... làm như thế gần cả chục lần rồi .
Rồi bỗng mẹ nó đẩy chưa ra ... và " Kinh " , cửa đập vô mũi hắn . Hắn ôm mũi nhảy dựng dựng lên vì đau . Mẹ nó thấy thế hớt hãi chạy lại hỏi :
- Cháu có bị sao không ?
Hắn xoa xoa cái mũi đang đau rồi nói :
- Không sao đâu dì ạ .
Mẹ nó nhìn hắn rồi suy nghĩ một hồi . Như hốt được mẽ cá to , mẹ nó nói với vẻ vui mừng :
- Cháu là Jun , bạn thân thằng Chan đúng không ?
- Vâng ạ - Hắn thành thật trả lời
- Nghe nói cháu đang quen nhau với Yun nhà bác , có thật không ? - Mẹ Yun thật thà hỏi
- Vâng , nhưng ... - Hắn lưỡng lự
- Thôi được rồi , cháu vào thăm nó đi ! Bác đi mua tí cháo cho nó đây - Mẹ Yun nói với vẻ thông cảm .
Nói rồi mẹ nó cầm cà-mênh đi mà không nhìn lại . Bà nghĩ chắc bọn nó sẽ giải quyết được chuyện tình cảm của mình mà không cần bà nhúng vào .
***
Hắn lặng lẽ đẩy cửa vào . Hắn nhìn thấy nó đang ngồi dựa vào giường mà nhìn đăm chiêu . Hắn đau ở ngực , bộ dạng của nó làm hắn đau .
Khi thấy hắn , mắt nó từ ngỡ ngàng đổi sang sợ hãi , rồi từ sợ hãi lại chuyển sang mừng rỡ . Nó vui khi thấy hắn đến . Nụ cười hiếm hoi trong lúc này của nó chợt xuất hiện , đẹp mà yếu ớt tựa vạt nắng trong bầu trời âm u . Nhìn nụ cười đó , hắn thấy mình thật khốn nạn và chó đểu . Hắn tự trách mình đã không tin Yun , dù sự thật thế nào thì hắn phải tin Yun mới đúng chứ .
Hắn bước lại gần giường Yun rồi ngồi xuống ghế bên cạnh , nói dịu dàng :
- Khi em nhận làm bạn gái anh , em cũng bị bệnh ... anh cũng ngồi cạnh giường em thế này ...
Nói rồi hắn lấy tay mình nắm lấy tay nó . Nó không nói gì , mặc kệ cho hắn nắm . Hắn lại nói tiếp :
- Anh xin lỗi vì đã không tin tưởng em . Cho anh xin lỗi nhé !
Nó cười , rồi gật đầu . Nó bắt đầu mấp mấy môi mình , nói :
- Về chuyện anh hiểu lầm em , em chỉ muốn nói đó là một nụ hôn tạm biệt thôi !
Nghe thấy , hắn như nhẹ nhõm hẳn ra , sự thật làm hắn thấy yêu nó biết chừng nào . Rồi hắn đứng dậy , ôm nó vào lòng . Nó cũng luồng tay sang ôm hắn . Cảm xúc dâng trào trong hai con người đang yêu thương nhau thắm thiết này . Buông lõng nó ra , hắn hỏi :
- Em đã khoẻ chưa ?
- Khoẻ rồi ! Em vừa ăn hết một cà-mênh cháo đấy ! Anh không thấy à ? - Nó vui sướng đáp
Hắn nắm chặt tay nó , tự dưng nước mắt trào ra ... Hắn lẩm bẩm :
- Tốt rồi , tốt rồi ! Tí nữa là anh chết vì em đấy ...
Nó chỉ dịu dàng để hắn nắm tay mình , tay kia của nó vuốt ve tóc hắn ... nó cuối xuống hôn nhẹ vào má hắn . Nó không ngờ cảm giác khi lấy lại được thứ nó vừa đánh mất lại tuyệt vời đến vậy . Nó hạnh phúc quá ! Nó chỉ muốn thời gian ngừng lại mãi ... dừng lại giây phút này , để lưu giữ hình ảnh nó và hắn lúc này .
Hai người đã trở về bên nhau .
***
" Muốn yêu cho ra yêu một người phụ nữ , ta phải yêu nàng như là nàng phải chết ngày mai " .
( Tục ngữ Ả Rập )
" Chân lý cuối cùng ở cuộc đời này là tình yêu có nghĩ là sống và sống là yêu " .
( Voltaire )
" Ai khổ vì yêu hãy yêu hơn nữa . Chết vì yêu là sống trong tình yêu ".
( Victor Hugo )
***
Tại vila của nhà họ Bạch
- Cậu chủ , xin ăn một tí gì đi ạ . Cả ngày nay cậu chẳng ăn gì rồi - Ông quản gia nói
Ông Chan chỉ khẽ lắc đầu , ông Chan chẳng muốn ăn gì cả . Ông Chan tự nhận thức được việc mình là kẻ hèn yếu , là một thằng con trai sống chui vào tình yêu và điều quan trọng là ông Chan biết Durin đã không yêu ông Chan thật sự rồi .
- Mình mà biết được thằng đó thằng nào mình giết nó - Ông Chan đai nghiến nói .
Bực mình và đau đớn , ông Chan chỉ muốn giết chết kẻ đã cướp đi Durin . Cướp đi người bạn gái ông Chan yêu tha thiết đến điên cuồng . Ông Chan muốn giết người !
Suốt mấy năm , ông Chan đợi được một người .. đợi một tình yêu . Ông ấy tin dù có xa cách mấy , tình yêu của ông ấy cũng làm Durin yêu thương ông Chan nhiều hơn . Thế mà giờ đây , đang ở ngay trước mặt lại đánh mất . Rốt cuộc tại sao ? Tại sao lại như thế chứ !
Ông Chan lại khùng lên và đập vỡ tung mọi thứ . Chửi mắng mọi người . Bây giờ , ông ấy chẳng khác nào chứng minh cho mọi người thấy mình là một thằng đàn ông hèn và nhục nhã .
***
Tại nhà Durin đang ở ...
- Trước tiên phải tìm cách hạ bệ được con Yun ...
- Ok
- Tiếp nữa là sẽ tiếp cận Jun
- Ok nốt
- Thế anh nhờ vài người giúp tôi nhá !
- Ok , không thành vấn đề
- Ha ha , tôi sẽ là bạn gái của Jun . Sớm thôi ... nay mai nữa thôi ! Ha ha , sướng chết đi được .
Durin bây giờ đang lập hẳn một kế hoạch tác chiến để đánh bại Yun.
Durin yêu Jun , đó là một sự thật . Durin biết rõ mình yêu Jun từ khi Yun làm bạn gái của Jun . Durin ghen tuông không rõ lý do và không biết từ lúc nào ánh mắt của Durin đã dành trọn cho Jun rồi !
Bây giờ , Durin muốn tranh giành Jun với Yun . Durin muốn chiếm hữu Jun , muốn Jun là của Durin ... chỉ Durin mà thôi ! Durin sẽ làm đủ mọi thủ đoạn , chỉ cần có Jun ... Durin bất chấp tất cả .
***
Cạnh Durin bây giờ là Shin . Hai người đang bàn kế hoạch với nhau . Rốt cuộc kế hoạch của họ là gì đây ?
---
Chap 19 : Ngày tươi đẹp ( 1 )
Sân trường Nights :
- Mày làm gì gấp gáp thế Jun - Giọng ông San vọng lên
- Hôm nay Yun xuất viện - Vừa nói Jun vừa cười khoe hàm răng ra cười hà hà .
- Ừ nhỉ ? Nghe tin Yun nhập viện mà tụi này chưa đi thăm đc . Hay đi chung dịp này luôn đi . - ông San nói với vẻ mặt như mình vừa nãy ra một ý kiến " to lớn " , rồi quay sang Kyo hỏi :
- Mày đi luôn không ?
- Đi - Kyo ngắn gọn đáp
- Hanri thì khỏi nói rồi , tao đi là nó đi chứ gì ! Ha ha ... - ông San vừa nói vừa cười " nở lỗ mũi " . Hanri định rống lên cải lại , nhưng mà là sự thật nên đành im re , không có động tịnh gì hết .
- Nhưng ... tao định chỉ tao và Yun thôi ... - Jun nói ngập ngừng , làm chen ngang vào tiếng cười của ông San .
- Hay nhỉ ? Có bạn gái lại quên bạn bè , mày trọng sắc khinh bạn rồi đấy nhé - Hanri đá đểu .
Bó tay ! Hắn đành phải cho đám âm binh này đi theo . Cả đám đang cười nói vui vẻ thì tự dưng ở đâu đó , ló cái đầu Durin vào :
- Cho em đi với nhé - Vừa nói Durin vừa chớp chớp mắt để tỏ ra dễ thương
Hắn định nói ok nhưng Kyo chen ngang vào : " Không " .
Kyo dạo này quan sát kĩ Durin lắm ... Kyo biết Durin đã thay đổi và không đơn giản như ngày trước nữa . Ông Chan dạo này mất tâm , không đi học ... tối ngày chỉ núp trong mấy quán bar mà rượu rồi cặp bồ cặp bịch . Chính cái điều đó làm tăng thêm sự quyết đoán của Kyo về Durin .
Ở lớp , Kyo hay liếc qua nhìn Durin một cách mờ ám , đôi khi Durin bắt gặp được ánh mắt của Kyo nhìn sang mình ... cảm thấy gợn tóc gáy nhưng không dám nói gì , vờ ngu như không biết cho qua chuyện . Đấy là chưa kể đến những lúc Kyo cười nhếch mép khinh bỉ Durin nữa , nổi cả da gà .
Cả đám hơi ngạc nhiên về thái độ của Kyo dành cho Durin . Nên ông San vội hỏi :
- Mày nói cái gì thế ? Durin là bạn thân của Yun mà ..
- Đúng đấy ! Tuy là chia tay với thằng Chan rồi nhưng không cần phải tẩy chay Durin chứ ! - Hanri hùa theo
- Tuỳ tụi mày , tao không thích ... - Kyo đáp lạnh lùng
Hắn thì không có ý kiến ý cò gì cả , chỉ im lặng mà quan sát . Durin dạo này thay đổi quá nhiều , ai cũng có thể nhận ra điều đó ... trừ hai thằng nhóc trên , cứ luôn bênh vực " người đẹp " nên đâm ra lú lẫn .
***
Durin nghe mấy lời của Kyo tự dưng thấy ấm ức trong lòng . Mà cái làm Durin ấm ức nhất chính là thái độ của hắn , thái độ dưng dưng chẳng quan tâm gì của hắn khiến Durin điên tít lên . Durin bắt đầu nén giận , nén bực mà nở một nụ cười giả tạo :
- Thôi , các anh cứ đi đi ... em chợt nhớ em có việc bận nên em phải đi đây
- Biết thế thì hay đấy - Kyo nói một cách châm biếm .
Durin nhăn mặt , khó chịu vì lời nói Kyo , chịu hết nổi phán lại :
- Anh Kyo nói thế là có ý gì đấy ?
- Ý gì thì cô tự hiểu , cần chi phải tôi nói - Kyo lại châm biếm .
Durin không đỡ được cú phản công " thâm hậu " Kyo bèn im lặng không nói gì . Một lát sau , Durin lên tiếng nói nhỏ nhỏ :
- Em phải đi đây !
Nói xong Durin chạy vụt mất , nhanh như cơn gió . Chứ đứng ở đây một hồi chắc Durin sẽ bị lộ hết bộ mặt thật của mình mất ! Durin biết mình chẳng thể nào trả lời được câu hỏi cũng như thái độ của Kyo đối với mình . Chỉ đơn giản như là hỏi : " Cô là Durin phải không ? " thì Durin cũng chẳng trả lời được . " Câu kim trong bọc cũng có ngày lòi ra " mà !
***
Còn hai thằng ngốc nghĩ Kyo ghét Durrin vì chia tay ông Chan nên bá vai giả vờ trách móc , vẫn theo thường lệ ... thằng này nói , thằng kia hùa :
- Mày làm như thế là không tốt tí nào ! Ít gì thì người ta cũng là con gái !
- Ừ , đúng đúng , thằng Hanri nói đúng ! Ăn nói với con gái thế mà nghe được đấy ... đúng là thô lỗ mà . Bỏ ngay , sửa ngay nghe chưa mày
- Cô ta không đơn giản đâu - Kyo đáp lại lời trách móc của hai thằng ngốc đó bằng một câu nói lạnh lùng .
Hai thằng im bặt , không nói được gì nữa . Hai thằng bắt đầu thấy nản khi đi chung với gã " âm u " như là Kyo ... cho dù 3 người họ có chơi thân từ nhỏ thì vẫn thấy ngán đến tận cổ .
Còn hắn , hắn nãy giờ cũng không nói gì , im re . Thật chất thì hắn đang nghĩ đến khuôn mặt mừng rỡ của Yun khi thắy hắn đến đón xuất hiện , chắc hẳn sẽ vui lắm đây . Hắn khoác balô một bên tay , còn tay kia thì thò vào túi quần lấy ipod ra nghe , vừa nghe nhạc hắn vừa cười khì khì ... chẳng để ý đến lời hai thằng ngốc đó đá đểu mình :
- Thằng này yêu quá hoá " rồ " rồi !
- Nó bị Yun ểm bùa rồi đấy !
- Chắc thế rồi , chỉ có điên mới như thế thôi . Cười một mình ... mà lại cười hí hí nữa chứ . Như mấy thằng điên trong khoa thần kinh ra ấy !
- Kiểu này chắc tao phải đề nghị ba mẹ nó cho nó đi khám định kì ở bệnh viên điên 1 tháng 1 lần quá .
o0o
Tại phòng 502 , khu 1 khoa nội , bệnh viện XXX
Nó đang xếp đồ hộ mẹ vào va-li . Đáng nhẽ những công việc này là của osin làm nhưng mà do nằm viện 1 tuần rồi , gân cốt chưa được hoạt động nên nó muốn xếp đồ cùng mẹ để vừa thư giản gân cốt vừa vui vui . Nó vừa xếp vừa nói hỏi mẹ nó :
- Mẹ này , thằng Chan sao rồi ?
- Mẹ đã bảo phải kêu bằng anh , không được kêu bằng thằng rồi mà . Nói con ngàn lần rồi sao không sửa vậy ? - Mẹ nó trách .
- Vâng ... vâng ... thế thì anh Chan bây giờ sao rồi ạ ? - Nó vội sửa lại cho vừa lòng mẹ .
- Chậc , nó không chịu về nhà ... cứ suốt đêm chui vào mấy quán bar rồi cặp bồ cặp bịch , đàn đúm khắp nơi . Có hôm nó về nhà dẫn theo hai đứa con gái . Mẹ thấy nhưng chẳng biết nói gì ... Chỉ vừa thương vừa trách nó thôi - Mẹ nó kể , thở dài ...
Nó cũng chán nản không kém gì mẹ nó . Nó không ngờ Durin lại chia tay ông Chan , chẳng phải Durin và ông Chan đã đợi nhau lâu vậy rồi sao ? Đến với nhau chỉ mới được 3 tháng thôi là đã chia tay rồi ... Lạ thật ! Nó không hiểu tại sao Durin lại làm thế ! Tò mò , nó hỏi thêm mẹ nó :
- Mẹ này , mẹ biết vì sao họ chia tay không ?
- Mẹ chịu , thằng Chan chả chịu nó gì . Còn con bé Durin thì dọn đi mất tăm rồi ... dọn ngay cái ngày mà con ngất ấy , nên mẹ cũng chả kịp hỏi - Mẹ nó bó tay >"<
Bây giờ đến phiên nó thở dài , mọi chuyện cứ rối như đống tơ ... chẳng hiểu sao cái đống tơ này càng ngày càng rối , đã thế còn chẳng tháo ra được . Rốt cuộc Durin và ông Chan là như thế nào đây ? . " Hây ! Hơi đâu nghĩ mấy chuyện đó , miễn sau ổng vẫn là anh mình , Durin vẫn là bạn thân mình là được rồi ! " - Nó trấn an .
***
" Binh " - tiếng cửa va vào tường . Do tiếng hơi to nên làm giật mình nó , mẹ nó và mấy bệnh nhân phòng bên nữa . Đúng như dự đoán , chỉ sau mấy giây đã có một cô y tá chạy sang nhắc nhở hắn :
- Phiền anh giữ trật tự , nơi đây là bệnh viện . Bệnh nhân cần nghĩ ngơi .
Hắn nhìn cô y tá trừng trừng ... làm cô y tá đỏ hẳn mặt , hắn cười cười với bộ mặt biết lỗi , nói :
- Ok , cô y tá dễ mến . Tụi này sẽ không làm phiền nữa ...
Nói rồi hắn trêu cô y tá bằng cách để tay lên đầu chào theo kiểu quân đội , vừa ngượng lại vừa e thẹn trước khuôn mặt đẹp trai của hắn , cô y tá vội đi nhanh ... nện giày cốp cốp xuống nền nhà . Rốt cuộc là " gậy ông đập lưng ông " , cô y tá bị y tá trưởng xả một hơi phê lỗ tai . Thấy thế , hắn và hai thằng nhóc kia ôm bụng cười , nhưng sợ bị la nữa nên phải nhịn cười dữ lắm ... chỉ nghe được mấy tiếng nhỏ nhỏ ha ha ha ... còn nước mắt thì cứ thi nhau rơi vì buồn cười mà lại phải nhịn , đau hết cả bụng .
***
Nó nhìn thấy hắn , vui mừng liền chạy ra ôm cứng đơ , hắn cũng không chịu thua ... ôm lại luôn . Hai người lúc này như là một cặp vợ chồng trẻ bị chia cắt mấy trăm năm sau mới gặp lại ý . Cái cảnh này khiến hai thằng nhóc đó lại có thêm một pha cười đau cả ruột gan . Hai thằng nhóc đó ngồi xỏm xuống nền nhà mà tay chân quơ tùm lum , cười mà nước mắt cứ chảy ròng ròng .
Kyo kí đầu 2 thằng đó nghe " Cốp , cốp " rõ to . Kyo nói :
- Im lặng cho người ta còn ôm ấp chứ ...
Tự dưng được Kyo pha trò , hai thằng nhóc đó như đã buồn cười sẵn bây giờ lại có người chọt lét thêm , ôm bụng cười sặc sụa ... Kyo cũng cười , nụ cười sáng chói đó làm " hoa cả mắt " của mọi người trong phòng lẫn ngoài phòng , ai cũng bị hớp hồn một cách kì lạ . Nhưng mà chính nụ cười sáng như ánh bình minh ấy lại chen ngang vào cuộc âu yếm của hắn và nó . Hai người đẩy nhẹ đối phương ra , bây giờ mới để ý , thì ra nãy giờ mình đang bị đem ra làm trò cười . Điều này làm hắn và nó ngượng chín cả người . Ông San và Hanri nhìn thấy thế ... nén cười , đứng dậy đá đểu ... vẫn theo nguyên tắc , 1 thằng nói 1 thằng hùa:
- Sao ? Không đóng nữa đi ? Phim đang hay mà ... - ông San nói
- Ừ ... phim đang hay mà . Bệnh nhân và người thăm bệnh . Mai mốt tao có làm đạo diễn ... bộ phim đầu tay của tao chắc hẳn là bộ này ... Ha ha - Hanri " phụ hoạ " .
Hắn ngượng đỏ cả mặt , nó cũng vậy ... nhìn hai người này đáng yêu như là hai học sinh tiểu học vậy ấy ! Lúc này nó lại chưa thay đồ nữa chứ , mặc cái áo rộng thòng thềnh của bệnh viện ... trông càng baby hơn . Hai người tay trong tay , Jun siết chặt lấy bàn tay nó , nó cũng vậy . Hai người cứ thế nắm tay nhau mà chẳng để ý đến ai cả . Họ đã lạc vào thế giới riêng của họ ...!
***
Nãy giờ , mẹ nó ở trong giường bệnh nhìn ra ngoài không nói gì , chỉ cười cười theo thái độ khôi hài của lũ trẻ thôi !. Mẹ nó cảm thấy bạn của nó rất thú vị , lại vui tính nữa . Rồi bà tự nhủ : " Không biết bọn họ có làm cho thằng Chan dịu được phần nào đau đớn không nhỉ ... ? " Thế là bà lại thở dài . Bà quả thật nói không sai , anh em nó như muốn bà chết mới vừa lòng ý . Hết em ngất , đến anh bị " đá " rồi đâm ra suy sụp , phải dùng đến rượu bia , thuốc lắc , gái gú để giải sầu . Nghĩ đến mấy việc này bà lắc đầu thật mạnh rồi bất chợt có một ý nghĩa len lỏi trong đầu bà : " Phải chi ba con Yun được như người ta " ... Nghĩ đến đây , nước mắt bà lại rơi , có lẽ số phận của bà đã sắp đặt thế rồi vũng nên . Bà không phản kháng lại được với số phận.
Nhưng điều quan trọng nhất là bà yêu gia đình này nên bà không thể bỏ rơi họ được . Bà yêu mến họ , ... cho dù họ có làm bà đau đớn thế nào bà cũng chấp nhận . Ai bảo họ là những người bà xem như mạng sống của mình làm chi !
o0o
Tại trường Nights :
- Kyo hình như biết mọi chuyện thì phải ?
- Thì tôi đã bảo cô đừng nên xem thường hắn còn gì !
- Dạo này anh không lên lớp thế ? Tôi phải ở trên đấy để hứng mấy cái ánh nhìn ớn lạnh của hắn đây này
- Tôi vào đấy học nữa để bị đánh à ? Cô dạy ngu tôi thế ?
- Hờ , thế kế hoạch A đã thế nào rồi ?
- Tôi thì ok , còn đợi cô thôi ...
- Tôi thì còn mấy ngày nữa mới xong
- Nhanh đi ! Con gái mấy cô phiền phức thật !
Shin và Durin đang nói chuyện với nhau ở băng ghế đá dưới gốc cây . Họ bàn về kế hoạch tác chiến phá hoại tình cảm của Yun và Jun . Nhìn họ lúc này cứ như mấy mụ phù thuỷ trong các câu chuyện cổ tích ý , ác độc và thâm hiểm kinh khủng .
***
Durin lúc này thì đang cười nham hiểm , càng nhìn càng thấy đểu cáng và ác độc . Durin vừa bàn kế hoạch vừa nghĩ đến cảnh mình tay trong tay với Jun mà sướng rên cả người , thầm khen sao mình lại thông minh đến thế . Đúng là dân gian có câu : " Chơi với bạn mà không cướp bồ bạn là đứa mất dạy " , quả không sai tí nào !
***
Còn Shin , Shin dạo này không lên lớp , cúp tiết thường xuyên đến nổi cô giáo phải la mắng ... nhưng vô ích , chứng nào tật nấy . Shin cúp học , một phần là do để thực hiện kế hoạch , còn phần chính là đừng để gặp mặt đám của hắn . Nếu gặp đám của hắn thì tất nhiên sẽ gặp Kyo mà ... nếu gặp Kyo thì không biết kì này là bó bột hay ngồi xe lăn nữa . Từ cái vụ lần trước , tự dưng Shin thấy sợ Kyo một cách không điều kiện .
Chap 19 : Ngày tươi đẹp ( 2 )
Tại lớp 11V
Lớp trưởng ( Sali ) đang điểm danh cả lớp xem có ai vắng không . Đang dò tờ giấy báo danh thì bỗng dưng dừng lại ở tên của nó , hắn và mấy người kia . Sali hỏi cả lớp
- Yun có đi học không ?
- Có , nhưng cúp rồi - Một thằng con trai trong lớp lên tiếng
- Thế còn Jun ? - Sali hỏi
- Lớp trưởng bị mù mắt hay gì mà không biết nhìn thế ? Một đám cúp hết rồi ! - Một đứa con gái vọng lên với vẻ bực bội khó hiểu
" Mấy con nhỏ này đang ghen với Yun nên đi kiếm chuyện với mình đây mà ! " - Sali thầm nghĩ . Rồi Sali chẹp lưỡi , lẩm bẩm chửi một mình :
- Nguyên một tuần nay chẳng có ai chịu học nghiêm túc cả ! Cuối cùng người bị la cũng là mình . Còn gặp mấy đứa con gái này thích kiếm chuyện nữa chứ ! hừm ... đúng là âm binh mà !.
Tưởng chừng như nhỏ đến không ai nghe được , nhưng không may cho Sali là đã bị một đứa con gái nghe thấy . Vừa định bước vào chỗ ngồi thì Sali bị con nhỏ đó bực bội túm lấy tóc của Sali giật mạnh về phía sau làm Sali té nhào , rồi kêu mấy đứa con gái khác hợp sức lại đánh hội đồng Sali . Sali do tự vệ nên cũng đánh trả lại . Thế là , lớp 11V xảy ra cuộc ẩu đả giữa mấy đứa con gái với nhau .
o0o
Trong lúc đó thì ...
- Anh há cái mồm to ra nào - Yun nói đểu
- A ... a ... a
Yun đang bóc vỏ nho đút cho hắn ăn ( ôi ... cảnh này mình tưởng tượng ra ... sao mà muốn nôn quá ) , hai người rất vui vẻ , miệng cứ cười tươi như hoa ==" . Ăn nho xong , Yun ngồi cạnh bên hắn , dựa vào gốc cây , thả hồn bồng bềnh theo gió ... Nó ngước nhìn lên bầu trời đầy nắng , rồi nó lại quay sang Jun , nó nói nhỏ đủ cho nó và hắn nghe :
- Nơi đây , em với anh gặp nhau lần đầu tiên này ! À mà không đúng , phải nói là lần đầu tiên chúng mình gặp " lại " nhau chứ
Hắn nhìn sang nó , mỉm cười dịu dàng rồi hùa theo trêu chọc :
- Đúng đúng , khi gặp em ... lúc đó em đang ngủ , anh còn tưởng mình gặp được tiên nữ ấy chứ ! Nhưng lúc mà em tỉnh , anh thấy mình đã hoàn toàn nhầm lẫn ... Em là con vịt bầu chứ không phải là tiên nữ
" Hự ! " - Tiếng hắn la lên . Vừa nói dứt câu vừa rồi , thì một đấm của nó đã vào bụng hắn . Đấm hắn đau điếng cho đã rồi nó giơ tay vừa đấm hắn lên miệng , thổi " phù " như là mấy chàng cowboy chuyên nghiệp , nhướng nhướng mài vênh mặt nói :
- Này thì vịt bầu nhá . Cho dù bây giờ em là bạn gái của anh cũng chả có mà nhường anh đâu nhá ! Đừng có mà đùa với em như thế á
Hắn ôm bụng suýt xoa rồi ngước lên nhìn nó cười đểu :
- Há há ! Chẳng phải em cũng bảo anh con gấu lắm lông đấy còn gì ? Thế thì phải để anh đánh lại mới công bằng chứ
- Xì , chẳng lẽ anh định đánh con gái à ? Thế thì anh chắc là mấy bà già ấy chứ chẳng phải con trai đâu ? - Yun nói móc hắn .
- Ha ha , anh không dám đánh em đâu . Đánh em , em đánh lại anh nặng gấp 2 lần ấy Thế thì như không thôi Không khéo lại lỗ to nữa ấy chứ
- Anh biết điều đấy ! . Thế mới là bạn trai của em chứ - Nó lấy tay vuốt tóc hắn , như là vừa thương vừa chế giễu ấy .
***
Hắn không nói gì nữa , ngồi nhìn bầu trời . Nhắm mắt hắn hít hà hương cỏ dại ở đây , đưa hồn bay theo những ngọn gió , hắn muốn mình hoà quyện vào gió của nó . Rồi hắn khẽ cười mỉm mỉm làm lộ ra hai cái má lúm đồng tiền xinh xinh như con gái .
Nó chăm chú quan sát hắn , nhìn má lúm đồng tiền của hắn mà không khỏi ngứa tay , nó liền để tay lên mặt hắn mà chọt chọt vào hai cái má lúm đồng tiền ấy , y như con ngốc . Chọt chọt xong rồi thì nó cười khây khẩy , lúc này thì thành ra vừa là con ngốc vừa là con điên thật rồi !
Còn hắn thì hắn cảm thấy cử chỉ của nó thật đáng yêu nên cứ để nó chọt chọt mãi . Một hồi sau không hiểu hắn suy nghĩ gì mà hắn quay qua nắm chặt tay nó , nhìn thẳng vào đôi mắt đẹp của nó , hỏi :
- Thấy gi trong mắt anh không ?
- Thấy ! - Nó quả quyết B-)
- Cái gì ? - Hắn hỏi
- Thấy em - Nó nói rồi cười hô hô trêu chọc .
- Hỏi nghiêm túc đấy , thấy gì không ? - Hắn vờ giở cái giọng giận dỗi ra
- Chậc , không ... chả thấy gì cả ! - Nó thành thật trả lời .
- Chịu thua đi rồi cho anh nhéo một phát vào má , anh nói cho nghe - Hắn đùa
- Không , never . Anh bẹo má em ... nhỡ mai mốt nó xệ thì chết - Nó nói với vẻ nghiêm túc không ngờ làm hắn thấy buồn cười cực .
Hắn nhìn cô gái đang ngồi trước mặt hắn , hai tay ôm má , lắc đầu liên tục mà thấy thương kinh dị . Hắn nắm lấy tay nó để lên ngực mình , bảo nó :
- Cảm thấy gì không ?
- Thấy ... tim anh đập nhanh đấy ! - Nó cười dịu dàng nói
- Ơ , thế còn tim em ? Đập có nhanh không ? - Hắn hỏi ngược lại
- Không - Nó dứt khoát
Hắn xụ mặt , nhìn trẻ con kinh khủng . Thấy vậy , nó cười cười rồi áp hai tay hắn lên má mình , nói :
- Nhưng mà trí óc em thì chỉ có hình ảnh anh thôi đấy nhé !
Hắn nghe được mấy lời đó , sướng đến tận ruột gan cũng vẫn còn sướng . Hắn lợi dụng tay hắn đang ở trên má nó mà nhéo một cái rồi cười khà khà khoái chí . Nó bị bẹo má , đau điếng . Nó nhảy dựng lên :
- Ui dza ... Ai bảo anh bẹo má em hả ? Mai mốt mà má em có xệ á , anh chết với em đấy !
- Bây giờ em chịu thua rồi , anh cũng bẹo má em xong rồi , thế muốn biết trong mắt anh có gì không ? - Hắn cười hỏi
Nó gật đầu ngồi xuống , nó nhích lại gần hắn tí . Nó giơ ngón trỏ ra ... và ... chọt vào hông hắn . Vừa giật mình vừa nhột hắn , hắn giật lùi ra đằng sau làm một cái " Kinh " , đầu hắn vô thân cây . Hắn choáng váng , còn nó thì sốt vó lên . Nó đâu có nghĩ đến cái chuyện hắn định " độ đầu với cây xem ai đầu cứng hơn " đâu . Nó lấy tay xoa xoa đầu hắn rồi xụ mặt như con nít :
- Xin lỗi , em chỉ định trả thù cho vui thôi ... đâu có ngờ là anh lại cụng đầu vào thân cây chứ
- Không sao , không sao ... - Hắn vội an ủi
- Không sao thật à ? - Nó mừng rỡ
- Ừ, không sao Hà hà , mà em có định nghe anh nói ra đáp án không đấy ? - Hắn trêu
- Ừ thì anh nói đi , em nghe - Nó vừa nói vừa cười hà hà
- Trong mắt anh , có tình yêu ... - Hắn nói
- Anh sến ấy à ? - Nó trêu
- Ai yêu chả thế ! - Hắn đớp lại
Thế rồi nó ngồi dựa vào vai hắn , hắn nhắm mắt lại để tận hưởng giây phút này . Một hồi sau , hai người ngủ ngon lành như hai đứa trẻ . Đầu hai người họ dựa vào nhau , không đủ là sát dính với nhau nhưng cũng đủ để kết dính lại với nhau cả đời .
***
Nhìn nó và hắn lúc này , như một bức tranh tuyệt mĩ được điêu khắc tỉ mỉ ... tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ .
Cô gái và chàng trai xinh đẹp khép hờ đôi mắt quyết rũ . Ánh nắng của mặt trời len lõi qua những kẽ lá tạo nên những vạt nắng cứ như những chiếc đèn pha sặc sỡ muôn màu . Những vạt nắng đó đang in nhẹ lên hai người họ . Chim hót và bay quanh họ .
Nếu như một người hoạ sĩ chuyên nghiệp có thể cho ra một tác phẩm tuyệt đẹp thì họ hoặc là tình yêu của họ có thể cho ra một bức tranh tuyệt vời nhất thế gian . Bức tranh chỉ có họ mới tạo được . Một bức tranh mà các nhà hoạ sĩ dù có học , có luyện tập thế nào ... cũng không thể vẽ nên được .
o0o
Shin và Durin , shop bán dụng cụ chơi thể thao lớn nhất thành phố .
Hai người họ đang lựa những cây gậy đánh gold , không biết làm gì ( !? ) . Shin cầm vài cây lên soi soi rồi hỏi chủ tiệm :
- Cây này phải loại xịn không ?
- Vâng thưa cậu , cậu đúng là có mắt lựa chọn đấy ạ . Cây gậy này của chúng tôi là loại tốt lắm đấy ạ ! Có thể đánh gold bay đi rất xa , được nhập từ Anh đấy ạ . - Ông chủ tiệm nở một nụ cười tươi rối , lịch sự và tế nhị . ( Rõ là dân chuyên nghiệp )
- Giá bao nhiêu ? - Shin hỏi
- Khoảng hơn 10 triệu* ạ - Chủ tiệm trả lời điềm đạm
- Ok
Nói rồi Shin búng tay cái " Tách " . Quản gia từ trong xe bước xuống , móc một từ séc đưa cho Shin . Shin ghi số tiền rồi xé tấm séc đưa cho chủ tiệm . Sau đó ra hiệu cho quản gia đi vào xe . Shin lại quay sang hỏi Durin :
- Cô đã lựa được cây nào chưa ?
- Chưa ! Biết gì đâu mà lựa ! - Durin bực mình . Nãy giờ soi mãi cũng chẳng ra được cây nào , mà mồ hôi thì đã ra ướt đẫm áo rồi . Durin ít khi chịu nóng nực như thế này lắm !
- Thế thì nhanh đi , hay cứ vớ đại lấy cây nào đó rồi đi về . Nóng thế này cô chịu được chứ tôi chịu không được đâu đấy - Shin cằng nhằng .
- Sao lại có thể tuỳ tiện như vậy cơ chứ ! Gậy gold dùng để thực hiện kế hoạch mà mua hàng lỡm sao được ? Mà anh nói lạ nhở ? Anh nóng làm như tôi không nóng ấy , ở cái nơi gì mà nóng như lò quay thế này thì ai mà chịu nổi - Durin bực mình quát vào mặt Shin . Rồi vội quay sang ông chủ tiệm nói :
- Đem cây gậy đánh gold tốt nhất của tiệm ông ra đây cho tôi !
- Vâng , xin cô đợi một tí .
Nói rồi ông chủ vội kêu nhân viên vào trong kho lấy ra . Nhân viên vào kho lấy ra , ông chủ đích thân mở ra đưa cho Durin , tiếp thị :
- Loại này được làm rất kĩ sảo , là loại tốt nhất được ...
Không đợi ông chủ tiệm nói hết , Durin chen ngang ... xất xược hỏi :
- Nói chi dài dòng , rốt cuộc là bao nhiêu tiền ?
- Cái này vô giá ạ , tuỳ cô đưa bao nhiêu cũng được .
- Nhanh đi đồ lùn , muốn biến tôi thành heo quay à ? - Shin bực bội thúc dục Durin .
Durin vội hừ một cái rồi kêu quản gia ghi séc . Trên séc ghi 100 triệu* . Vớ lấy cây gậy đánh gold , hai người leo lên xe mà ngồi đó cười ha hả . Thế là dụng cụ và đồ nghề của kế hoạch A đã chuẩn bị xong . Chỉ còn chờ cơ hội là có thể ra tay được .
o0o
Hai thằng nhóc ngu ngốc và Kyo :
Bây giờ , San và Hanri đang ở nhà ăn của trường để được bọn con gái quấn quít lấy . San và Hanri vẫn chứng nào tật nấy , thích những bạn nữ xinh và thích được nổi bật trong đám đông .
***
Ông Chan đã hơn 2 tuần rồi không về nhà . Vẫn thuốc lắc , rượu chè , gái gú , đàn đúm ... chơi thâu đêm . Ông Chan vẫn còn ám ảnh bởi Durin , vẫn còn bị tổn thương ghê gớm . Ông Chan không dám chấp nhận sự thật , ông Chan sợ ... cái sự thật tàn khóc đó . Ông Chan muốn giết người , giết Durin ... giết chết cô ta . Giết cả cái thằng kia nữa , giết hết . Giết ... giết sạch . Ông Chan mang trong mình cảm giác hận thù khó tả .
Ông Chan là thằng con trai yếu đuối . Bây giờ thì chẳng ai phủ nhận được điều đó nữa rồi ! Thật sự ông ấy đã quá hèn yếu và nhục nhã . Ông Chan thành ra như thế là vì ai ? Vì ai ? Vì Durin ... đúng , là Durin . Chính Durin gây ra mọi chuyện .
***
Còn Kyo thì đang nằm ở trên băng ghế đá bắt chéo chân mà nghe nhạc . Nhắm mắt nhịp chân theo giai điệu của bài hát . Kyo nhép miệng theo lời bài hát . Kyo nghĩ đến Durin , Kyo phát dác ra hình như Durin có ý với Jun và hình như cũng đang có âm mưu gì đó . Kyo luôn linh cảm thấy mọi chuyện chẳng lành sắp đến nhưng chẳng hiểu sao Kyo lại không muốn nói ra .
Trước giờ linh cảm của Kyo luôn chính xác . Có một lần Kyo linh cảm thấy có một chuyện chẳng lành đang đến , rất gần ... gần đến nổi có cảm giác như là đang diễn ra vậy , thì ngay ngày hôm sau đó ... Uke xảy ra chuyện , và Kyo bị bọn đó bắn một phát đạn vào vai . Chuyện Kyo bị bắn chưa từng cho ai biết , kể cả ông Chan ... ba mẹ Kyo cũng chẳng cho biết , chỉ có ông bác sĩ già phẩu thuật lấy viên đạn đó ra mới biết thôi . Nhưng bây giờ thì ông bác sĩ đó đã mất rồi , nên có lẽ chỉ có một mình Kyo là biết chuyện này ... nó như bí mật của Kyo vậy .
Kyo lê tay đặt lên vai trái mình , Kyo vẫn thấy hơi nhói . Nhưng không phải nhói vì vết thương còn đó , mà nhói vì đã mấyt Uke . Kyo vội thở dài rồi rút tay nghe ra . Ngồi dậy , rảo bước quanh trường với tâm trạng nặng nhọc .
Kyo bắt đầu thấy cái nỗi bất an vừa rồi như đang trở lại thì phải . Đang nhích gần lại , tuy hơi chậm nhưng dường như sắp diễn ra rồi . Rùng mình , Kyo cảm thấy gợn sống lưng mình . Lần đầu tiên trong đời , Kyo cảm thấy sợ hãi .
Note từ Tác giả :
* : Means author bịa đại , có lẽ hơi nhiều money ... but bọn nó là richer's children nên cho xoàn xoàn thì còn đâu là story of quý-sờ-tộc nữa , Right ? Trust me , please . I don't lie you
Chap 19 : Ngày tươi đẹp ( 3 )
Tại quán bar , nơi ông Chan đang ở :
- Anh Chan , anh không định về nhà thật à ? - Một giọng nữ vang lên , ngọt đến ngây ngất
- Về làm ***** mẹ gì ? Ở đây chơi không được à ? Sao cô hỏi nhiều thế ? Phiền chết được ! - Ông Chan bực mình chửi vào mặt nhỏ đó .
- Anh làm gì mà nổi cáu với em thế ? Tối nay ở lại nhà em nhá ... Được không ? - Con nhỏ đó hơi bực mình , nhưng nghĩ lại lâu lâu mới vớ được mẻ cá " đẹp " như ông Chan nên đành nhẹ giọng quyến rũ , mong sao ông ấy lọt bẫy .
- Ok , nếu cô muốn . Tối nay tôi sẽ ở nhà cô ! Nhưng với điều kiện là cô trả chầu rượu này đấy nhé ! - Ông Chan vừa nói với vẻ đây là " một chuyện quen thuộc " vừa lấy tay chỉ chỉ vào " bãi rác " toàn rượu , thuốc lắc , bánh trái ... Nhìn mà phát hoảng ( )
- Ok , không thành vấn đề ! - Con nhỏ đó liền nháy mắt tinh nghịch với ông Chan . Nhưng ông Chan làm ngơ , chả thèm để ý đến con nhỏ đó làm gì cho tổ phiền phức .
***
Nhỏ đó nhìn thoáng qua cũng đủ biết là học sinh cấp 2 ( OMG Mình làm nhơ nhuốc hình tượng hs cấp 2 rồi ) . Con nhỏ lùn tịt , cao lắm cũng khoảng 1m6 . Nó dậy thì hơi sớm , phát triển tương đối cao hơn so với những bạn cùng trang lứa . Giọng nói còn trẻ con nên rất là đáng yêu . Nếu thằng nào " gà mờ " trong mấy truyện gái gú thì chỉ cần con nhỏ giở vài chiêu đơn giản thôi cũng đủ để mấy thằng ấy đi " chầu diêm vương " rồi .
Học sinh cấp 2 vậy chứ con nhỏ được mệnh danh là " sát thủ cua trai " ấy . Nhà con nhỏ cũng thuộc dạng giàu nên con nhỏ muốn có một căn hộ to để ở riêng , ba mẹ nó cũng chìu . Bởi thế nên cái căn hộ của nó thành cái động chứa trai bao giờ không biết nữa .
***
Còn ông Chan thì dạo này vẫn thế ! Kyo vì nghĩ ông Chan muốn giải khuây nên cũng chả khuyên ngăn bạn , mà Kyo biết , có khuyên cũng chả được .
Cuộc sống của ông Chan thiếu vắng Durin mới đó đã 1 tháng . Lòng căm phẫn và tình yêu đối với Durin vẫn sôi sục trong lòng , hai thứ đó cứ chiến tranh tinh thần với nhau khiến ông Chan nhiều khi như muốn suy sụp hoàn toàn . Ông ấy không có đủ sức kháng cự lại hai thứ đó , ông ấy vô dụng trong việc điều khiển chính mình .
***
Đang nằm trên giường với con nhỏ vừa rồi thì có chuông điện thoại reo , ông Chan bị đánh thức ... bực mình chửi , kêu con nhỏ kia nghe hộ . Con nhỏ cũng chìu theo ý ổng , con nhỏ nhấn nút " Nghe " rồi :
- Alô
Đầu dây bên kia im lặng một hồi , rồi nói tiếp ( là một giọng nữ ) :
- Xin lỗi , phải số của Tuấn không ạ ?
- Tuấn nào cơ ? - Con nhỏ nhíu mài không hiểu , nhỏ không biết ông Chan tên thật là Tuấn .
- Bạch Anh Tuấn ấy ! Có phải điện thoại của Bạch Anh Tuấn không ạ ? - Đầu dây bên kia thành thật hỏi
Con nhỏ vẫn không hiểu , đành nói :
- Số này là của anh Chan , không có Tuấn hay Tú gì hết ! Nhầm số rồi .
Nói rồi con nhỏ cúp máy , quay qua ... con nhỏ nhém tí giật mình , ông Chan đang nhìn con nhỏ với ánh mắt khó chịu và tức giận . Nhỏ không hiểu tại sao , liền nũng nịu nói cho qua chuyện :
- Anh làm gì nhìn em khiếp thế ? Nào , thôi ngủ tiếp đi nhé !
Không nói gì thêm , ông Chan chồm tới tán cho con nhỏ một phát rõ đau . Con nhỏ ôm mặt ngạc nhiên rồi khóc nức nở , má con nhỏ sưng tấy lên ... đỏ hoét . Ông Chan thấy vậy như khùng lên , chửi vào mặt nó :
- Mẹ mày , tao bảo mày nghe điện thoại chứ có bảo mày cúp điện thoại đâu ! Mày có biết ai gọi không mà dám cúp ngang thế hả ? Tán cho mày chừa nghe . Mẹ mày ...
Chửi xong , ông ấy vớ lấy quần áo của mình rồi mặc vào . Bước ra khỏi phòng đóng xập của lại , mặc kệ con nhỏ đang khóc nức nở trong phòng ... ổng vẫn cứ bỏ đi như thế .
***
Thế , rốt cuộc ai mà lại khiến ông Chan giận dữ như vậy ? Đó là một bí mật . Tác giả chỉ có thể bật mí , người đó là một người ... có vai trò quan trọng ngang ngửa với Durin trong cuộc sống của ông Chan . Là một người mà chúng ta không biết , một người mà mãi đến chap cuối mới lộ diện . Người đó cũng là người mà khiến ông Chan thay đổi hoàn toàn ... một người yêu thương ông Chan và biết lắng nghe ông ấy thật sự . Là một cô gái tốt !
o0o
Cả bọn đều tập hợp lại nhà nó .
- Này , chủ nhật này bọn anh định đi đâu chơi không ? - Nó hỏi với vẻ náo nức
- Không - Cả bọn đồng thanh đáp
- Biết ngay mà - Nó vênh vênh mặt rồi nói tiếp :
- Thế đi khu vui chơi nhá !
Lời đề nghị của nó quá bất ngờ đối với mọi người trong nhóm . Ai cũng ngu người ra , kể cả hắn và Kyo cũng ngu mặt ra . Thấy thế , nó liền cười khúc khích rồi giải thích :
- Các anh chưa đi khu vui chơi lần nào chứ gì ? Lâu lâu thay đổi hương vị một tí , các anh toàn đi mấy chỗ cao cấp , dành cho VIP không thì còn gì vui nữa . Đúng không ? Chủ nhật này đi khu vui chơi nhá ! Nhá nhá ... nhá nhá - Nó cầu khẩn
Hắn nhìn nó đang nài nỉ cả bọn , cười khì khì . Hỏi vặn lại nó :
- Thế em đã đi lần nào chưa mà đòi dẫn bọn anh đi ?
Chậc , thành thật mà nói thì nó cũng chẳng có được đi lần nào ... nhưng vì nghe mấy đứa trong quán bar hồi đó nói nên tò mò , ôm ấp lâu rồi . Nay có cơ hội nên muốn đi cho biết . Mà nó cũng đâu có ngờ tới là hắn lại nói trúng tim đen nó nhanh như thế , nó ấp úng nói :
- Thì ... thì ... thì ... chưa ...
Cả bọn nhìn thái độ của nó cười rần lên . Hai thằng nhóc lăn lộn trên nền đất , 1 tay ôm bụng , 1 tay đập liên hồi xuống đất cười ha hả . Hắn thì vừa cười vừa quệt nước mắt , không ngờ bạn gái mình bấy lâu nay ranh mãnh , thông minh thế cũng có cái bộ dạng " điên điên dại dại " này . Một hồi sau , hắn liếc trộm sang Kyo , đúng như dự đoán ... Kyo cũng cười , vẫn là cái nụ cười đẹp như ánh ban mai đó . Đẹp thì đẹp thật ! Nhưng chẳng hiểu sao nó lại có một tí khôi hài lạ lùng .
Dạo này Kyo cười nhiều hơn , Kyo dường như đã thể hiện rõ hỉ , nộ , ái , ố trên khuôn mặt lạnh lùng của mình . Kyo như tìm lại được bản thân mình trước đây , lúc còn nhỏ . Hắn nheo nheo mắt liếc trộm Kyo rồi lại nhìn nó đang ngượng chín người , lúng túng chẳng biết làm gì . Hắn hỏi nó :
- Thế mà em còn định làm hướng dẫn viên cho bọn anh ấy à ? Em định cho bọn anh vào hang cọp chắc ?
Hai thằng nhóc kia nghe thấy lại có thêm trận cười quyết liệt . Chịu không nổi , Hanri lên tiếng xin hàng :
- Thôi ... thôi ... tha tao , bọn ... mày đừng có mà pha trò nữa ! Bọn mày mà pha trò nữa chắc một chút tao chết vì cười mất Cho ... tao xin nhá
Bây giờ thì đến lúc nó cười , nó cười quyết liệt ... nó cười sặc sụa . Nó nhìn thấy bộ dạng như ăn mày chết đói của Hanri mà không thể nào nhịn cười được nữa . Nhưng mà khổ nổi là chỉ có một mình nó cười thôi ! Còn cả bọn thì đang chết đứng với cái kiểu cười nghiêng ngả của nó . Im lặng một hồi nhìn nó , cả bọn tự dưng cũng bị tiếng cười của nó kích thích ... làm cười theo luôn . Thế là hôm đó , ngôi nhà nhộn nhịp hẳn lên nhờ tiếng cười của bọn họ .
***
Mẹ nó rất hài lòng về việc này . Nhưng bà vẫn còn một chuyện vẫn chưa được hài lòng lắm ... Đó là ông Chan . Bà hoàn toàn bất lực trước thằng con trai khốn khổ này , bà đã nhiều lần gọi điện kêu ông Chan về nhưng vô ích , ông ấy không chịu về . Những lúc như thế , bà chỉ lắc đầu rồi thở dài thôi !
Đêm đêm , bà vẫn ra ngồi ở ngoài vườn , ngước lên trời cao mà cầu nguyện sao cho có người nào đó kéo con trai bà ra khỏi địa ngục đau đớn đó .
***
Trên đời này không có việc gì chỉ cần xin xỏ , chỉ cần làm một lần là đạt được thành quả ngay . Phải qua nhiều thử thách mới có được , mẹ của Yun phải đợi đấy ! Phải kiên trì cố gắng nhẫn nại mà chờ đợi . Nhưng rồi mọi công sức của bà đổ ra không hao phí đâu , bà ấy sẽ có được thứ mình muốn ... Đó là thằng con trai của bà . Một thằng con trai tươi tắn và tràn trề nhựa sống .
Điều đó chắc chắc sẽ xảy ra . Chỉ cần con người chúng ta cùng hướng về một mục tiêu .
o0o
Tại biệt thự của Shin :
- Action .
- Chủ nhật kế hoạch sẽ bắt đầu .
- Ok , chủ nhật là thời cơ tốt để triệt hạ bọn nó
Hai người họ ngồi trên sofa cười ha hả sảng khoái . Bỏ công bỏ sức ra , cuối cùng cũng có dịp để thực hiện kế hoạch , không khoái sao được
Kế hoạch này tương đối công phu nên Durin tự nhủ là không thể để sai sót nào có thể diễn ra , tuyệt đối không ! Còn Shin , hắn cũng như Durin ... nhưng còn một chuyện hắn chưa chắc chắn , đó là Kyo . Shin e ngại Kyo , nói trắng ra là Shin sợ Kyo .
Nhưng mà kế hoạch lần này mà thất bại , Shin sẽ sống không yên thân với con " quỷ cái " kia đâu nên cũng cố gắng kìm nén sự sợ hãi của mình đối với Kyo . Shin không muốn nó và hắn hạnh phúc , Durin cũng vậy ... Durin muốn chiếm hữu hắn .
***
Hai con người đáng thương , cùng trong mục đích tội lỗi . Họ đạt được điều gì ngoài sự khinh thường của bạn bè và sự tẩy chay của mọi người nhỉ ? Đáng thương vẫn hoàn đáng thương !
Chap 20 : Kế hoạch thất bại . (1)
Một tình yêu của hai kẻ đáng thương bắt đầu nảy mầm .
Cuối cùng , chủ nhật cũng đã đến .
Nó đang khẩn trương chuẩn bị chu đáo mọi thứ cho chuyến đi chơi này . Vì là lần đầu tiên được đến những chỗ như thế nên nó rất là háo hức , tối hôm qua nó cứ lăn qua lăn lại mãi mới ngủ được .
- Mấy anh chuẩn bị xong chưa ? Đem tiền chưa ? Đồ ăn chưa ? - Nó hối
Hắn đang xếp đồ ăn ở trong bếp với mẹ nó , nói vọng ra :
- Đợi tí nào ! Làm gì mà hối thế ? Lần đầu đi chơi thì từ từ mới thích , em xong rồi nhưng anh đã xong đâu ?
- San , Hanri và Kyo xong cả rồi đấy ! Anh lề mề nữa bỏ anh ở lại luôn thì đừng có mà khóc xin em cho đi đấy nhé ! - Nó trêu
- Được rồi , được rồi ... Em cứ cằng nhằng mãi - Hắn nhai nó .
- Thôi , em ra đứng với mấy anh đây ! Anh liệu mà nhanh nhanh lên đấy nhé - Nó lại hối .
***
Hắn nghe thế cũng chẳng nói gì , chỉ vừa xếp đồ ăn vào hộp vừa cười khe khẽ . Mẹ nó nhìn thấy , tủm tỉm cười trêu :
- Con thích Yun đến thế à ?
- Dạ ... dạ ... dạ ... Dì hỏi sao ạ ? - Mặt hẳn đỏ bừng , lúng túng trả lời .
Mẹ nó thấy thái độ của hắn đã trả lời cho hắn luôn rồi nên cũng chẳng hỏi nhiều . Bà thấy một cảm giác an tâm và ấm áp đang lan toả khắp người mình , bà biết ... con gái bà đã chọn đúng người . Bà thầm mừng cho con gái mình .
***
Hối hắn xong , nó quẩy túi xách lên vai rồi quay qua định bước tới chỗ mấy lão ấy . Khi bước được mấy bước thì nó nhìn thấy một bóng người , ngước lên nhìn . Là ông Chan , . Nó giật mình ... nó không ngờ ông Chan lại về nhà vào lúc này . Ông Chan bước vào nhà với vẻ mặt hậm hừ , nó biết ngay là ông ấy đã cải nhau với 3 người ở ngoài đó . Ông ấy qua nó , không thèm ném cho một cái nhìn . Không suy nghĩ gì nữa , nó bực mình kéo tay ông Chan lại mà hỏi :
- Một tháng nay mày đi đâu đấy ?
- Tao đi đâu thì liên quan gì đến mày ? - Ông ấy nhíu mày , khó chịu đáp lại .
- Ơ , mày có biết một tháng nay mọi người đã lo lắng cho mày như thế nào không ? - Nó hỏi lại với vẻ không vừa lòng
- Lo lắng cho tao mà còn định rủ nhau đi chơi đấy à ? Mày lo lắng kiểu gì đấy ? - Ông ấy nói với vẻ xem thường .
- Hừ , không chấp với mày nữa - Nó nói rồi buông tay ông ấy ra , khoanh tay lại nhìn nhìn ổng . Sau đó , nó lại hỏi ổng với vẻ không hài lòng :
- Nói cho tao biết , một tháng nay mày đi đâu ?
Ông ấy nhìn nó với đôi mắt trong veo và đau đớn , không biết nói gì . Nó cứ tưởng ông ấy không muốn trả lời câu hỏi của nó nên lại gắt với ông ấy :
- Mày có biết mẹ đã lo cho mày đến thế nào không ? Mẹ tối nào cũng mong cho mày bình an trở về nhà . Mày làm con kiểu gì đấy hả ?
- Tao làm sao thì có liên quan gì đến mày ? Mày đừng có lôi mẹ vào đây ! - Ông ấy trả lời với một giọng nói vô tâm
Nó điên tít lên vì cái thái độ đó của ổng . Nó hỏi :
- Mẹ ngày nào cũng lo cho mày ... thế mà mày nói ra mấy cái lời đó à ? Mày có biết làm người , có biết làm con không đấy ? Mày bị đứa em như tao dạy đời mà không biết nhục à ? Mày còn thua con chó đấy !
Nghe thế hơi khích , nhưng ông Chan vẫn không có bất kì thái độ nào chứng tỏ ông ấy đang tức giận . Lạnh lùng quay người định bước vào . Nó không hiểu tâm trạng của ổng lúc này , nó chỉ nghĩ ổng là thằng con mất dạy nên liềm nắm chặt tay lại nghe " rắc rắc " rồi kéo người ổng quay qua , đấm cho một đấm vào mặt . Máu từ mép miệng chảy ra , ông Chan đưa tay lên quệt vết máu rồi lại lạnh lùng quay người bước đi .
Như bị khiêu khích , nó điên tít lên phán :
- Mày đừng nghĩ mình chia tay với Durin rồi thì như thế chứ ? Mẹ lo cho mày lắm ... ơ ... ơ ... ơ
Chưa kịp nói hết câu , nó đã bị ông Chan hù đứng tim rồi . Ông ấy đánh mạnh vào tường , sát mép mặt nó . Ông ấy nhìn nó , nói với vẻ đượm buồn :
- Mày thì hiểu gì tao ?
Nói rồi , nước mắt lăn dài trên má ổng . Ông ấy đang khóc . Nó không biết làm gì trước tình huống này , đành đưa tay ra ôm ổng rồi vỗ nhẹ nhẹ vào lưng như đang an ủi đứa bé nhỏ . Nó nói :
- Được rồi , bây giờ mày về nhà với mẹ và tao nhá ! Mẹ đau buồn lắm đấy ! Tao là em mày tao còn buồn nữa huống chi mẹ . Mẹ đẻ ra mày mà .
Ông Chan nghe được những lời đó ... tự dưng một dòng cảm xúc ấm áp và êm ái chạy khắp người . Ổng gục đầu vào vai Yun , nói nhỏ nhỏ :
- Tao biết , nhưng ngôi nhà này ... chứa quá nhiều thứ về cô ấy ! Cô ấy là người tao yêu ... là người tao yêu đấy ! Mày hiểu không ?
Rồi ông Chan luồng tay qua nó ôm cứng ngắc . Nó chỉ lắc đầu rồi thở dài ngao ngán , nó nghĩ : " Không ngờ ông ấy lại yêu Durin thế , đàn ông trên đời này mà được như ông ấy chắc tuyệt chủng hết rồi quá ! Thế mà Durin không biết quý trọng , thật là đáng thương " .
Nó vẫn lấy tay vỗ nhẹ nhẹ vào lưng ổng , nó đang vụng về an ủi ông ấy .
***
Hắn và mẹ nó khi nghe tiếng cải nhau liền chạy ra xem . Hắn định ra ngăn nhưng lại bị mẹ nó dùng tay chặn lại . Hắn ngạc nhiên không biết gì , liền hỏi :
- Dì ... Dì để con ra ngăn họ !
- Thôi ! Để anh em nó tự giải quyết .
- Nhưng ... Yun làm sao mà làm lại thằng Chan chứ ? - Hắn lo lắng hỏi
- Thì con cứ đứng xem thôi , đừng nhúng tay vào . Dì biết tụi nó sẽ tự giải quyết được mà ! - Mẹ nó kiên quyết nói
- Nhưng ...
- Không nhưng nhị gì hết ! Dì là mẹ của bọn nó - Mẹ nó chen ngang vào , nói với giọng đầy dứt khoát .
Hắn im lặng , không nói gì nữa . Tự dưng lúc này , hắn thấy người phụ nữ trước mặt hắn thật tâm lý làm sao . Yêu con nhưng lại không chiều con , bà muốn con của mình tự đứng vững bằng đôi chân của họ . Hắn thầm ngưỡng mộ bà . Hắn bắt đầu cười tủm tỉm .
o0o
Tại khu vui chơi Water Clan
Cuối cùng thì ông Chan cũng bị lôi kéo đến khu vui chơi . Đứng trước cổng khu vui chơi , nó cười lớn , khoái chí nói :
- Ha ha , cuối cùng cũng đến được đây rồi !
- Đừng cười vội , em định cho ai hướng dẫn bọn anh đây ? Bọn anh lần đầu đi đến chỗ này đấy ! - Kyo chen ngang vào làm nó cụt hứng .
Nhưng không bỏ cuộc , nó nhướng mài vênh mặt với Kyo , rồi thò tay vào túi xách móc bản đồ ra , nói :
- Bản đồ đây ! Anh khỏi lo nhá
Cả bọn nhìn bàn đồ , tạm thời yên tâm . Ông Chan ngó ngang ngó dọc tùm lum như một đứa trẻ . Đây cũng là lần đầu tiên ông ấy đi vào mấy chỗ này nên cảm thấy vừa tò mò vừa hứng thú . Ông ấy thúc dục :
- Vào nhanh đi mày , vào để tao còn chơi nữa . Nhìn hay thế chứ ...
Bọn nó gật đầu , đưa vé cho bảo vệ rồi đi vào . Lúc nào cũng thế , một đám con trai đẹp cùng với một đứa con gái xinh như nó luôn là trọng tâm của mọi người . Ở khu vui chơi này cũng chẳng ngoại lệ gì . Vừa bước vào là được tất cả mọi ánh mắt săm soi rồi , tự dưng nó cảm thấy khó chịu . Kyo cũng chẳng thích nơi ồn ào nên đề nghị :
- Đi đâu đấy chơi một trò đi !
Cả bọn gật đầu đồng ý . Nhìn tứ phía , mỗi người một ý kiến . Ông Chan thì nói chơi đạp vịt cho lãng mạn . Ông San thì đòi chơi tàu lượn siêu tốc . Hanri thì lại đòi vào quán cà phê , vì mấy quán cà phê trong đấy nhiều bạn nữ xinh lắm cơ . Nó và hắn thì cùng chung ý kiến là đi nhà ma . Kyo thì im lặng , chờ quyết định của mọi người .
***
Sau mấy lần tranh giành , đôi co . Cả bọn quyết định đi nhà ma . Mua vé , bước vào nhà ma . Không khí bắt đầu trầm xuống và đen thui . Nó bắt đầu thấy thích thích , nó luôn thích mấy cái thứ kinh dị này mà . Hắn và mấy ông kia thì thấy bình thường , chẳng có gì đặt sắc . Riêng ông Chan , sợ muốn tè ra quần . Ông ấy nổi tiếng là đại ca trường Nights , đầu đội trời ... chân đạp đất , nhưng mà điểm yếu duy nhất là sợ ma chết được . Ông ấy bắt đầu run run , chen lên chính giữa làm cả bọn buồn cười chết được . Rồi tự dưng có một bàn tay ở đâu đó nắm lấy chân ổng , ổng la lên thất thanh . Lại được đem ra làm trò hề , cả đám lại cười lăn lộn . Cả Kyo cũng cười , lần này không cười sáng chói nữa mà cười trẻ con . Thì ra đại ca trường Nights " có khác " nhỉ ?
Bước ra khỏi nhà ma , cả bọn vẫn chưa quên được cái hình ảnh ông Chan sợ sệt , la lên trong đấy . Lại cười lăn lóc như bọn điên mới xuất viện . Còn ông Chan thì mặt tái xanh lại , ông ấy có bao giờ thừa nhận mình sợ ma đâu ... bây giờ thì không muốn cũng phải thừa nhận . . Tội nghiệp ông ấy !
Cười hả hê , ông San lại đề nghị :
- Tàu lượn , tàu lượn ... nhá nhá tụi mày .
Cả đám ok rồi lại mua vé vào . Nó ngồi ở hàng ghế đầu tiên cùng hắn , ông Chan và Kyo ngồi hàng ghế tiếp theo , và tiếp theo nữa là San và Hanri . Tàu bắt đầu khởi động , nó nhắm mắt hít hà khoái chí . Hắn cũng thế , Kyo cũng thế , San cũng thế . Tội mỗi Hanri tay chân run run , sợ độ cao nhưng muốn chơi một lần cho biết nên đánh liều làm đại .
***
Tàu xuống dốc , nó la lên khoái chí . Nó nhìn hắn cười ha hà , mặt nó lúc này bị gió làm biến dạng đến buồn cười . Nhìn mà không nhịn được cười hắn ôm bụng cười khặc khặc . Tàu chạy nhanh với tốc độ kinh hoàng , chạy theo hình zích zắc rồi lại theo hình số 8 , cứ 4 ... 5 vòng như thế .
Dừng lại , bọn nó bước xuống dưới ngồi xuống băng ghế đá nghỉ ngơi . Hanri cười ói lên ói xuống , mặt mài xanh le ... " Thì ra ai cũng có trò mình thích , nó mình không thích . Đi cái này tiện phết nhỉ ? Moi được điểm yếu của mấy lão cáo già này Sướng thế cơ chứ ! " - Nó thầm nghĩ rồi lại thầm cười đểu .
***
Nghĩ ngơi xong , cảm bọn rủ nhau đi mua nước . Đúng là đi đến đâu cũng bị chú ý . Đi mua nước cũng thế , bó tay . Đám con trai thì bị mấy nhỏ con gái bu kín . Còn nó thì bị mấy thằng con trai bu ... thật là ruồi nhặng , nó chẳng ưa .
Gắng lắm mới chen được ra khỏi đám đó . Mua nước ở những nơi này thật là vất vả , cả bọn ngồi dưới băng ghế đá lúc nãy hút rột rột chai nước suối . Tặc lưỡi , ông San nói :
- Hồi nãy tao hơn 10 em xin làm quen . Hanri ! Mày được mấy em ?
- Không biết , cũng được hơn 10 như mày .
Rồi 2 thằng ngố này đưa mắt nhìn sang hắn , hắn cười trừ . Không nói gì , hắn biết nói ra nó sẽ buồn cho mà xem nên hắn đành im lặng . 2 thằng ngố biết hết cách , đổi đối tượng ... 2 thằng đó đưa mắt sang Kyo hỏi :
- Được mấy em ?
- Hơn 20 - Kyo nói
- Ơ ... ơ ... ơ ... Thằng này được cái quái gì mà thu hút các em thế nhỉ ? - San tức tối nói
- Đúng rồi ... tao có hơn 10 em , nó hơn 20 em Nó gấp đôi tao rồi - Hanri cũng không kém .
Hai thằng ngố ngồi đó tức lên tức xuống , rên rỉ làm nó và hắn buồn cười chịu không được . Thì ra , cuộc sống bình thường lại vui đến thế . Uống nước hơi nhiều tự dưng nó thấy buồn đái Nó xin phép đi vệ sinh tí xíu rồi quay lại . Nó đi đến nhà vệ sinh gần nhất chỗ đó , nó nhịn hết nổi rồi
o0o
Shin và Durin đang ngồi ở một chỗ nào đó .
Shin và Durin dĩ nhiên là đang ở WaterPlan rồi , nhầm vào đâu được nữa . Shin và Durin đến đây để thực hiện kế hoạch . Shin đưa ống nhòm để lên mắt rồi quay sang Durin nói :
- Nó đi vệ sinh rồi ! Tới giờ hành động rồi đấy !
- Ok , cây gậy đánh gold đâu ? Đưa tôi nào !
Shin vội lấy cây gậy đánh gold mua hồi hôm cho Durin . Durin cầm lấy rồi bước đi về hướng nhà vệ sinh nó vừa bước vào .
ó vào nhà vệ sinh tất nhiên là để ... đi vệ sinh rồi Mở cửa phòng , nước bước vào ... khoá cửa lại . ( )
***
Durin lúc này đang cầm cây gậy đi về phía nhà vệ sinh đó . Trên đường đi , quả thật là gây chú ý cực kì . Water Clan tuy là khu vui chơi lớn nhưng chẳng có chỗ nào để đánh gold cả . Mà đằng này một cô nàng xinh đẹp như cô ta ... lại xách theo cây gậy đánh gold thì làm sao mà không bị chú ý được cơ chứ !
Cô ta đến nhà vệ sinh , đẩy cửa vào . Vừa bước vào là chửi lầm bầm nhỏ nhỏ :
- Cái gì mà thối thế không biết ? ( )
Sao đó , Durin đến từng phòng gỡ cửa để xác định xem Yun đang ở phòng nào . Gõ hết cửa này đến cửa khác mà không biết nó đang ở chỗ nào , lòng vừa lo sợ lại vừa nôn nóng , cô ta gõ liều cánh cửa ở cuối cùng :
- Có ai ở đó không ?
- Có người rồi - Một giọng nữ vang lên .
Mà ông trời lại trớ trêu thế nhỉ ? Nó đang ở trong phòng đó đấy ! Mà cũng lạ , nó hoàn toàn chẳng nhận ra giọng của Durin , chắc là lúc đó cô ta ... do thối quá đã bịt mũi lại làm biến đổi giọng đi rồi .
Xác định được Yun đang đang ở đâu rồi , Durin cười thầm . Thế là bước 1 của kế hoạch đã thành công . Durin vội nhìn quanh rồi bước đến chỗ một xô nước bẩn dùng để lau chùi nhà vệ sinh ( Kinh quá ) , cô ta nhìn mà tái mặt hết ... nhưng vẫn cố gắng cằm lấy quai của xô nước . Cô ta tiến lại gần phòng của nó đang đi vệ sinh và ... " hây da hấp " , xô nước bẩn ào ào xuống người nó
***
Nó đang chuẩn bị bước ra khỏi phòng vệ sinh thì ào , một xô nước bẩn từ " trên trời " rơi xuống . Làm ướt hết quần áo , đầu tóc nó ... mà khổ cái là nước thối đến phát khiếp ( ) . Nó không hiểu gì cả , nhưng trước cái cảnh này thì điên tít lên . Nó đạp văng cả cửa phòng , mà hùng hổ đi ra .
Vừa bước ra nó như chết điếng . Ai đây ? Ai đang cầm cái xô màu đỏ chứa nước bẩn đó ? Là Durin . Nó không tin vào mắt mình nước , cố gắng nhắm mắt lại rồi lắc đầu liên tục ... may ra cái " ảo ảnh " đó biến mất . Nhưng mà đã là ảo ảnh đâu , là người thật ấy chứ ! Nó ngạc nhiên vô cùng , còn Durin thì cười đểu cáng . Nó lấy tay quệt nước bẩn trên mặt rồi hỏi Durin với cái giọng cậu-tớ chứ chẳng còn là mày-tao như bình thường nữa:
- Cậu ... cậu đang ... cầm cái gì ... đấy hả ?
- Cái xô - Durin trả lời bình thường như không có chuyện gì , thái độ này khiến nó đã ngạc nhiên nay càng ngạc nhiên hơn .
- Vậy cái xô màu đó là thế nào đây ? - Nó ngạc nhiên hỏi
- Để tạt ... - Durin vẫn đáp lại bình thường
- Vậy cái xô nước bẩn vừa rồi là cậu tạt tớ đấy à ? - Nó bắt đầu thấy lỗ tai lùng bùng nhưng vẫn cố hỏi
- Ừ , tôi làm đấy ! - Durin vừa nói vừa cười khinh khỉnh .
- Tại sao ? Tớ đã làm gì cậu đâu ? - Nó cảm thấy khó chịu
- Có đấy ! Cô cướp Jun của tôi - Cô ta nói với cái giọng châm biếm " toàn diện "
Bây giờ ... dường như nó đã hiểu ra vấn đề . Ra việc Durin chia tay với ông Chan là có liên quan đến Jun ! Thì ra là Durin đã thích Jun từ lâu mà nó không biết . Nó bắt đầu cảm thấy ân hận vì đã quá thân với cô ta .
Không phải ân hận vì cô ta vừa tạt nước bẩn vào nó , cũng không phải vì cô ta chia tay với ông Chan , càng không phải vì chuyện cô ta thích Jun mà đâm ra ân hận . Cái chính ở đây là nó cảm thấy Durin quá thâm hiểm và độc ác , quá dễ thay đổi , quá xem thường tình cảm của ông Chan dành cho Durin .
Nghĩ đến đây , tự dưng nó giật cả người . Nó nhớ lại có lần mẹ kể cho nó là chuyện chia tay của ông Chan có liên quan gì đó đến sợi dây chuyền gì gì ấy , nó và mẹ nó cũng chẳng biết rõ nữa . Nó liền đăm chiêu suy nghĩ mà chẳng có căn cứ : " Chẳng nhẽ ... sợi dây chuyền đó ... là Jun tặng Durin ... ? " , tự dưng tim nó nhói lên mà chẳng hiểu vì sao ! Nó thấy mình thật ngớ ngẩn .
***
Thấy nó thay đổi biểu cảm liên tục , Durin đâm ra chán nản . Cô ta đứng đó nhịp chân mà nhìn nó suy nghĩ , một hồi sau chiụ không nổi nữa cô ta đành lên tiếng phá tan suy nghĩ của nó :
- Cô không muốn biết tôi đến đây làm gì à ?
Nó đang suy nghĩ , tự dưng bị hỏi thế giật mình mà phản xạ hỏi :
- Cái gì cơ ?
Durin tự dưng cười phá lên như con điên . Một hồi sau , cô ta nghiêm giọng lại hỏi :
- Cô không định hỏi tôi đến đây để làm gì à ?
- Không , vì tớ biết cậu đến đây để làm gì rồi ! - Nó đáp lại ngắn gọn .
- Thế thì tốt , xem này ...
Không đợi nó đáp trả , Durin giơ cây gậy đánh gold nãy giờ dấu phía sau lưng lên và quất mạnh vào đầu nó .
Nó choáng váng . Mới đầu còn hơi tỉnh , nó nói :
- Cậu làm gì đấy ? Cậu ... Cậu ... Tôi còn tưởng cậu là bạn tôi chứ ...
Vừa dứt câu thì ngất lịm , chẳng biết gì cả . Bây giờ thì cả một màu đen bao trùm lấy nó .
Trước khi nó ngất , nó kịp nhìn thấy nụ cười thoả mãn của Durin . " Có thật là Durin hận mình thế không ? " - Nó vội nghĩ rồi chìm vào không gian màu đen ấy .
***
Durin đánh nó xong rồi đặt cây gậy xuống , dùng chân đụng đụng vào người nó xem có thật là nó đã bất tỉnh chưa . Xác định là chắc chắn rồi , Durin cười thâm hiểm rồi nói nhỏ :
- Từ nay , cô chẳng còn là gì của tôi nữa đâu . Nay mai khi cô là dĩ vãng rồi thì Jun sẽ là của tôi .
Nói rồi cô ta cười hà hà mãn nguyện . Cười một lúc thì giật mình , từ đầu nó chảy ra mấy vệt gì đó đỏ đỏ ... Mấy vệt đó cứ thay phiên nhau chảy ra thành vũng . Bây giờ thì Durin mới phát hiện ra đó là máu . Cô ta luống cuống hẳn lên , vì trong phim " hoạt hình " mà cô ta từng xem có thấy đánh vào đầu mà chảy máu đâu . Shin thì biết được sẽ có máu nhưng cũng chẳng thèm nói làm gì , cứ làm cho nó bạo lực thì Shin càng thích . Durin sợ sệt , móc điện thoại trong túi ra gọi cho Shin . Shin vừa bắt máy định alô thì cô ta đã nhảy vào mồm Shin mà nói :
- Nhanh nhanh lại đây mau lên . Con Yun nó ra máu đầu rồi này
- Tôi đang đứng trước nhà vệ sinh đây , cô mở cửa ra đi chứ ! Nãy giờ kéo cửa cứng ngắc làm sao mà tôi vào lôi xác cái con đó ra được .
Durin bây giờ mới nhớ ra . Để cho kế hoạch thành công mĩ mãn thì Durin đã dùng cây chỗi bắt chéo thanh cửa ở trong lại cho đừng có ai vào . Durin gấp rút chạy ra quăng cây chổi đi mà mở cửa . Nhìn thấy Shin , cô ta kéo rồi chỉ chỉ nó nói :
- Chảy máu rồi này ! Anh giải quyết đi chứ !
- Rồi , cô xê ra để tôi kéo xác cái con nhỏ này ra chứ !
Durin xê người ra để cho Shin bế xổm người nó lên . Máu chảy thành giọt rớt xuống nền gạch .
o0o
Hắn và bọn kia ngồi đó vừa ngồi đó nói chuyện vui vẻ vừa hút rột rột chai nước suối . Rồi tình cờ hắn nghe mấy người ở công viên bàn tán :
- Chậc , cái cô gái đó xinh như thế mà lại ăn chơi thế nhỉ ? Trông thì ăn mặc cũng dễ thương ... thế mà lại cầm cây gậy đánh gold ghê ghê đó ! Chắc để đánh nhau chắc rồi !
- Ừ ! Chân thon dài này , môi hồng , má ửng đỏ ... lại thêm cái da trắng nõn nà nữa chứ ! Thèm chết vật ấy , thế mà lại dân anh chị . Chịu thôi ...
Mới đầu hắn cũng chẳng thèm để ý gì . Vì hắn nghĩ mấy cái dân anh chị đi đánh nhau là chuyện bình thường như ở huyện ấy mà . Nhưng nghe thấy mấy người đó tả lại cái con nhỏ đó thì hắn thấy có vài điểm giống ; 1 là nó , 2 là Durin . Vì trên đời này có ai mà đẹp như 2 cô ả đâu
Hắn đứng phắt dậy , đập vào vai hai người kia mà hỏi :
- Cái cô đấy đi về phía nào vậy ?
Hai đứa đó khinh khỉnh hắn , cười cười nói cho có lệ :
- Đi về hướng vệ sinh ấy !
Hắn ngớ người ra . Nếu là nó thì lúc nãy vào nhà vệ sinh rồi , bây giờ vào làm quái gì nữa . Thế thì chỉ còn có khả năng cô gái đó là Durin thôi . Mà Durin sao lại cầm cây gậy đánh gold làm gì ? Hắn bắt đầu cảm thấy lo .
Do suy nghĩ hơi lâu nên tay hắn vẫn chưa rút khỏi vai hai người kia . Hai người kia cũng thuộc dạng hổ báo nên hầm hừ nói :
- Này , phiền bỏ tay ra khỏi người tao dùm nhá ! Mày có biết mày đang làm mất thời gian của ai không hả ?
Hắn giật mình bước ra khỏi dòng suy nghĩ đó . Không nói gì , hắn cho hai đấm vào hai mặt thằng đó rồi chửi :
- Đm mày , mày biết động đến ai không ? Động đến bố là đi đời nhá con !
Một trong hai thằng đó nhỏm dậy định đánh lại hắn thì bị thằng kia ngăn lại , nói lẩm bẩm gì đấy rồi hai thằng chia đi mất tiêu .
Hắn thấy thế cười hà hà rồi quay sang 4 thằng con trai đang ngồi mút ông hút kia mà nói :
- Tao thấy hình như Durin đang ở đây thì phải !
Nhắc đến chữ Durin thì 4 thằng có những thái độ khác nhau : Kyo thì nhíu mài khó chịu ; Hanri và San thì khoái chí vì sắp được gặp người đẹp ; còn ông Chan thì đang vui bỗng hoá đau buồn ... nhưng vẫn cố giữ thái độ dửng dưng . Một hồi , Kyo nói với vẻ lo lắng :
- Có phải hai thằng hồi nãy nói Durin đi về hướng nhà vệ sinh không ?
- Ừ ! Đúng rồi - Hắn trả lời ngây ngô
- Có chuyện rồi ! - Kyo cắn móng tay rồi đứng dậy chạy nhanh lại chỗ nhà vệ sinh .
Cả bọn chẳng biết quái gì cả nhưng vẫn chạy theo . 5 thằng con trai đang chạy với tốc độ chóng mặt .
o0o
Đến nơi , đúng như dự đoán của ông Chan . Shin đang bế xốc Yun , còn Durin thì lẽo đẻo theo sau , trên tay là cây gậy đánh gold . Hắn thở hổn hển , tay chóng trên đầu gối nên chưa kịp nhìn thấy . Kyo lay mạnh người hắn nói :
- Này , đừng có mà thở nữa ... Nhìn kìa !
Hắn ngước lên nhìn theo lời ông Chan, Yun đang nằm trên tay Shin ... Đầu rỉ máu xuống đất . Không suy nghĩ gì , hắn lao đầu vào Shin và Durin như con thêu thân .
Shin và Durin không lường trước được việc sẽ thế này nên không kịp phản xạ , hắn đấm cho Shin một cái rồi giật Yun từ tay Shin .
***
Shin bị đánh một cái mạnh làm mất đà mà té nhào xuống dưới đất . Đứng lên định đánh lại thì ... Kyo không biết từ đâu bước tới nắm lấy tay Shin rồi quật mạnh xuống đất . Từ khi bắt vào Water Clan đến giờ , Shin cố tình tránh mặt Kyo ... tưởng mọi chuyện êm xuôi rồi chứ ! Thì ra muốn tránh mà chẳng được . Rồi Shin vội nghĩ thầm trong bụng : " Kì này lại ngồi xe lăn nữa rồi ! ".
***
Durin đứng đó như trời trồng , cô ta định bỏ chạy nhưng chẳng còn sức lực đâu cả . Cô ta bị ông Chan keó người lại mà chẳng hiểu lý do .
Ông Chan nhìn cô ta với cái vẻ vừa thất vọng vừa câm phẫn rồi nói :
- Cô vừa làm gì em gái tôi đấy ?
Cô ta im lặng , không nói gì ... à , thật chất là chẳng biết lựa cái cớ nào để biện minh cho mình thôi . Ông ấy lại nói tiếp với cái vẻ đau đớn :
- Cô có biết mình vừa làm gì không ? Cô làm gì tôi cũng được , tại sao lại động đến người thân của tôi nữa cơ chứ ! Rốt cuộc cô muốn cái gì đây ?
Vẫn im lặng . Lần này thì ông ấy cũng chẳng buồn nói gì vì đã nói hết rồi còn gì . Rồi ông ấy ngồi xỏm xuống nền gạch mà ôm mặt đau đớn . Ra người ông Chan yêu là như thế ! Đau như hàng ngàn mũi tên đâm vào . Ông Chan tự đặt hàng loạt câu hỏi cho mình : " Tại sao cô ấy lại ra thế chứ ? Tại sao ? Vì ai đây ? Rốt cuộc là tại sao ? Con Yun nó đã làm gì cô ấy đâu ... tại phải phải làm nó ra nông nổi này cơ chứ ! Rồi ... tình cảm của mình , cô ấy xem là cai gì đây ? Trời ơi ... Sao ông không biết tôi luốn đi!"
***
Hắn đang bế xốc Yun . Hắn vừa nhìn thấy máu ... thì đã hoảng hồn . Hắn lây nhẹ người nó mà nói với khuôn mặt tái mét , xanh lè như không còn giọt máu nào :
- Yun ... Yun ... Nghe anh gọi không ? Mở mắt ra , mở ra nhanh lên ! Bạch Ánh Linh , có nghe anh nói không ?
Im lặng , người con gái trong tay hắn bây giờ chẳng có cử động nào cả . Hắn sợ sệt , hắn ôm đầu Yun vào ngực rồi nói lớn :
- Tỉnh lại đi ! Anh xin em đấy !
Hắn bật khóc . Nhìn nó thế này hắn còn đau hơn gấp trăm ngàn lần , hắn chỉ mong sao người bị thế này là hắn thôi !
Rồi tự dưng hắn đứng phắt dậy , nuốt nước bọt . Nhìn mấy thằng bạn đang xử lý hai thủ phạm đấy rồi chạy vù đến bệnh viện gần nhất . Mặt hắn đẫm nước mắt và máu của Yun .
---
Đám đông ... Đám đông ... Đám đông ...
Mọi người ở khu vui chơi như tụ tập lại xem . Họ chỉ xì xào mà chẳng có thái độ nào là muốn giúp cả .
Con người thật là chẳng có lương tâm !
Trong giấc mộng của nó :
Nó chạy từng bước một ,
Nó đuổi theo ánh sáng duy nhất trong không gian đó . Chạy ... chạy ... chạy .
Nó muốn nắm lấy cái gì đó gọi là sự hi vọng . Ánh sáng càng ngày càng nhỏ lại ! Có phải ánh sáng không muốn nó với tới không ? Nếu như vậy thì cần gì phải xuất hiện để nó phải rong ruổi chạy theo ? Sao ánh sáng lại tàn nhẫn như thế ?
Lấy hết sức bình sinh của mình ra mà rượt , mà đuổi lấy ánh sáng đó . Cuối cùng , nó cũng với được . Nhưng ... trong khoảng không ánh sáng đó là gì !? Hình ảnh ? Kí ức ... hay là tương lai ?
Nó nhìn thấy Durin ,
...
Cô ta đang dùng một cây gậy đánh gold đập vào đầu nó . Nó choáng váng , ngất . Nó nhìn thấy cô ta cười sảng khoái , nhìn thấy cô ta đang hạnh phúc vì trông thấy nó như thế ! Tại sao thế ?
Nó để ánh sáng vuột khỏi tay nó . Bỗng dưng thân thể nó chảy máu , máu rỉ từ trong ra và đau đớn . Vì quá đau , nó nằm phịch xuống mà tay vấn cố gắng níu lấy ánh sáng.
Ánh sáng bỗng sáng lên , ánh sáng trầm ngâm nhìn nó . Rồi ánh sáng lại bỏ đi , ánh sáng vụt chạy nhanh rồi " Bụp " , ánh sáng biến mất .
Nó nhìn ánh sáng biến mất một cách đau lòng . Có phải là số phận của nó đã như thế không ? Có phải nó sắp chết không ? Có phải rằng từ nay nó chẳng còn được gặp lại Jun , gặp lại ông Chan , Kyo , San , Hanri và mẹ nó nữa không ? Nó còn nhiều điều chưa nói hết mà ? Nó chưa nói với hắn nó yêu hắn mà ? Sao lại như thế ?
Nó không cho phép mình chết !
o0o
Trong bệnh viên Hurt's world :
- Tất cả nhanh lên , để nạn nhân lên rồi đẩy vào phòng cấp cứu ... Khẩn trương lên ! - Một giọng nam nghe vừa già dặn vừa lo lắng vô cùng .
Hắn chạy theo cái cáng mà nó đang nằm bất động . Toàn thân đẫm mồ hôi . Hắn cố hết sức để thở đều mà chạy theo . Mặt hắn tái xanh , tay chân run rẩy .
Đến cửa phòng cấp cứu , hắn bị một cô y tá chặn lại không cho vào . Đành thế , hắn lê mấy bước mệt mỏi lại chỗ ghế đợi . Hắn thở hổn hển từng hồi một , tim vẫn còn đập nhanh .
Tay và áo hắn dính đầy máu của nó . Bỗng dưng hắn bật khóc ngon lành , tiếng khóc nhỏ nhí ... chẳng ai nghe được cả . Hắn muốn cầm nước mắt nhưng chẳng được , nước mắt cứ rơi ra như thác đổ . Nước mắt rớt xuống nền gạch bệnh viện tạo thành những vệt hình tròn , nhỏ và trong suốt .
Hắn dùng răng cắn chặt tay mình để nén đi tiếng nấc . Lúc này , tay hắn cũng bắt đầu chảy máu do hắn cắn mạnh quá . Nhưng lạ thay , hắn không cảm thấy mùi tanh hay đau đớn . Hắn đang lo cho nó .
***
Đèn cấp cứu tắt phụt , cánh cửa mở ra . Khí trong phòng đấy tràn ra làm lạnh lẽo cả một cơ thể con người . Hắn đứng phắt dậy , chạy ù đến vị bác sĩ lúc nãy . Hắn lấp bấp hỏi :
- Cô ... cô ... cô ... ấy ... ấy ... không ... không ... sao ... sao ... sao ... sao ... chứ ... chứ ... ạ !
Bác sĩ nhìn hắn , không tỏ vẻ khó chịu hay thông cảm gì cả . Bác sĩ lạnh lùng nói :
- Nạn nhân do bị đánh vào đầu khá lâu mà chưa được đưa vào bệnh viện nên bệnh tình nặng hơn bình thường . Lại thêm bệnh tim di truyền nữa nên cơ hội sống sót rất mỏng manh . Nhưng cái đó chỉ là suy đoán ban đầu của chúng tôi , còn việc qua khỏi hay không là tuỳ thuộc vào nạn nhân . Anh đừng quá lo lắng !
Hắn nghe đến đây , mặt lại tái mét . Hai tay hắn bấu chặt vào nhau . Rồi hắn nhìn ông bác sĩ già đang đứng trước mặt , hắn nói với vẻ sợ hãi :
- Thế ... thế thì ... làm ... sao ạ ?
- Cậu nên động viên bệnh nhân để nạn nhân có ý chí mà vượt qua được . - Bác sĩ nói
- Thế , bây giờ tôi có thể vào thăm cô ấy không ? - Hắn hỏi với vẻ bình tĩnh hơn hồi nãy một tí
- Sau khi bệnh nhân chuyển sang phòng bệnh , anh có thể vào thăm .
Hắn không nói gì nữa , chỉ im lặng . Hắn bước lại chỗ dãy ghế đợi hồi nãy mà ngồi xuống như kẻ thất thần . Hắn dựa đầu vào tường , nước mắt không mời mà lại đến .
Ông bác sĩ già nhìn thấy bộ dạng của hắn từ xa , chỉ khẽ lắc đầu . Rồi ông ấy bước lại gần hắn . Xé toạt tâm trạng của hắn bằng một câu hỏi :
- Cậu có phải là người thân của bệnh nhân không ?
- Sao ? À , không ! - Hắn giật mình
- Vậy cậu là gì của bệnh nhân ?
- Bạn ... trai - Hắn ấp úng
- Vậy thì phiền cậu gọi ngay người thân của bệnh nhân vào để làm thủ tục !
- V..ân..g
Lóng ngóng , hắn vội móc lấy cái điện thoại trong túi quần ra . Nhấn số mẹ nó mà gọi. Chuông đổ nhưng không ai trả lời .
15 phút sau
20 phút sau
Vẫn không ai trả lời , hắn bắt đầu sót ruột . Bồn chồn lắm nhưng chả biết làm gì . Ông bác sĩ già đó đã đi lúc nào rồi không biết , bác sĩ quý thời gian mà ... hắn chẳng trách ông ấy làm gì .
o0o
Tại khu vui chơi Water Clan
Đám đông tan ra từ từ . Nạn nhân đã được đưa đi , nhân vật chính đã bị đánh lăn đùng ra đó , chẳng còn gì thú vị nữa .
- Giải quyết bọn này sao đây ? - San lên tiếng hỏi
- Không biết , hay quăng tụi nó cho cảnh sát đi - Hanri bực tức đáp
Kyo im lặng . Lặng nhìn ông Chan ôm mặt khóc .
Durin đứng như bị trời đánh . Mặt mài xụ xuống . Cô ta còn biết làm sao đối mặt với hắn đây ? Cô ta còn cái cớ gì để tiếp cận hắn đây ? Cô ta không biết .
Bỗng dưng nước mắt cô ta rơi , rơi xuống thành vũng xuống nền gạch trước mặt ông Chan . Ông ấy ngước lên rồi đứng dậy . Ông ấy nhíu mài nhìn cô ta . Không biết ông ấy nghĩ gì , ông ấy đưa tay lên gạt nước mắt cho cô ta .
Cô ta ngạc nhiên nhìn ông ấy . Cô ta cũng chẳng hiểu ông ấy làm gì !
Sau khi đã gạt nước mắt xong , ông ấy tự dưng lại kéo mạnh người cô ta vào lòng mà ôm cứng ngắc . Cả bọn ai cũng ngơ ngác khi nhìn thấy cảnh tượng đó . Và cũng dĩ nhiên , Kyo không ngạc nhiên ... vì Kyo biết chắc rằng ông ấy sẽ làm như vậy .
Ông ấy ôm cô ta trong niềm nhớ nhung thương tiếc , ôm thật chắc như đã lâu ... lâu rất lâu rồi chưa được ôm . Nước mắt lại rơi nhiều hơn , ông ấy nói nhỏ nhỏ bên tay Durin :
- Anh luôn nhớ em . Sao em lại đối xử tàn nhẫn với anh như vậy ? Sao vậy ? Tình yêu của anh không đủ để được em đáp trả lại sao ? Nếu như có thể chết mà để em nhớ anh suốt đời , anh nguyện chết ngay đây , chỗ này , nơi này . Chỉ duy nhất là muốn em nhớ đến anh . Anh xin em , đừng đối xử tàn nhẫn với anh như thế !
Durin lặng người nghe những lời đó . Tự dưng tình yêu mấy năm cách trở của hai người trỗi dậy . Thứ tình yêu đó len lõi trong cô ta , nó len qua nước mô , len qua máu , len qua những chi tiết nhỏ nhất trong thân thể của cô ta .
Lặng ... lặng ... lặng .
Cô ta không nói gì . Ông ấy cũng không nói gì . Cả bọn cũng chẳng nói gì .
o0o
Phòng bệnh :
Cuối cùng thì hắn cũng gọi được cho mẹ nó . Chuyện là mẹ nó đi ra ngoài mà để quên điện thoại nên không biết . Khi về nhà thì thấy mấy cuộc gọi nhỡ liền mở lên xem rồi gọi lại cho hắn . Khi nghe tin xong mẹ nó đã xém ngất , bà cố gắng lắm mới chống cự được để ngồi trong cái phòng này .
Phòng bệnh , có hai người đang rơi nước mắt . Một người đàn bà trung niên đẹp lão và một anh chàng đẹp trai trẻ chung , họ đang cùng nhau khó .
Trong phòng bệnh , ngoài hai người đó ra . Còn một cô gái . Đầu cô quấn băng trắng toát , tay chân lạnh ngắt . Nhìn cô chẳng khác gì những xác ướp thời cổ đại . Đôi mắt đẹp của cô bị hàng lông mi dài và cong che khuất , những ngón tay gầy guộc xuông thẳng ra đến tội nghiệp . Khuôn mặt cô trắng bệch , chẳng còn hồng hào nữa . Quần áo của cô gái bây giờ đã được thay , váy dài hơn đầu gối một tí , màu hồng nhìn xinh xắn chẳng kém gì cô .
Tất cả mọi thứ ở căn phòng bệnh này , vừa đẹp lại vừa bi ai . Bao giờ thì cô gái mới tỉnh đây ? Bao giờ thì hai người kia ngừng khóc ? Không ai biết được . Có lẽ ... rồi cô gái sẽ chết !
Bây giờ là buổi tuối . Nhấc từng bước mệt mỏi , ông Chan đang đi trên một con đường vắng . Gió lùa qua mát lạnh . Lòng ông ấy cũng thế , lạnh và đau đớn vô cùng .
Ra cái " tình yêu từ một phía " nó là thế . Ra cái đó nó đau đớn thế . Trước giờ có đánh chết ông ấy cũng chẳng nghĩ mình sẽ ra thế này .
" Còn đâu là mình nữa ? " - Ông ấy tự hỏi .
Rồi ông ấy lại bước đi . Từng bước , từng bước một ... Thế giới quay cuồng , tim đau nhức nhói ! Có ai cứu vớt được ông ấy không ?
-o0o-
Tại phòng bệnh :
Mẹ nó và hắn vẫn ngồi đó . Hắn thì nắm chặt tay nó , còn mẹ nó thì chỉ ngồi đó lặng nhìn đứa con gái đáng thương của mình .
Hết lần này đến lần khác , chỉ cần nó có một tí hạnh phúc là vụt tắt ngay . Ông trời còn có mắt à ? hay ông có mắt mà lại bị mù loà ?
Đôi mắt khép nhắm , ngón tay gầy guộc trắng muốt vẫn xuông thẳng . Khuôn mặt trắng bệch đến thảm thương . Trông thấy cảnh tượng này thì đố ai mà nghĩ đến đây là một cô gái xinh đẹp , hoạt bát và dễ thương đấy !
***
Từ sáng đến giờ , hắn chẳng ăn gì . Bụng thì reo inh ỏi nhưng tâm trí vẫn không cho phép mình ăn uống . Hắn đành nhịn đói thôi !
Mẹ nó thấy thế cũng đã nhiều lần mang cháo hay cơm vào mà " dụ khị " hắn ăn . Vô ích , hắn chẳng muốn ăn . Cả thói quen ngủ trưa hắn cũng bỏ , thật sự là chẳng có hứng để làm mấy chuyện vô bổ đó .
...
Tay nó lạnh quá , lạnh đến thấu xương thấu thịt hắn . Hắn nắm đôi bàn tay đó , áp lên má rồi nói dịu dàng :
- Em phải tỉnh , em mà không tỉnh thì anh biết phải làm sao đây ? Anh không thể tưởng tượng được cảnh mà thiếu vắng em đâu . Tỉnh dậy nhanh đi ...
Lại bật khóc , tiếng khóc đứt quãng . Lúc cao , lúc thấp ... không rõ ràng cũng chẳng mơ hồ mấy , đủ để cho người ta biết : tại đây , chính nơi này , có một người con trai đang khóc .
-o0o-
Tại một ngôi nhà nào đó :
Ngồi bên bậu cửa sổ , Kyo thẩn thờ nhìn ra khu vườn của nhà mình mà trầm ngâm suy nghĩ . Lúc này Kyo mang một vẻ đẹp lạ lùng : vừa bơ vơ vừa sâu lắng .
Mở toang cửa số , gió lùa vào căn phòng của Kyo . Không lạnh cũng chẳng ấm áp . Kyo đưa tay ra đón lấy những chiếc lá nhỏ đang rơi xuống từ trên cây . Gió bắt đầu thổi mạnh làm cho lá rơi càng nhiều . Bắt được một chiếc lá , Kyo khẽ để lên mũi mà ngửi.
Có thể mọi người nói đây là một hành động điên rồ , nhưng đối với Kyo ... đây là một hành động đương nhiên và dễ hiểu mỗi khi cậu ta buồn .
Uke và Kyo đã từng thế này . Uke ngồi trong lòng cậu ta mà đưa tay ra đón lấy những chiếc lá rơi vụn vỡ như vậy . Rất đỗi dịu dàng và xinh xắn .
" Tách tách ". Nước mắt lăn dài trên má , từng giọt một rơi xuống thành cửa tạo nên những hạt nước nhỏ . Ký ức và hiện tại , sao nó cứ na ná nhau như thế nhỉ ? Uke ngày xưa , và Yun bây giờ ... sao giống nhau một cách khác thường thế kia ?
o0o
Tại telephone public :
- Mẹ , con muốn về lại Mĩ
- Không được , con phải ở lại đây !
- Nhưng bây giờ con muốn về lại Mĩ . Mẹ ... con xin mẹ đấy !
- Không được là không được . Ba con không cho đâu ! Nghe lời mẹ , ở bên đấy đi con !
- Nhưng ...
- Không nhưng gì hết , ba con không chịu đâu . Nghe lời mẹ đi !
- Vâng ...
Durin nói lí nhìn rồi gác điện thoại . Durin tuột dần theo miếng kính của hộp điện thoại công cộng . Cô ta vừa gọi điện cho mẹ mình , và cô ta muốn quay về Mĩ . Nhưng thật sự là ông trời quá trớ trêu , cô ta lại không được về .
Ba mẹ cô ta là ba mẹ nuôi . Nhưng đối với cô ta , họ còn thân thương hơn là cả ba mẹ ruột thịt . Cô ta vì quá quý trọng họ nên nói gì thì luôn giữ lời , luôn là đứa con ngoan.
Và cũng chính vì cái " nói gì thì luôn giữ lời " đấy mà bây giờ cô ta lại ngồi điên điên dại dại ở đó .
Chuyện là ,
Trước khi quay về nước , cha cô ta đã phản đối cô ta rất kịch liệt , ông nói đang học dang dở bên đây về nước thì rách việc hết . Nhưng vì do tình yêu của ông Chan cứ lôi kéo cô ta , cô ta đành hứa là chỉ cần ông cho cô đi ... cô sẽ không về nữa .
Đấy , rõ là " cái miệng nó hại cái thân mà " !
-o0o-
Tìm thức của nó :
Lếch thân thể bê bếch máu cuả mình . Nó gượng dậy mà đuổi theo ánh sáng . Vô ích , ánh sáng đã bay đi rồi , ánh sáng mất rồi . Sự hi vọng của nó cũng mất luôn rồi .
Nó thả người xuống không gian đen tối đó , nó co người lại rồi ôm mặt khóc nức nở . Nó không còn được gặp hắn sao ? Không còn được gặp ông Chan sao ? Không còn được gặp mẹ sao ? Không được gặp Kyo , San và Hanri nữa à ?
Nó vẫn chưa nói với ba là nó đã rất từng yêu ba và muốn ba hãy yêu thương nó như trước đây mà .
Nó chưa nói với hắn rằng nó yêu hắn , yêu hơn tất cả mọi thứ nữa mà ?
Nó cũng chưa nói với mẹ là nó muốn mẹ hãy sống hạnh phúc ! Cả ông Chan nữa , nó chưa kịp nói với ông ấy là ông ấy rất quan trọng với nó !
Sao vậy ? Chẳng nhẽ nó phải đống lại trang vở cuối cuộc đời mình khi vẫn còn ở tuổi 17 sao ?
" Bất công quá , bất công quá ... ông trời ơi ... " - Nó rên lên từng hồi .
Rồi nó ngất lịm , thân thể dần tan rã và biến mất . Bay đi , như những hạt tro bay trong gió . Yếu ớt mà đau thương .
-o0o-
Phòng bệnh
" Tít tít tít " . Tiếng của máy đo nhịp tim tự dưng trở nên thất thường . Hắn hoảng hồn mà chạy ra kêu bác sĩ . Hắn kêu trong tiếng nấc :
- Bác sĩ ơi , bác sĩ ơi ... không ổn rồi !
Mẹ nó và hắn , hai con người này ... rồi ra sao đây ?
To be continue
Chap 21 : Em-yêu-anh ( 1 ).
-0-
Tại phòng cấp cứu :
- Máy trợ tim ... ống dẫn khí ... máy đo huyết áp ...
Nghe loáng thoáng đâu đấy tình huống rất khẩn cấp . Tim mạch không ổn định , huyết áp tăng cao bất thường .
Rõ là cái chết đã rình rập rồi còn gì ! Tử thần sắp đến đón nó rồi . Tử thần sẽ đón nó vào lòng để mà đi đến một nơi xa , xa hơn nơi đây gấp trăm nghìn lần . Và cũng có thể là ở nơi đó , nó sẽ chẳng còn được gặp lại bất cứ ai nữa ...
***
A ! Nó nhìn thấy Tử Thần . Tử Thần cầm một cái rìu hình vòng cung sắc bén , trông chẳng khác tí nào trong những truyện kinh dị nó từng đọc .
Bây giờ thì Tử thần đến đón nó thật rồi !
Chẳng phải mình hoá thành tro rồi sao ? Sao lại nhìn thấy được tử thần nhỉ ? - Nó nghĩ .
Tử Thần bước đến gần nó một cách nghiêm trang rồi nói :
- Cô có nguyện vọng gì trước khi chết không ?
- Tôi muốn sống !
- Cô khôn lõi quá nhỉ ? Chết và sống khác nhau , điều này tôi không đáp ứng cho cô được !
- Vậy tôi muốn được gặp mặt mọi người lần cuối . Trong chính cái thể xác này !
- Thế thì chẳng phải sống lại còn gì , điều này tôi cũng chả đáp ứng được !
- Thế phải làm sao đây ? Tôi còn nhiều điều chưa nói được với họ .
- Chỉ có 1 cách , nhưng khi chết thân thể cô sẽ chẳng còn nguyên vẹn .
Nguyên vẹn ? Tôi cần nguyên vẹn làm gì ? Tôi chỉ cần được gặp những người tôi yêu quý thôi ! - Nó giận dữ trong cơn nghĩ ngợi . Rồi nó nói :
- Được , hãy nói cách của ông đi .
- Cô sẽ xuất hồn ra khỏi xác và được gặp họ lần cuối . Cô có thể nhìn thấy họ ở mọi hướng , nhưng họ lại không thể nhìn thấy cô cũng như chẳng thể nào chạm vào cô . Và sau khi cô dùng cách này thì thân thể cô sẽ bị mất đi một phần gì đó để bù đắp lại nguyên vọng của mình : có thể là gan , thận , tim ; thậm chí là mắt , mũi ... của cô . Thế nào ? Nếu cô muốn , tôi sẽ giúp cô .
Trầm ngâm suy nghĩ một hồi , nó gật đầu đồng ý . Tử thần giơ cây rìu lên rồi " Bụp " , hồn nó lìa khỏi xác .
***
Nó nhìn thấy các bác sĩ , các nữ y tá đang khẩn trương cứu sống nó mà nghĩ một cách khinh thường họ :
Bây giờ thì cứu được gì nữa , chỉ tổ làm hư cái thân xác đó thôi ! Điên rồ ...
Nó lượn một vòng , rồi xuyên qua cánh cửa phòng cấp cứu . Nó đã ra ngoài .
-o0o-
Ngoài phòng cấp cứu :
Hai tay hắn bấu chặt nhau . Móng tay của ngón tay này bấm mạnh vào kẽ hở của bàn tay kia . Buốt đến tận xương , nhưng hắn chả có cảm giác gì . Hắn chỉ biết cảm giác đau nhói khi thấy nó như thế thôi .
***
Còn mẹ nó , bà đang ngồi đó mà khóc . Đứa con gái duy nhất bà cắn răng chịu đựng để cưu mang bây giờ đang hấp hối , làm sao bà vui được . Tiếng nấc của bà càng lúc càng lớn , lan rộng khắp một khu . Nghe vừa buồn vừa uất hận .
***
San , Kyo và cả Hanri cũng có mặt . Ba thằng con trai đứng đó chảy từng giọt mồ hôi , sợ điếng hồn khi mà hắn gọi bảo Yun đang trong tình trạng nguy kịch . Lần thứ hai trong đời , Kyo biết sợ . Kyo cũng lo lắng , San cũng thế và tất nhiên Hanri cũng vậy . Song , chẳng ai hiểu được cảm giác của hắn . Nó không đơn thuần là đau , là lo lắng , là khiếp sợ mà nó còn phức tạp hơn nhiều .
***
Còn ông Chan , ông ấy vẫn chưa biết gì cả ! Điện thoại tắt , không liện lạc được .
-0-
Bay trên không trung , nó từ từ sà xuống gần họ . Người đầu tiên nó đến gần , không phải là hắn mà là mẹ nó . Nó không muốn hắn là người đầu tiên nghe nó nói ra điều quan trọng , vì thường là những việc quan trọng ... quan trọng nhất luôn để cuối cùng .
Nó đáp xuống đất , kế bên là Tử thần . Nó quỳ xuống trước mặt mẹ nó , nó áp bàn tay lên mặt mẹ nó một cách cẩn thận . Nó nói nhỏ nhẹ :
- Mẹ , bao năm qua con biết mẹ đã chịu nhiều cực khổ và tủi hờn để nuôi con lớn . Con biết mẹ chịu đựng " người đàn ông " đó chỉ vì mẹ muốn con có người cha , có người nuôi nấng như bạn bè ; để con không tủi thân . Con biết , điều đó chỉ là một phần , phần chính là mẹ yêu " ông ta " . Nhưng mẹ ơi , con vui lắm . Con yêu mẹ . Từ trước giờ luôn thế , yêu mẹ hết sức con có thể .
Nói xong , nó trầm ngâm nhìn mẹ nó . Bà chẳng có bất kì biểu cảm nào , điều đó như ngàn mũi dao đâm vào tim nó .
Nói mà người khác không nghe thì nói làm gì ? - Nó nghĩ .
Nó khẽ lắc đầu đau đớn .
***
Nó bước lại gần ba thằng con trai , nhẹ nhàng vòng tay ôm cả ba . Nhưng thân thể nó trong suốt mất rồi , nó cố ôm mấy cũng bị xuyên qua thôi . Nước mắt lại lặng lẽ rơi , nó nhìn họ rồi nói :
- Cám ơn ba anh , cám ơn đã quan tâm em . Cám ơn vì những lúc thế này chẳng ai bỏ rơi em cả .
Rồi nó khẽ hôn lên má từng người một cái , chẳng hiểu sao chẳng chạm được vào nhau mà nó lại thấy ấm áp thể này . Nó nhận ra mình rất quý ba người họ .
***
Rồi nó nghĩ đến ông Chan . Ông ấy không có ở đây , điều này làm nó thất vọng . Nhưng nó đâu thể nào ra khỏi nơi này , nó sợ lắm !
Anh em nó không có duyên gặp nhau rồi !
-0-
Đấy ! Cuối cùng thế cũng đến hồi quan trọng . Hắn - người nó chẳng muốn xa nhất - bây giờ đang run bần bập . Thấy thế , nó khẽ ngồi xuống , cạnh hắn . Nó tựa đầu vào vai hắn , nhưng cố tựa nhẹ để tránh bị rơi xuống , vì nó trong suốt mà .
Nó lấy tay nó , đặt lên bàn tay hắn một cách nhẹ nhàng . Nó thầm nói :
- Điều em hối hận nhất là chưa tạo được nhiều kí ức cho anh . Có lẽ khi em chết rồi chẳng lâu sau anh sẽ quên em , nhưng em sẽ chẳng thể nào quên anh được đâu . Anh là người duy nhất cho em biết được tình yêu là gì , cho em biết ngoài những đau khổ ra còn nhiều hạnh phúc . Trước khi chết , em muốn nói rằng em yêu anh , yêu lắm , thương lắm . Anh không nghe được cũng chẳng sao , em chỉ nói ... đủ để em nghe , đủ để em hiểu . Em-yêu-anh !
Rồi nó bật khóc , nó lấy tay ôm mặt . Nước mắt rơi , nước mắt lặng lẽ nhỏ giọt ... nhưng lạ thay , nước mắt không trong suốt . Nó nhỏ giọt xuống đùi và tay hắn .
***
Cảm nhận được có thứ gì đó mát mát lạnh lạnh rơi trúng tay và đùi hắn . Hắn không biết , đưa mắt nhìn . Ra là nước mắt , nhưng hắn đâu có khóc . Thế , rốt cuộc là ai khóc ?
Hắn nhìn xong quanh , chỉ có mẹ nó khóc . Nhưng mẹ nó lại cách xa hắn , làm sao nước mắt của bà lại có thể ở đây . Hắn ngước lên , thấy gì đây ?
Hắn thấy một cái bóng lờ mờ đang cạnh mình . Hắn khiếp sợ nhưng đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh , hắn nhìn cái bóng lờ mờ đó ... đoán ngay ra được cái bóng đó là nó !
Hắn nheo nheo mắt nhìn . Nó cũng ngạc nhiên vì sao hắn lại nhìn thấy nó ? Cả Tử thần cũng thể ! Có phép lạ chăng ?
***
Hắn chòm người đến ôm nó trong sự ngơ ngác của nhiều người , họ tưởng hắn đau khổ quá hoá điên . Mặc kệ họ , hắn ôm nó . Nó cũng ôm lại . Hai người ôm nhau rồi cùng nhau khóc .
- Em sẽ chết ! - Nó nơi với vẻ vừa tuyệt vọng vừa nuối tiếc .
- Đừng chết , anh xin em . Đừng chết mà ... - Hắn nói lí nhí
- Nhưng em phải chết , Tử thần đến đón em rồi !
- Đừng ... xin em đấy ! Đừng chết ... Anh phải làm sao khi thiếu em đây ? Anh sẽ phải yêu người con gái khác sao ? Anh không thể tưởng tượng được đâu ...
- Đừng như thế , em sẽ rất đau lòng ...
- Xin em , đừng chết !
Nó đau đớn nhìn thằng con trai đang trước mặt mình thật kĩ . Kĩ nhất từ trước đến giờ . Nó muốn lưu lại tất cả hình ảnh về người con trai đó , nó muốn mọi thứ về người con trai đó ... nó đều có thể nắm bắt được .
Nhưng cái nhìn đó chẳng được bao lâu thì Tử Thần đã đến gần nó và nói :
- Bây giờ thì cô phải chết !
- Nhưng tôi chưa muốn đi .
- Phải đi , đây là giao keo giữa tôi và cô .
- Xin ông , cho tôi 1 tí thôi .
- Không được .
Nghe được những lời đó , nó bỗng dưng thấy đau đớn lạ lùng . Nó khóc gào lên , nó khóc lớn nhất từ trước đến giờ . Cổ họng nó bây giờ rát và đau như rỉ máu . Hắn cũng nghe thấy nhưng không muốn nói gì , chỉ muốn ôm nó .
Rồi những thứ tình cảm đó cũng chẳng làm rung động được Tử Thần . Tử Thần kéo hồn nó đi .
***
Giật mình khi bỗng dưng nó biến mất , hắn với tay ra nắm lại . Nó cũng cố kéo tay hắn lại , nó không muốn đi .
Cố quá cũng chỉ thành quá cố , cuối cùng thì nó vẫn để vuột tay hắn . Nó bị Tử Thần kéo đi một cách không luyến tiếc .
Để vụt mất người mình yêu , hắn gào thét như thằng điên . Mọi người không hiểu tại sao nhưng vẫn để hắn làm thế , mọi người cứ nghĩ để hắn như thế thì tốt hơn .
***
Nhưng mọi chuyện đâu chỉ dừng ở đó , nó không cam lòng trước kết quả thế này . Nó gạt tay Tử Thần mà bay đến bên hắn . Hai người ôm nhau , bỗng dưng bao quanh họ xuất hiện một luồng ánh sáng kì ảo .
Ánh sáng đó như một vầng hào quang của thiên thần , nó sáng và đẹp . Yun nhận ra đó chính là cái ánh sáng mình thấy trong tìm thức . Thì ra ánh sáng đó không có bỏ rơi nó , ánh sáng vẫn bảo vệ nó .
***
Trong phút chốc đắm đuối trong tình yêu , nó nhìn thấy Tử thần mỉm cười ( !? ) . Miệng Tử Thần lép nhép :
- Đây là ân huệ cuối ta dành cho cô .
Nó bắt đầu sợ hay nhưng muộn rồi . " Phụt " , Tử thần hồ biến làm hồn nó biến mất .
Hắn thấy thế cứ tưởng là người mình yêu phải chết , nên hắn gào thét , rên rỉ , xin xỏ ... mong sao Tử Thần đừng mang nó đi .
Nhưng liệu có được không khi Tử thần đã biến mất cùng với nó ?
Hai người đó rốt cuộc sẽ đi về đâu ? Tình yêu của họ sẽ mang được gì cho họ ?