Sau những giông bão là những thời bình yên, người không còn trông ngóng, mong đợi nữa.
Lúc đó, người vẫn là người như lúc trước, nhưng suy nghĩ đã không còn ở thế bị động.
Sau một năm, thời của năm mới đến, ta đã cũ đi hay mới ra, nào ai biết được.
Rồi mùa sẽ xuất hiện, để làm chứng cho ta trong thời khắc giao mùa, lòng ta không còn gió thổi tóc lay.
Lòng người không còn mong đợi, phân vân.
Rồi có lần mùa sẽ qua đi như thể, tay ta sẽ để vuột mất chút ít còn sót lại nào đó của mất mát, đớn đau. Cứ như thể, xíu nào đó xuân sẽ qua, ươm mầm hi vọng mới. Ta còn có thể chờ đợi không?
Ngày của mùa luôn dài trong tươi đẹp.
Thời của mùa là một chiều dài thăm thẳm.
Và người của mùa im lặng, mông lung.
Ta vẫn mong ta không ở ngoài mùa như đã từng ở ngoài ấy.
Dầu chỉ phút giây.
quekhuong
Lúc đó, người vẫn là người như lúc trước, nhưng suy nghĩ đã không còn ở thế bị động.
Sau một năm, thời của năm mới đến, ta đã cũ đi hay mới ra, nào ai biết được.
Rồi mùa sẽ xuất hiện, để làm chứng cho ta trong thời khắc giao mùa, lòng ta không còn gió thổi tóc lay.
Lòng người không còn mong đợi, phân vân.
Rồi có lần mùa sẽ qua đi như thể, tay ta sẽ để vuột mất chút ít còn sót lại nào đó của mất mát, đớn đau. Cứ như thể, xíu nào đó xuân sẽ qua, ươm mầm hi vọng mới. Ta còn có thể chờ đợi không?
Ngày của mùa luôn dài trong tươi đẹp.
Thời của mùa là một chiều dài thăm thẳm.
Và người của mùa im lặng, mông lung.
Ta vẫn mong ta không ở ngoài mùa như đã từng ở ngoài ấy.
Dầu chỉ phút giây.
quekhuong