Trời sáng nay thật đẹp. Từ khi ngủ dậy nó đã thấy bầu trời thật tinh khôi, trong trẻo và tươi mát lạ kì. Mặt trời đỏ ối bắt đầu nhô lên khỏi dãy núi đằng xa, vẽ trên nền trời những tia nắng hình nan quạt xuyên qua những đám mây đủ hình thù. Nó vừa thong thả đạp xe, vừa hân hoan thưởng thức một buổi sáng đẹp hiếm hoi vì bao ngày qua trời quá ư oi bức, chỉ có nắng và nắng, cái nắng gay gắt như thiêu đốt.
Ngồi trong lớp, nó thấy bầu trời bỗng nhiên ngày càng trở nên âm u và cơn mưa đổ xuống như một điều tất yếu, đầy bất ngờ. Mưa rơi. Mưa rất to. Những hạt mưa nặng trĩu ném mình xuống sân trường như vồ vập, hồ hởi, vỡ tung ra như những tiếng cười trong trẻo vì cuộc hội ngộ đầy bất ngờ này, cuộc hội ngộ của mặt đất khô cằn và những giọt mưa căng mọng. Ngồi trong lớp nhìn ra, nó thả hồn theo những hạt mưa. Nhìn gắm những hạt mưa nhảy múa, nó thấy tâm hồn sao tĩnh lặng lạ kì. Mưa cứ rơi, cứ rơi. Mưa như rửa trôi mọi ưu phiền lo âu của một cô bé nữ sinh năm cuối đang tất bật bởi những kì thi sắp tới. Mưa vẫn rơi, không phải tí tách rơi từng hạt chầm chậm mà mưa tuôn ào ào, tức tưởi, như xối bỏ toàn bộ oán hờn, bứt rứt trong lòng. Trong đầu nó chợt bật ra những câu thơ:
Ngồi trong lớp, nó thấy bầu trời bỗng nhiên ngày càng trở nên âm u và cơn mưa đổ xuống như một điều tất yếu, đầy bất ngờ. Mưa rơi. Mưa rất to. Những hạt mưa nặng trĩu ném mình xuống sân trường như vồ vập, hồ hởi, vỡ tung ra như những tiếng cười trong trẻo vì cuộc hội ngộ đầy bất ngờ này, cuộc hội ngộ của mặt đất khô cằn và những giọt mưa căng mọng. Ngồi trong lớp nhìn ra, nó thả hồn theo những hạt mưa. Nhìn gắm những hạt mưa nhảy múa, nó thấy tâm hồn sao tĩnh lặng lạ kì. Mưa cứ rơi, cứ rơi. Mưa như rửa trôi mọi ưu phiền lo âu của một cô bé nữ sinh năm cuối đang tất bật bởi những kì thi sắp tới. Mưa vẫn rơi, không phải tí tách rơi từng hạt chầm chậm mà mưa tuôn ào ào, tức tưởi, như xối bỏ toàn bộ oán hờn, bứt rứt trong lòng. Trong đầu nó chợt bật ra những câu thơ:
Mưa! Mưa đột ngột rơi
Ném mình xuống nền đất khô cằn
Xóa tan bao nhiêu cô quạnh
Rửa trôi mọi nỗi oán hờn
Cho đất đai tươi tốt
Cho cây lá reo cười
Cho lòng người nhẹ nhõm
Bình an đến mọi nơi.
Bình an đến mọi nơi thì không có lí do gì nó lại không tìm đến với cô bé này. Đó là lẽ dĩ nhiên, nếu không bài thơ đó đâu có thể ra đời được chứ. Nó cảm thấy lòng mình thực sự bình yên. Sự bình yên tĩnh lặng như mặt hồ thu không chút gợn sóng, bầu trời kiêu kì soi mình trong đó cũng bát ngát xanh cao, trong veo chẳng một bóng mây. Nó nhẹ nhõm thở một hơi thật sâu, thật dài, cố cảm nhận hết, thu hết vào mình cái cảm giác hiếm hoi này. Cảm ơn cơn mưa, cơn mưa rào bất chợt, chan hòa tưới mát cây xanh, làm dịu cuộc sống, cũng tưới mát cho cả lòng người vốn lắm lo toan…Ném mình xuống nền đất khô cằn
Xóa tan bao nhiêu cô quạnh
Rửa trôi mọi nỗi oán hờn
Cho đất đai tươi tốt
Cho cây lá reo cười
Cho lòng người nhẹ nhõm
Bình an đến mọi nơi.