T
Tuyền Nguyễn
Guest
Người nhớ không...nơi phố vắng, một cô gái ngồi dưới gốc Tường Vi nhặt từng cánh tím hồng như xác pháo, một ngôi nhà có cảnh cổng hoa, rêu phong ngõ nhỏ, một miền nhớ xa xôi dội về trong tâm tưởng-
Ngày xưa…
Người nhớ không - chiều mùa Đông Hà Nội, xao xác một cánh chim lẻ bầy giữa khung trời trắng lạnh niềm cô độc. Muốn tìm về thoáng xưa, hàng hiên chiều nổi gió, trao lại một ánh mắt ngây thơ trong sáng thưở ban đầu.
Vì sao cứ muốn tôi, bạn và anh giống như loài hoa ấy, cùng nhìn về một hướng - nơi cội nguồn của ánh sáng, cội nguồn của thương yêu...Cuộc sống có vô vàn những sự lựa chọn, nhưng vẫn mong sao con đường mình đi không khập khiễng độc hành.
Đêm. Lại trầm tư xuôi theo mạch nhớ. Căn phòng, ánh đèn từ chiếc máy tính, khung cửa sổ, cơn gió nào vô tình lang thang qua đây, mùi hương Dạ Lý... đôi khi lại làm lòng bình yên, một khoảng lặng an trong tâm của bão.
Người nhớ không người, một mùa hoa sữa ngạt ngào con phố, mặt Hồ Tây liễu rủ - Từng gợn sóng yêu đương thao thức gọi nhau về…
Người nhớ không sân Trường viết văn Nguyễn Du, tấm bảng hiệu, cây phượng già ru mơ niềm hoài vọng…
Dĩ vãng ngọt như khi xưa cầm trên tay chiếc kẹo mút mẹ mang về sau giờ tan sở, như khi gấp 1000 con hạc giấy để mong ước cho mình, cho những em thơ, cho tất cả khi trở về có nhà đầy đủ cha và mẹ …
Muốn sống như một loài hoa nghiêng về phía mặt trời, để được sưởi ấm sau những mùa buốt giá, để nhìn thấy tương lai rạng rỡ nụ cười. Muốn nghiêng về phía mặt trời, gieo những hạt nắng vô tư lên đất mẹ, thu hoạch những mầm yêu nảy nở giữa tim người…
Muốn sống như loài hoa Hướng Dương, cháy khát như đôi mắt đối diện niềm hội ngộ, ám ảnh một chân lý sống - thẳng ngay và hướng thiện.
Nghiêng về phía nụ cười hiện diện trên khuôn mặt, nghiêng về phía đôi mắt như thắp lửa và những bài thơ tình ăm ắp nhớ mong...
Nghiêng về phía những tâm niệm sống mà đời ủy thác, về phía nào có người, có bạn và có tôi. Muốn những trái tim cùng hướng về nhau, để niềm vui sẽ nhân hai và những nỗi buồn sẽ vơi đi một nửa.
Muốn sống như loài hoa nghiêng về phía mặt trời...
Ngày xưa…
Người nhớ không - chiều mùa Đông Hà Nội, xao xác một cánh chim lẻ bầy giữa khung trời trắng lạnh niềm cô độc. Muốn tìm về thoáng xưa, hàng hiên chiều nổi gió, trao lại một ánh mắt ngây thơ trong sáng thưở ban đầu.
Vì sao cứ muốn tôi, bạn và anh giống như loài hoa ấy, cùng nhìn về một hướng - nơi cội nguồn của ánh sáng, cội nguồn của thương yêu...Cuộc sống có vô vàn những sự lựa chọn, nhưng vẫn mong sao con đường mình đi không khập khiễng độc hành.
Đêm. Lại trầm tư xuôi theo mạch nhớ. Căn phòng, ánh đèn từ chiếc máy tính, khung cửa sổ, cơn gió nào vô tình lang thang qua đây, mùi hương Dạ Lý... đôi khi lại làm lòng bình yên, một khoảng lặng an trong tâm của bão.
Người nhớ không người, một mùa hoa sữa ngạt ngào con phố, mặt Hồ Tây liễu rủ - Từng gợn sóng yêu đương thao thức gọi nhau về…
Người nhớ không sân Trường viết văn Nguyễn Du, tấm bảng hiệu, cây phượng già ru mơ niềm hoài vọng…
Dĩ vãng ngọt như khi xưa cầm trên tay chiếc kẹo mút mẹ mang về sau giờ tan sở, như khi gấp 1000 con hạc giấy để mong ước cho mình, cho những em thơ, cho tất cả khi trở về có nhà đầy đủ cha và mẹ …
Muốn sống như một loài hoa nghiêng về phía mặt trời, để được sưởi ấm sau những mùa buốt giá, để nhìn thấy tương lai rạng rỡ nụ cười. Muốn nghiêng về phía mặt trời, gieo những hạt nắng vô tư lên đất mẹ, thu hoạch những mầm yêu nảy nở giữa tim người…
Muốn sống như loài hoa Hướng Dương, cháy khát như đôi mắt đối diện niềm hội ngộ, ám ảnh một chân lý sống - thẳng ngay và hướng thiện.
Nghiêng về phía nụ cười hiện diện trên khuôn mặt, nghiêng về phía đôi mắt như thắp lửa và những bài thơ tình ăm ắp nhớ mong...
Nghiêng về phía những tâm niệm sống mà đời ủy thác, về phía nào có người, có bạn và có tôi. Muốn những trái tim cùng hướng về nhau, để niềm vui sẽ nhân hai và những nỗi buồn sẽ vơi đi một nửa.
Muốn sống như loài hoa nghiêng về phía mặt trời...
Sống để tìm nhau, để cùng nhìn về một phía
Gặp gỡ, kết thân- nhị hỷ tâm hồn.
Gặp gỡ, kết thân- nhị hỷ tâm hồn.