Hoàng Thịnh
Member
- Xu
- 0
MƯU KẾ CỦA TIỂU TÀO THÁO
Tào Tháo từ nhỏ đã là người biết suy nghĩ, thuở niên thiếu ông rất thích các loài chim muông, thú rừng, hành vi phóng đáng, không thích bị ràng buộc. Chú của ông rất không thích ông, luôn luôn nói xấu ông trước mặt bố ông nên Tào Tháo thường bị bố trừng phạt.
Tào Tháo luôn muốn tìm cơ hội để dạy cho ông chú một bài học. Một hôm, từ xa ông đã nhìn thấy ông chú từ nhà mình bước ra, ông bỗng nhiên nghĩ ra một kế, đợi khi ông chú đi gần tới nơi, Tào Tháo mặt mày méo xệch, mồm nhổ bọt trắng rồi ngã lăn ra đất như thể vừa bị trúng gió. Chú ông nhìn thấy, vội vàng chạy về báo.
Đợi chú đi khỏi, Tào Tháo liền đứng dậy, phủi sạch quần áo rồi đi về nhà.
Cha ông nghe tin ông trúng gió liền vội vàng chạy ra nhưng thấy Tào Tháo vẫn tươi roi rói liền cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “ Vừa nãy chú con bảo con bị trúng gió sao chưa gì đã khỏi bệnh rồi?”
Tào Tháo tỏ vẻ trách móc, nói: “ Con trai từ trước tới giờ chưa bao giờ bị loại bệnh đó, chẳng qua do chú không thích con nên thường vu cáo hãm hại con”. Tào Tung tin lời con trai, từ đó về sau hễ chú nói gì ông cũng coi như không nghe thấy.
LỜI BÌNH
Cha mẹ vừa là quan tòa vừa là thẩm phán của các con, nghe theo một phía của cha mẹ sẽ gây tổn thương rất lớn cho tâm hồn của con trể. Hơn nữa, không phải đứa trẻ nào cũng có thể nghĩ cách tự giải thoát cho mình khỏi lời buộc tội của người lớn như Tào Tháo khi còn nhỏ.