Trả lời chủ đề

Ngày đầu đặt chân lên Sài Gòn, cách đây hơn 5 năm rồi. Ngày đó là cuối  mùa mưa. trời mưa không nhiều mưa một cách bất chợt, hồi đó mình đã thấy đó là  một nét đặc trưng của mưa sài gòn.tuy nhiên mỗi lần mưa như thế này  mình cảm thấy bực bội vô cùng, bực vì không thể đi đâu, ngồi ru rú  ở kí túc hoài cũng thấy chán. rồi lại ngồi lẩm bẩm chửi bới ông trời (mà chỉ một  mình nghe thôi). Những cơn mưa kéo tới không hề báo trước, nhiều lúc trời đang  nắng trang trang thế mà “ào, ào…..”. đã thế, trời mưa còn làm ngập nhiều đoạn  đường nữa chứ, rác trôi bềnh bông, xe thì chết máy, người đi bộ thì  phải lội bì bõm, chịu nổi không cơ chứ.



    Tuy nhiên,hơn 5 năm trôi qua định kiến về mưa Sài Gòn cũng không còn  nữa. Sau thời gian dài sống chung với mưa Sài Gòn mình thấy yêu nó lúc nào cũng  chẳng hay. Bây giờ, đôi khi cũng bực mình vì mưa nhưng cảm thấy nó ngày một gần  gũi hơn, đẹp hơn và lãng mạn hơn. Có những lần đang đi đường, thấy có dấu hiệu  của mưa nhưng cứ để kệ vậy mà đi tiếp, những giọt mưa sẽ cuốn đi những lo toan  và muộn phiền trong cuộc sống.


    Người ta bảo, mưa Sài Gòn cũng như con gái Sài Gòn vậy. Đẹp lắm,  long lanh lắm, yểu điệu nhưng cũng cứng rắn lắm. Nếu mưa Sài Gòn đến rồi đi bất  chợt, khiến cho ta không kịp thời gian để khoác vội lên người chiếc áo mưa, thì  con gái Sài Gòn cũng hay chợt yêu rồi chợt ghét một cách vô cớ.(ghét yêu  thôi). "Sau cơn mưa thành phố như hiền hơn. Mắt lá long lanh, bâng khuâng  như mắt người con gái. Đêm thì thầm, như cơn gió từ triền sông thổi mãi. Cho phố  dịu dàng hơn, cho em nồng nàn hơn...". Con gái Sài Gòn cũng thế, phía sau  những cơn "thịnh nộ" và "cuồng phong" là những tâm hồn dạt dào tình cảm, sâu  lắng và chứa chan.


Top