T
Tuyền Nguyễn
Guest
Hộp nữ trang không cánh mà bay. Cả nhà như gặp cơn đại nạn.
Đó là quà cưới của bên chồng cho Yên lúc thành hôn. Trong đó gồm một sợi dây chuyền có mặt cẩm thạch hình trái tim tuyệt đẹp! Một tấm lắc tay khắc những hoa mai bằng vàng mười, một chiếc nhẫn nạm hồng ngọc, và một đôi bông tai đính hột xoàn lấp lánh. Những món nữ trang không chỉ có giá trị ở chỗ đắc tiền mà còn là kỷ vật của một người đã khuất. Ông Hải, ba chồng Yên là bộ đội biên phòng. Từ ngày yêu nhau đến lúc thành hôn, ba mẹ chồng Yên phải mất ba năm chờ đợi. Tính từ khi được nên nghĩa vợ chồng cho tới hồi vĩnh biệt nhau thì số ngày họ gần gũi gom lại chỉ độ một năm. Tình yêu được dưỡng nuôi bằng nỗi nhớ đốt cháy lòng nhau. Những cánh thư chứa đầy yêu thương bay ngược chiều đến với nhau, kết nối ngày tháng vợ chồng xa cách. Ngày Du, chồng Lan chào đời, ông Hải về thăm, ông đã bán một số đồ vật riêng tư cộng với tiền lương dành dụm bấy lâu để mua những món nữ trang nầy làm quà tặng vợ yêu. Lần đó, ông trở về đơn vị và vĩnh viễn nằm lại ở một vùng rừng núi Tây Bắc.
Mẹ chồng Yên quí số kỷ vật còn hơn con ngươi trong đôi mắt đẹp của mình. Gặp lúc gia đình khó khăn, kiệt quệ bà vẫn cố gắng chịu đựng để vượt qua, cương quyết không bán nó. Bây giờ, bà đã là chủ của hai cửa hàng vải lớn nhất nhì thành phố. Bà có thừa tiền để mua nhiều món nữ trang quí và hợp thời. Nhưng bà vẫn đeo chúng như giữ lấy hơi ấm của người chồng quá cố.
Ngày thành hôn của Du, ai cũng ngạc nhiên khi thấy bà tháo di vật ấy ra và nói với Yên:
- Bây giờ con đã là con của mẹ. Mẹ tin và thương yêu con như con ruột. Con hãy giữ lấy những vật này như giữ lấy tấm lòng của mẹ.
Bà tặng thêm cho Yên nào là đồng hồ, kiềng vàng và một số tiền khá lớn. Cả người Yên sáng rực bởi ánh vàng lấp lánh. Bà Linh, mẹ Yên vui mừng hơn hết. Bà cứ đưa khăn tay chậm những giọt nước mắt hạnh phúc.
Nhưng hôm nay hộp nữ trang biến mất! Ai đánh cắp? Yên về “phản bái”. Cô mang theo nào gà vịt, rượu, trà để làm tiệc vui. Sợ lúc nấu nướng làm ố những món quà quí nên Yên tháo ra, đặt nó vào hộc tủ trong buồng ngủ của mẹ rồi quên khuấy đi.
Chiều, xong xuôi, Yên sắp xếp đồ đạc để chuẩn bị cùng Du về nhà chồng thì mới hay nó không còn nữa. Yên hô hoán lên. Cả nhà té tát tìm kiếm. Mọi người lục lọi khắp cùng, bới tung cả những đống rác sau nhà. Nhưng hoài công, vô ích. Yên mất hết bình tĩnh, khóc sướt mướt, bà Linh cũng không còn yên tâm, bà đi đi lại lại, luống ca luống cuống, chẳng làm được gì. Bà rất ái ngại vì nhà chỉ có hai vợ chồng bà và con gái với con rể. Đâu có ai ra vào từ khi vợ chồng Yên về. Bà xấu hổ vô cùng vì sự cố nầy. Có lẽ người lo lắng và buồn bã nhất là Du. Anh ngồi bất động ở góc nhà. Mắt nhìn trừng trừng lên trần. Thỉnh thoảng lại thở hắt ra, kèm theo những cái lắc đầu tuyệt vọng.
Đúng lúc đó, ba Yên về. Ông có thói quen là uống rượu chưa say chưa chịu thôi. Sau khi khai vị với con rể, ông bỏ đi tìm bạn nhậu khác để tiếp tục cuộc vui. Thấy cảnh nhà căng thẳng, ông hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Òa khóc, Yên nói trong tiếng nấc:
- Mất hộp nữ trang rồi, ba ơi! Làm sao bây giờ hả ba?
Ngã người ra ghế, ông thong thả đốt thuốc, phun ra những làn khói uốn éo:
- Thì mua cái khác bù vào, chớ biết làm sao bây giờ.
Du lắc đầu thở ra:
- Loại nữ trang nầy bây giờ đâu có. Mẫu mã xưa nên ít tiệm nào để ý, chọn cho thợ làm.
- Vậy thì đành để cho má mày chửi một chặp rồi thôi chứ gì.
Du nhìn cha vợ đăm đăm:
- Phải chi mẹ con chửi được thì dễ biết bao. Con chỉ sợ mẹ con buồn rồi mất lòng tin ở tụi con.
Đúng như Du dự đoán, bà Mai, mẹ Du biết chuyện sững sờ giây lâu rồi lặng lẽ bỏ vào phòng riêng. Từ hôm đó, bà trở nên ít nói, tránh gặp mặt con và dâu. Một tháng sau, bà Mai báo tin đã mua được nhà và cho phép Du với vợ ra riêng. Yên và Du ngỡ ngàng, đau khổ vô cùng, nhưng chẳng biết làm cách nào.
Ngôi nhà mới tuy nhỏ nhưng khang trang, sạch đẹp. Nó sẽ là tổ ấm tuyệt vời nếu như ở một hoàn cảnh khác. Đằng nầy, Du có ý nghĩ đây là nơi lưu đày anh. Từ đó, Du trở nên cáu gắt. Anh đi sớm về khuya, la cà ở những quán rượu và thường trở về trong trạng thái say mèm. Anh không còn thiết gì đến chuyện cơ quan. Lâu dần anh mất uy tín và khi cơ quan tin giảm biên chế thì người đứng đầu danh sách là anh. Mẹ Du thu xếp cho anh quản lý việc mua bán ở một cửa hàng vải của gia đình. Anh từ chối. Du bỏ mặc cho Yên lo trong lo ngoài.
Khổ quá, Yên chạy về nhà khóc với mẹ. Yên ngạc nhiên hết sức khi trông thấy chiếc vespa rất đẹp dựng ở góc nhà. Bà Linh giải thích:
- Ba con bảo trúng số được trăm triệu gì đó. Ổng mua được chiếc xe . Còn lại bao nhiêu giữ rịt trong người để dành nhậu lần hồi. Bữa nay chắc hết rồi nên mới nằm liệt trong buồng tới giờ chưa chịu dậy.
Yên than thở:
- Trời ơi! Con khổ gần chết mà ba vẫn thản nhiên ăn nhậu sao?
Ông Dân đã dậy, đi ra. Vừa gãi đầu, ông vừa nói:
- Ai biểu mày ham lấy chồng giàu!
- Trời đất! Ông nói gì kỳ vậy hả?- Bà Linh trợn mắt hỏi.
- Vậy chớ sao nữa! Bà thấy không, bà lấy tôi có phải mất cái gì không?
- Đúng rồi, lấy ông không mất cái gì hết. Có đâu mà mất. Bản thân ông có làm ra cái gì mà mất.
Nghênh nghênh mặt, ông Dân nói:
- Nhưng, lấy tôi, bà có bị mẹ chồng hất hủi để chạy về nhà khóc với mẹ ruột không?!
Yên cảm thấy đau khổ vô cùng. Yên thừa biết bà nội chẳng ưa gì mẹ. Nhưng, bà chẳng có một lời nặng nhẹ bởi bà chẳng lo gì được cho dâu con. Ngược lại, bà còn trút được gánh nặng lên vai dâu. Mẹ Yên đã phải chạy ngược, chạy xuôi, tần tảo nuôi chồng con. Để gia đình không phải lo lắng, buồn phiền vì mình, bà Linh không hề than thở một lời khi có việc về thăm nhà. Bà giấu kín nỗi buồn tận đáy lòng và chỉ biết khóc thầm mà thôi.
Lúc còn bé, đang ngủ, Yên thường bị giật mình thức giấc vì tiếng nấc của mẹ. Nước mắt bà rơi ướt đẫm một bên gối. Những lúc như vậy, Yên cũng thút thít khóc theo. Tuổi thơ của Vi là một chuỗi dài buồn thảm. Những ngày tháng tiếp nối với tâm trạng bất ổn. Hôm nào ba Yên nhậu say về, ông la hét, đập phá, hoặc lăn lộn trên giường. miệng gào:
- Con lạy trời, con lạy phật! Xin hãy trừng phạt con vợ độc ác kia, con vợ… xấu xí… vô duyên…
Yên không sao hiểu nổi thái độ của ba. Những lời thóa mạ trắng trợn, vô căn cứ thế mà ông có can đảm tuôn ra dễ dàng. Yên không hiểu vì sao mẹ lại nhu nhược đến như vậy. Bà chịu đựng được hết và tự tìm cách an ủi mình là chắc kiếp trước mình mắc nợ chồng nên kiếp nầy phải trả. Ba Yên biết rõ ý nghĩ nầy nên càng vô tâm hơn.
Yên chán đến tận cổ cuộc sống ấy. Yên không sao chấp nhận được cứ mỗi lần đến kì thi, thay vì được ngồi ở góc học tập ôn bài thì Yên phải chạy qua nhà bạn xin ngủ nhờ để tránh nhìn cảnh đập phá và mẹ ngồi phơi sương ở khoảng sân sau. Yên chụp lấy Du như chụp lấy cái phao và Yên cũng tìm thấy hạnh phúc trong tình yêu của Du và người mẹ nhân hậu. Nhưng, sự cố bất ngờ xảy ra đã cướp mất niềm vui sống của Yên, dồn cô vào chân tường. Yên càng kinh tởm khi cha đẻ của mình tuyên bố:
- Chính tao đã lấy hộp nữ trang của mày đem đi bán. Mày với mẹ mày làm gì tao?
Trong lúc Yên run lên vì giận thì bà Linh bình tĩnh bảo:
- Ông bán nó ở đâu? Tiệm nào? Làm ơn chỉ cho tôi để tôi đi chuộc kẻo bên sui gia biết được thì còn gì mặt mũi mình.
- Hứ! Danh dự hảo! Họ giàu, mất mấy món đó nhằm nhò gì mà mẹ con bà rối lên vậy hả?
Yên thảng thốt kêu lên:
- Trời ơi! Sao mà không nhằm ba? Đó là vật kỷ niệm của ba chồng con.
Đập tay xuống bàn đánh rầm, ông Dân hét lớn:
- Một tiếng cũng ba chồng, hai tiếng cũng ba chồng. Tao coi bộ mày trọng thằng đó hơn tao.
Yên ôm lấy đầu, khóc ngất. Bà Linh vẫn kiên nhẫn gặng hỏi:
- Ông bán nó ở đâu? Làm ơn cho tôi biết, tôi đi chuộc được, tôi mang ơn ông suốt đời. Tôi lạy ông!
Thản nhiên dắt xe ra cổng, ông ngoái đầu lại nói:
- Tao không chỉ!
Ông bỏ đi, mặc cho Yên òa khóc, còn bà Linh đứng bật dậy, mắt tóe lửa, hai nắm tay siết chặt.
Yên theo mẹ đi hết tiệm vàng này đến tiệm vàng khác để mong chuộc lại. Nhưng, khi tìm được chỗ thì người chủ bảo rằng đã biến dạng nó rồi, vì kiểu này xưa quá, không bán được họ phải tái chế. Hai mẹ con trở về tay không. Tới cửa, họ nhìn thấy ông Dân nằm giăng tay, giăng chân ngủ trên sàn nhà. Yên òa khóc, bỏ chạy ra đường. Bà Linh đứng lặng bên cửa sổ nhìn chiều xuống. Nắng tắt dần, bóng tối bao trùm cả căn nhà. Bà lắng nghe nỗi đau tích tụ nơi tim, chạy dài trong máu, dọc cơ thể rồi biến thành một lớp chì lạnh buốt bọc lấy vách ngăn yêu thương và nhẫn nhục. Lửa giận từ óc, tràn xuống, thiêu đốt, nung nấu từng tế bào thân thể. Phút chốc, bà Linh bỗng thấy mình trở thành một con người khác. Mạnh mẽ, dữ tợn và độc ác!
Bà chạy ra sau bếp, lấy lên cọng dây thừng buộc chó trước đây. Bà trói gô thằng chồng đang say bí tỉ nằm ngủ như chết. Khóa trái cửa ra vào. Xong, bà lấy cây song hồng dùng để gài cửa sổ ra và bắt đầu cuộc tra tấn.
Những cú đánh đầu tiên mạnh đến nỗi ông Dân giật mình, tỉnh hẳn. Ông hoảng hốt, định ngồi dậy nhưng không cựa quậy được vì bị trói quá chặt. Ông kêu lên:
- Bà điên rồi hả? Bà làm gì vậy?
Chỉ tay vào mặt chồng, bà Linh nói một mạch:
- Hôm nay, tao tuyên bố là tao với mày không còn tình nghĩa gì nữa. Tao sẽ trừng trị con người bất lương như mày. Mày là một thằng vô liêm sỉ. Mày không đáng sống trên cõi đời này. Xã hội không có mày càng thuận lợi hơn. Mày không làm một việc gì có ích cho ai. Mày sống chỉ hao tốn gạo và bao thứ khác. Đã vậy, mày còn đang tâm hủy hoại lòng thương yêu kính trọng của đứa con duy nhất. Mày đã tước bỏ tình yêu, hạnh phúc của nó, xô nó vào địa ngục khổ đau, mày còn có lỗi với người đã khuất, ăn cắp di vật duy nhất của người vợ thủy chung. Mày chẳng biết gì về giá trị tinh thần. Mày còn thua con thú. Trâu còn biết cày ruộng, chó còn biết giữ nhà, con bò còn biết kéo xe. Còn mày, mày chỉ là thằng ăn hại, vô dụng. Mày hại con gái tao, mày phải chết!
Nhưng, khi bà Lan định giáng cây gậy xuống đầu người đàn ông bất nghĩa, bà chợt tỉnh. Giết ông ta để làm gì? Chẳng lẽ sau đó bà phải vào tù? Mang tội giết chồng? Không! Bà không muốn hủy hoại cuộc đời mình vì một người như vậy? Còn con gái bà nữa. Nó sẽ nương tựa vào ai? Bà không muốn con gái phải xấu hổ khi có một người mẹ như thế. Hãy để lương tâm trừng trị hắn. Bà lặng lẽ vào trong phòng ngủ, thu xếp đồ đạc vào va ly rồi mở cửa, bỏ đi biệt tăm.
Những luống hoa Dã Yên Thảo, Cẩm Tú Cầu, Thu Hải Đường và nhiều loại khác thi nhau nở rộ. Chúng tươi rói, đẫm sương. Dù đã quá trưa nhưng mặt trời vẫn còn ngái ngủ. Tiếng reo trong trẻo của bé Cà Rốt khi lùa được một chú bướm vào lưới vợt bé tí của mình khiến không gian bừng tỉnh sau giấc ngủ muộn. Yên mỉm cười. Bà Linh cũng cười, dừng tay kéo, buông nắm lá úa xuống đất, nhìn theo cháu ngoại yêu. Con bé xinh đẹp vô cùng! Nó được thừa hưởng làn da trắng mịn màng của mẹ, đôi mắt đẹp của bà nội, nụ cười y hệt cha. Con bé được tượng hình kịp thời trong bụng Yên đã trở thành cái cớ cho cô từ bỏ ý định tìm đến cái chết. Sau khi ở nhà ba mẹ ruột chạy về ngôi nhà từ lâu vắng bóng hạnh phúc, Yên viết một lá đơn xin ly hôn rồi ký vào đó. Yên dằn nó trên bàn viết của chồng. Yên cảm thấy mình không còn xứng đáng với chồng qua hành vi đốn mạt của ba. Yên nhét vội vài bộ quần áo vào một cái túi xách rồi ra bến xe đi Đà Lạt. Yên muốn đến một cái thác tuyệt đẹp nào đó, thừa lúc vắng người rồi nhảy xuống, cho nước cuốn trôi mình ra đại ngàn, để nỗi đau tan như bọt nước vỗ vào bờ đá. Nhưng khi vừa đến nơi Yên ngất xỉu. Cũng may, vợ chồng chủ vườn hoa gần đó nhìn thấy đã gọi nhân công đến cứu giúp. Người ta dìu Yên vào nhà và mời bác sĩ của gia đình đến khám bệnh cho cô. Vị bác sĩ bảo Yên đang mang thai gần bốn tuần rồi. Do vậy cần nghỉ ngơi, tránh làm việc nặng ở giai đoạn đầu và ăn uống đầy đủ. Ai cũng vui dù họ chưa hề quen Yên. Yên cũng vậy. Cô cảm thấy cuộc sống bỗng khác đi. Có một ý nghĩa thiêng liêng buộc cô phải tồn tại và vượt qua thử thách cuộc đời. Yên kể chuyện nhà cho chủ vườn hoa biết và xin được làm nhân công ở đây đến ngày sinh nở. Vườn rộng, nhân công cũng còn thiếu nên hai vợ chồng chủ vườn đồng ý ngay. Họ còn ưu ái cho Yên được ở trong một phòng nhỏ cạnh gian bếp của gia đình.
Thế là Yên bắt đầu những ngày mới. Khi bụng đã xồ xề, đi đứng khó khăn Yên chợt nhớ đến mẹ, muốn nhờ mẹ đến giúp một thời gian. Yên gọi điện. Thật bất ngờ, bà Linh, mẹ Yên cũng đang ở Đà Lạt và đang làm phụ bếp cho một khách sạn. Nhận được điện thoại của con, bà tức tốc đến nơi và rồi thu xếp về ở chung với con gái. Qua một thời gian tích cực lao động và tiết kiệm, hai mẹ con mua được một mảnh vườn nhỏ ở ngoại thành. Họ trồng và bán hoa. Giờ rảnh, Yên còn đan áo len gia công nên cuộc sống ngày càng thoải mái, đầy đủ hơn. Yên và mẹ hài lòng lắm, chẳng mong đợi gì hơn.
Bé Cà Rốt chạy vào níu tay mẹ: “Có hai người nào đến mua hoa kìa mẹ”. Yên bàng hoàng nhận ra Du và mẹ chồng. Bà Linh cũng sững sờ. Bà Mai đến nắm tay bà: “Mẹ con tôi tìm mãi mới gặp được chị và con dâu. Còn đây là…”
- Đó là bé Cà Rốt, cháu nội của chị đó. Chúng tôi thật xấu hỗ, xin chị…
Bà Mai nghẹn ngào:
- Khi Yến bỏ đi, tôi mới tỉnh ngộ, nhận ra rằng di vật dù có quý cũng không bằng hạnh phúc của con trai. Phải chi tôi nhận ra điều đó sớm hơn thì hạnh phúc của con đâu đổ vỡ. Tôi đã thuê người dò la tin tức của con dâu. Thằng Du cũng tìm kiếm vợ khắp nơi. Mãi đến giờ mới có người quen chỉ cho. Chị tha lỗi cho tôi nghen chị, chị cho phép chúng nó quay lại với nhau nhe chị sui.
Bà Linh vừa gật gù vừa kéo vạt áo lau nước mắt. Du nắm lấy tay Yến: “Anh thật nông cạn. Xin lỗi em!”. Bé Cà Rốt chạy lại giật tay mẹ ra, nũng nịu:
- Ông không được nắm tay mẹ của con!
Mọi người bật cười. Du bế bé Cà Rốt lên, hôn vào trán, vào hai má. Con bé bị nhột cười hăng hắc. Trên cao, mặt trời lú đầu lên giữa đám mây xám ngoét, rải những sợi nắng vàng óng khắp nơi. Tuy muộn, nhưng nắng ấm vẫn lên và vàng như lụa.