small star
Moderator
- Xu
- 94
Khi hỏi mùi nào là mùi bạn yêu thích nhất, chắc chắn bạn sẽ không ngập ngừng mà trả lời rằng đó là mùi của kẹo ngọt...
Là mùi thơm lừng của bánh, mùi béo ngậy của sữa, mùi mát lạnh của kem hay bạn sẽ nhớ ngay đến mùi nước hoa yêu thích…Còn đối với mình, mùi hương yêu thích nhất chính là mùi cuộc sống - mùi của yêu thương…
oOo
Đó là mùi trầu nồng nồng của bà, mùi hương thân thuộc suốt năm tháng tuổi thơ được sống bên bà. Thương sao nụ cười của bà vẫn rạng rỡ khi tuổi gần tám mươi, môi bà đỏ màu quết trầu. Đôi lúc, mình ước lại được là trẻ con để sà vào lòng bà, để bà an ủi, vỗ về khi mình vấp ngã, để những đêm trăng thanh, mình lại rúc đầu vào tay bà nghe kể chuyện cổ tích, bà vẫn nhai trầu, một tay phe phẩy chiếc quạt bằng mo cau. Mình chìm vào giấc mơ ấm áp, ngọt ngào, nơi đó, mình là một nàng công chúa bé bỏng được bà tiên hiền từ che chở, nâng niu…
Đó là mùi bùn trên con đường quê lầy lội làm những ngày khi còn học mẫu giáo hiện lên trong kí ức mình thật rõ nét. Vẫn từng ngày, ba đạp xe chở mình đến lớp, những ngày mưa to, không đi xe đạp được, ba lại cõng mình trên vai, đôi chân ba dính đầy bùn thoăn thoắt trên con đường trơn trượt sợ con gái trễ học. Buổi tan trường hôm ấy, chờ ba hoài không thấy, mình nước mắt ngắn dài tự đi về một mình, đôi chân bé xíu dò tìm từng viên sỏi cho khỏi ngã. Trời bỗng dưng mưa to, mình chạy nhanh tìm chỗ trú rồi ngã oạch một cái đau điếng giữa đường, quần áo ướt nhem, sách vở bẩn hết vì nước và bùn. Mình không đứng lên được nữa và ngồi khóc giữa đường. Thoáng chốc, từ xa, mình nhìn thấy dáng ba hốt hoảng chạy tới, ba ôm mình vào lòng xuýt xoa, lấy chiếc nón lá đang đội trên đầu che mưa cho mình. Về đến nhà, người ba cũng lấm lem bùn đất, ba nói mẹ đốt bếp cho mình sưởi ấm, rồi mặc gió mưa, ba ra vườn bẻ một nồi lá xông cho mình vì sợ con gái bị cảm. Đến bây giờ, mùi bùn vẫn luôn nhắc nhở mình về tình thương vô bờ của ba, ba như tán cây cổ thụ bất chấp thời tiết khắc nghiệt vẫn dang rộng che chở cho mình được bình yên…
Đó là mùi dầu gió thoang thoảng của mẹ. Từ ngày đi học xa, lúc nào mẹ cũng cất vào cặp mình một chai dầu gió. Trời mùa đông rét buốt, mình ngồi giữa phòng thi tay run lên không viết được, một ít dầu của mẹ làm tay mình ấm lên, mùi hương ấm áp quen thuộc làm mình tự tin hơn, cảm thấy như mẹ đang ở cạnh mình, mọi lo lắng phút chốc hoàn toàn biến mất. Mùi dầu gió mang trong đó cả sự quan tâm, lo lắng của mẹ…
Đó là mùi thơm của đám rạ đang cháy. Từng làn khói hòa vào khói bếp từ các nếp nhà nấp sau bụi tre làng, cảnh đồng quê thật đẹp trong màu vàng nâu của cánh đồng sau mùa gặt hái hòa cùng ráng chiều phía cuối chân trời. Nơi đấy, ông mặt trời to tròn chuẩn bị đi ngủ sau một ngày rong chơi mệt mỏi, ánh nắng không còn chói chang, mọi vật hiện lên như một bức tranh bình dị, ấm áp xiết bao. Rồi đây đó, lũ trẻ chạy về nhà ăn cơm sau tiếng gọi của mẹ trong tiếng cười khúc khích. Dưới từng mái nhà là bữa cơm chiều đầm ấp. Cuộc sống lắng đọng và đẹp làm sao trong khoảnh khắc yên bình ấy…
oOo
Và còn nhiều, nhiều lắm những mùi hương mà mình không thể nào quên được vì từ lâu chúng đã trở thành một phần cuộc sống của mình. Mùi hương thường làm mình gợi nhớ về những kỷ niệm, đánh thức những cảm giác đã lâu mình quên mất. Với mỗi mùi hương cảm nhận được, mình biết rằng mình đang sống trong tình yêu thương và mình đã đặt cho nó một cái tên, “Mùi của yêu thương - của hạnh phúc”!
Bupbekiw
Là mùi thơm lừng của bánh, mùi béo ngậy của sữa, mùi mát lạnh của kem hay bạn sẽ nhớ ngay đến mùi nước hoa yêu thích…Còn đối với mình, mùi hương yêu thích nhất chính là mùi cuộc sống - mùi của yêu thương…
oOo
Đó là mùi trầu nồng nồng của bà, mùi hương thân thuộc suốt năm tháng tuổi thơ được sống bên bà. Thương sao nụ cười của bà vẫn rạng rỡ khi tuổi gần tám mươi, môi bà đỏ màu quết trầu. Đôi lúc, mình ước lại được là trẻ con để sà vào lòng bà, để bà an ủi, vỗ về khi mình vấp ngã, để những đêm trăng thanh, mình lại rúc đầu vào tay bà nghe kể chuyện cổ tích, bà vẫn nhai trầu, một tay phe phẩy chiếc quạt bằng mo cau. Mình chìm vào giấc mơ ấm áp, ngọt ngào, nơi đó, mình là một nàng công chúa bé bỏng được bà tiên hiền từ che chở, nâng niu…
Đó là mùi bùn trên con đường quê lầy lội làm những ngày khi còn học mẫu giáo hiện lên trong kí ức mình thật rõ nét. Vẫn từng ngày, ba đạp xe chở mình đến lớp, những ngày mưa to, không đi xe đạp được, ba lại cõng mình trên vai, đôi chân ba dính đầy bùn thoăn thoắt trên con đường trơn trượt sợ con gái trễ học. Buổi tan trường hôm ấy, chờ ba hoài không thấy, mình nước mắt ngắn dài tự đi về một mình, đôi chân bé xíu dò tìm từng viên sỏi cho khỏi ngã. Trời bỗng dưng mưa to, mình chạy nhanh tìm chỗ trú rồi ngã oạch một cái đau điếng giữa đường, quần áo ướt nhem, sách vở bẩn hết vì nước và bùn. Mình không đứng lên được nữa và ngồi khóc giữa đường. Thoáng chốc, từ xa, mình nhìn thấy dáng ba hốt hoảng chạy tới, ba ôm mình vào lòng xuýt xoa, lấy chiếc nón lá đang đội trên đầu che mưa cho mình. Về đến nhà, người ba cũng lấm lem bùn đất, ba nói mẹ đốt bếp cho mình sưởi ấm, rồi mặc gió mưa, ba ra vườn bẻ một nồi lá xông cho mình vì sợ con gái bị cảm. Đến bây giờ, mùi bùn vẫn luôn nhắc nhở mình về tình thương vô bờ của ba, ba như tán cây cổ thụ bất chấp thời tiết khắc nghiệt vẫn dang rộng che chở cho mình được bình yên…
Đó là mùi dầu gió thoang thoảng của mẹ. Từ ngày đi học xa, lúc nào mẹ cũng cất vào cặp mình một chai dầu gió. Trời mùa đông rét buốt, mình ngồi giữa phòng thi tay run lên không viết được, một ít dầu của mẹ làm tay mình ấm lên, mùi hương ấm áp quen thuộc làm mình tự tin hơn, cảm thấy như mẹ đang ở cạnh mình, mọi lo lắng phút chốc hoàn toàn biến mất. Mùi dầu gió mang trong đó cả sự quan tâm, lo lắng của mẹ…
Đó là mùi thơm của đám rạ đang cháy. Từng làn khói hòa vào khói bếp từ các nếp nhà nấp sau bụi tre làng, cảnh đồng quê thật đẹp trong màu vàng nâu của cánh đồng sau mùa gặt hái hòa cùng ráng chiều phía cuối chân trời. Nơi đấy, ông mặt trời to tròn chuẩn bị đi ngủ sau một ngày rong chơi mệt mỏi, ánh nắng không còn chói chang, mọi vật hiện lên như một bức tranh bình dị, ấm áp xiết bao. Rồi đây đó, lũ trẻ chạy về nhà ăn cơm sau tiếng gọi của mẹ trong tiếng cười khúc khích. Dưới từng mái nhà là bữa cơm chiều đầm ấp. Cuộc sống lắng đọng và đẹp làm sao trong khoảnh khắc yên bình ấy…
oOo
Và còn nhiều, nhiều lắm những mùi hương mà mình không thể nào quên được vì từ lâu chúng đã trở thành một phần cuộc sống của mình. Mùi hương thường làm mình gợi nhớ về những kỷ niệm, đánh thức những cảm giác đã lâu mình quên mất. Với mỗi mùi hương cảm nhận được, mình biết rằng mình đang sống trong tình yêu thương và mình đã đặt cho nó một cái tên, “Mùi của yêu thương - của hạnh phúc”!
Bupbekiw