Kuin Sukoagoa
Yêu
- Xu
- 0
Chuyến xe kỷ niệm ấy tặng anh niềm vui gặp em song cũng đem đến sự hụt hẫng. Chia tay em, anh mới biết mình hậu đậu, làm quen mà lại quên xin địa chỉ, điện thoại thậm chí cả tên.
Chuyến xe ấy cho anh biết thế nào là tương tư, là thất vọng song cũng chính nó thắp lên hi vọng trong anh. Hai tháng miệt mài tìm em, cái lúc tưởng chừng vô vọng nhất thì em lại hiện ra, lung linh như một ốc đảo trong mắt kẻ lữ hành sắp chết khát trên sa mạc bởi nắng cháy trên đầu và cát bỏng dưới chân.
Chuyến xe lần thứ hai, anh có thêm khoảng trống gần em, biết tên, biết lớp và biết nhớ nhiều hơn. Tình cảm của thằng con trai mới năm hai đại học, lần đầu biết rung động trước con gái thật khó tả. Cái cảm giác trằn trọc, nửa mơ nửa tỉnh, chập chờn hình dung bóng dáng người yêu để rồi giật mình khi miếng ghép không hoàn hảo. Tình yêu thổi làn gió tươi mới vào tâm hồn bị cho là khô khan của dân Bách Khoa vốn toàn công thức và con số. Từ trái tim ấy, những vần thơ được chắp cánh bay lên, ào ạt như sóng vỗ bờ, như chồi non ngập tràn sức sống khi gặp mưa xuân lất phất.
“Biết yêu em là thế, xa cách khổ biết bao, những lúc lòng trống vắng, nỗi nhớ em cồn cào”. Mong em nhiều lắm nơi điểm chờ xe buýt “Chờ em đến trong hi vọng mong manh, những chuyến xe vẫn âm thầm chuyển bánh” dù “Gió bắc tràn về len qua tà áo lạnh” mà “Lửa tình rực cháy trái tim anh”. Tìm kiếm “Bao người đến rồi lại chợt đi nhanh” để rồi thất vọng “Sao bóng em vẫn còn là ẩn số?”. Hỏi ai “Em đã về chưa?Chuyến xe này còn chỗ” khi mà “Mình anh ngồi trên nỗi nhớ chông chênh”.
Buồn lắm mỗi khi đến điểm dừng em phải chuyển tuyến. Anh trách “Đường ơi, sao chẳng dài thêm, để cho anh phải xa em bây giờ” rồi thương “Thương em lại đứng ngóng chờ, xe mười bảy có đúng giờ không em?” xen lẫn nỗi lo “Chiều nay trời chợt đổ mưa, thêm cơn gió bắc từ trưa tràn về, anh ngồi mà lòng tái tê, mưa rơi ướt áo em về lạnh không?”
Những buổi chiều chờ em tan học, ngồi đợi “Chỉ thấy tương tư trào trong ngực, máu cuộn lên tim nói bao điều” rồi ra về một mình khi em bận học tối “ Chiều nay đường về dẫu lẻ loi, vẫn vui có em ở trong đời”.
Bao vần thơ anh sáng tác cho em mà chưa một lần dám gửi. Yêu mãnh liệt, nhớ cồn cào là thế nhưng anh chỉ giữ trong lòng. Sự thổn thức của trái tim mà nhịp đập của nó chưa đủ phát ra tiếng yêu thương mạnh mẽ nhất. Cứ kìm nén, cứ tích tụ chờ ngày bung ra.
Em là vậy, luôn đỏ mặt mỗi khi gặp anh, nụ cười hiền lúng liếng đồng tiền và vẫn thế, kiêu như bao cô gái con nhà gia giáo. Nó làm anh thích thú với cảm xúc chinh phục “Và xin em hãy tiếp tục kiêu, cho anh định nghĩa mãi tình yêu, mắt em cứ là sao huyền bí, cho anh chân lạc đá hồn xiêu”. Tuy nhiên cũng dằn vặt, lo lắng “Muốn xin em địa chỉ, em kiêu kỳ chẳng cho, mùa xuân về vội vã, anh có kịp hẹn hò?”
Thời gian vùn vụt trôi, màu xuân vèo vèo đến, tết vội vàng theo sau khiến ai cũng gấp gáp. Lớp học nhốn nháo, sinh viên cập rập ra về. Sự đời biết nhưng không đầy đủ thường làm người ta khi yêu bị dằn vặt, lúc điện thoại di động chưa có, địa chỉ nhà em thành ẩn số khiến cho kẻ chinh phục như anh khát khao khám phá. Tuy nhiên càng tìm kiếm, càng bị sự kiêu kỳ của em giấu đi một cách tàn nhẫn. Hơn lúc nào hết, anh muốn cái cảm xúc ấp ủ lâu nay được thể hiện hết.
Triệu chứng ốm ở thời điểm không cho phép ốm đến với anh. Rồi ốm thật, cả một ngày chủ nhật dầm mưa, rét đi tảo mộ cùng gia đình ở quê. Chỉ tại ăn mặc phong phanh, coi thường thời tiết mà anh phải trả giá bằng bốn ngày nằm nhà. Ít khi ốm phải làm anh nghỉ học nhưng lần này có thêm cảm giác tương tư khiến anh bị nặng hơn, muốn đến trường mà sao mệt mỏi thế. Kinh Tế trường em mọi năm nghỉ trước ông công ông táo một ngày. Thôi thì không kịp nói chuyện, anh sẽ gửi cho em một lá thư. Không! một cái thiệp mới đúng, sắp tết rồi!
Thứ 6 chắc em mới được nghỉ, anh vẫn tin như vậy, chiều thứ 4 đi học trở lại anh sang dãy nhà H trường Kinh Tế, nơi duy nhất có thể tìm thấy em ngay là lớp QT2. Song hôm nay phòng 101 em vẫn ngồi chẳng còn ai nữa. Ào lên phòng đào tạo, lịch nghỉ tết của K43 bắt đầu từ 20, mới ngày hôm qua!
Cảm giác vừa đánh rơi cái gì đó vô cùng ý nghĩa khiến anh nghẹn ngào. Nhìn vào trong cặp, tấm bưu thiếp nhỏ anh miệt mài lắp ghép, mặt viết văn, mặt đề thơ, mùa xuân đã thổi vào anh cảm xúc tới tấp, dồn dập đến kỳ lạ, có cái gì đó rộn ràng, rạo rực xâm chiếm tâm hồn để rồi đam mê bật ra, bùng lên dữ dội, yêu thương cứ cháy bỏng, dạt dào, dần dật cuộn chảy như nhịp sống hối hả, liên tu bất tận trong những ngày giáp tết. Những dòng chữ anh viết lại bật ra:
“ T.L thương mến! Dòng chữ này anh viết cho em khi nụ tầm xuân đang khoe sắc thắm khắp phố phường, quất đã chín đỏ bên những vòm lộc xanh. Mùa xuân lại về, người người, nhà nhà lại mong chờ từ mùa xuân sự sum họp đoàn viên, những lời chào, câu chúc thân ái. Xuân 2003, anh gửi tới L và gia đình lời chúc tốt đẹp nhất cho một năm mới thành công. Tặng em bài thơ ‘Mùa Xuân’ anh sáng tác theo dòng cảm xúc trong ngày cuối năm này, mong L hãy hiểu ‘có bao điều anh muốn nói với em, chỉ e rằng tấm thiếp này quá nhỏ”. Hai đoạn thơ cảm xúc nhiều nhất vẫn còn đó:
“Anh đã tin mùa xuân là hi vọng
Thắp lửa tình cho đôi lứa yêu nhau
Mang nắng ấm và rộn rã sắc màu
Cùng nhựa sống tràn trề cho nhân loại
Anh đã yêu, đã mong mùa xuân mãi
Như tùng ngày chờ đợi trái tim em
Xuân đất trời sẽ ngào ngạt hương thêm
Nếu có…
…màu xuân trong em bừng chín rộ”
Nay cái thiệp nằm co ro một chỗ thảm hại, có lẽ nó biết mình đã trở thành thừa vì không đáp ứng được sự kỳ vọng của chủ nó!
Tết năm ấy, đất trời vẫn ngào ngạt, say đắm như quy luật tự nhiên từ bao đời vẫn vậy. Chỉ có mùa xuân anh chờ đợi là không kịp chín
(theo afamily)