Chợt đang lâng lâng sau giấc ngủ trưa,mắt nhắm mắt mở lê vào bàn,bật cái yahoo lên rồi ngồi học Anh Văn...cảm giác cứ như người vô hồn..
Sấm nổ vang trời,sấm đến bất ngờ như đánh thức cơn ngái ngủ còn đê mê.Rồi gió cũng hắt hiu ngọn cỏ,vờn vào trong tóc qua ô cửa sổ khẽ khép,gió đùa vui.......như chờn vờn...như khẽ ru.Mát lành!
Rồi giơ tay ra,chưa mưa......hay mình đang tưởng tượngn,lại say vào giấc ngủ ngay trên bàn học,bỏ mặc tất cả để chỉ tìm phút thanh thản của tâm hồn!
.....Chợt..''Ầm...ầmm...mmmm!''
Choàng giấc ngủ,như vừa bị đánh thức bởi tiếng trống,đinh tai nhức óc,có chút sợ sệt trong lòng...tại sao lại sợ âm thanh ấy....để xoa dịu....mưa rơi!
Mưa bắt đầu rơi,lẽ tẽ,lõm bõm,tí tách,khóc khách...cứ xáo trộn nhau như bản hoà âm của mưa!Bản giao hưởng không lời vẫn tạo nhịp điệu đến say lòng người......như bồng lai,như tiên cảnh......chợt thấy mưa sao đẹp đến lạ lùng!
Vài ngọn gió heo hắt đi qua,mang theo cái ẩm của tiết trời,lạnh người khôn thấu!Mưa nhảy nhót trên bậu cửa sổ,trong trẻo,tinh khiết và thanh đượm.Không một tiếng nói,không một ngôn từ nào diễn tả hết!
Mưa róc rách trong tim,mưa thảng thốt qua ngóc linh hồn,mưa dìu dặt qua mái tóc,mưa se se trên từng ngón tay......phải chăng mưa muốn ôm người,mưa quyến luyến như chàng trai yêu cô gái.....cái vòng tay thân thương,làm dịu mát tâm hồn,làm say nồng giấc mộng!Mưa lắng đọng trong tim một cảm giác hoài cổ,nghĩ về nơi xa xôi,có mái nhà,có cây cột,có trang vở trắng kẹp một nhánh phượng đỏ,có lưu bút,có tiếng cười và giọt nước mắt cay cay.....Lòng trắc ẩn luôn có những khi đúng lúc,và khi nó đã quá cao,con người dễ dàng chìm vào những mông lung,hoang tưởng,sẽ hát vu vơ vài đôi ba câu nhạc tình,quả là đến nao lòng!
Con mèo lại ngái ngủ,nó thích ngủ và cuộn tròn vào góc ổ cả ngày....chỉ còn một mảnh hồn vương vấn bên cửa sổ,cứ như mơ...mưa hát qua mái đầu,vờn thành những giọt nhỏ long lanh trên mái tóc ngố mới cắt...trong trẻo........À đâu đây mưa tuôn xối xả qua lòng máng,thành đường dài mạnh mẽ đổ ụp lên cái cây đon non mới trồng,cứ như bù nước,cây vẫn chịu,và khẽ...rung....!
Cái thanh bình yên ả của giấc 3h chiều sao không dài thêm mãi.......mưa dần ngơi hạt,không thích hát,không dạo phím đàn,mưa dành khoảng trời cho mấy cơn sấm xô bồ nhau...ầm ầm,nghe nhức đầu!Cái thanh bình bị phá vỡ,trời âm u và vẫn làm lòng người khó nghĩ!
...Mưa lạ thoảng!
Sấm nổ vang trời,sấm đến bất ngờ như đánh thức cơn ngái ngủ còn đê mê.Rồi gió cũng hắt hiu ngọn cỏ,vờn vào trong tóc qua ô cửa sổ khẽ khép,gió đùa vui.......như chờn vờn...như khẽ ru.Mát lành!
Rồi giơ tay ra,chưa mưa......hay mình đang tưởng tượngn,lại say vào giấc ngủ ngay trên bàn học,bỏ mặc tất cả để chỉ tìm phút thanh thản của tâm hồn!
.....Chợt..''Ầm...ầmm...mmmm!''
Choàng giấc ngủ,như vừa bị đánh thức bởi tiếng trống,đinh tai nhức óc,có chút sợ sệt trong lòng...tại sao lại sợ âm thanh ấy....để xoa dịu....mưa rơi!
Mưa bắt đầu rơi,lẽ tẽ,lõm bõm,tí tách,khóc khách...cứ xáo trộn nhau như bản hoà âm của mưa!Bản giao hưởng không lời vẫn tạo nhịp điệu đến say lòng người......như bồng lai,như tiên cảnh......chợt thấy mưa sao đẹp đến lạ lùng!
Vài ngọn gió heo hắt đi qua,mang theo cái ẩm của tiết trời,lạnh người khôn thấu!Mưa nhảy nhót trên bậu cửa sổ,trong trẻo,tinh khiết và thanh đượm.Không một tiếng nói,không một ngôn từ nào diễn tả hết!
Mưa róc rách trong tim,mưa thảng thốt qua ngóc linh hồn,mưa dìu dặt qua mái tóc,mưa se se trên từng ngón tay......phải chăng mưa muốn ôm người,mưa quyến luyến như chàng trai yêu cô gái.....cái vòng tay thân thương,làm dịu mát tâm hồn,làm say nồng giấc mộng!Mưa lắng đọng trong tim một cảm giác hoài cổ,nghĩ về nơi xa xôi,có mái nhà,có cây cột,có trang vở trắng kẹp một nhánh phượng đỏ,có lưu bút,có tiếng cười và giọt nước mắt cay cay.....Lòng trắc ẩn luôn có những khi đúng lúc,và khi nó đã quá cao,con người dễ dàng chìm vào những mông lung,hoang tưởng,sẽ hát vu vơ vài đôi ba câu nhạc tình,quả là đến nao lòng!
Con mèo lại ngái ngủ,nó thích ngủ và cuộn tròn vào góc ổ cả ngày....chỉ còn một mảnh hồn vương vấn bên cửa sổ,cứ như mơ...mưa hát qua mái đầu,vờn thành những giọt nhỏ long lanh trên mái tóc ngố mới cắt...trong trẻo........À đâu đây mưa tuôn xối xả qua lòng máng,thành đường dài mạnh mẽ đổ ụp lên cái cây đon non mới trồng,cứ như bù nước,cây vẫn chịu,và khẽ...rung....!
Cái thanh bình yên ả của giấc 3h chiều sao không dài thêm mãi.......mưa dần ngơi hạt,không thích hát,không dạo phím đàn,mưa dành khoảng trời cho mấy cơn sấm xô bồ nhau...ầm ầm,nghe nhức đầu!Cái thanh bình bị phá vỡ,trời âm u và vẫn làm lòng người khó nghĩ!
...Mưa lạ thoảng!