Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Mùa Lá Bay - Cát Lan
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="nhim91" data-source="post: 102982" data-attributes="member: 63624"><p style="text-align: center"><strong><span style="color: navy">Chương 2</span></strong></p><p></p><p> </p><p><span style="color: navy">Tháng cuối cùng cô ở giảng đường đại học cho Pha Lê cảm xúc. Các bạn cùng khoa than thở, lo lắng, đứa nào đứa nấy đều chú tâm học bài thi. Luận văn tốt nghiệp của Pha Lê vừa hoàng thành nhưng không vì thế mà cô lơ là. Cô đang ước gì mình được học thêm lên Cao học. </span></p><p><span style="color: navy">Pha Lê biết có nhiều người thích nhìn cô, gởi cho cô những tấm thiệp dễ thương, và bọn họ dường như kính trọng cô vì cô có một tin đồn rằng cô là một nữ tu. Pha Lê gật đầu với câu nói đó trong cái xuýt xoa tiếc nuối của các bạn:</span></p><p><span style="color: navy">– Ngươi đẹp như thế lại đi tu.</span></p><p><span style="color: navy">– Hãy suy nghĩ lại đi em!</span></p><p><span style="color: navy">Và Pha Lê luôn đáp lại bằng nụ cười.</span></p><p><span style="color: navy">Chiều nay, sau khi tan học, giáo sư Hoan gọi cô lên văn phòng. Ông đã xem luận văn tốt nghiệp của cô và khen mây lời. Tuy nhiên theo ý ông cần bổ sung, và Pha Lê ghi nhận ngay. Thái độ của cô khiến ông hài lòng. Pha Lê cám ơn rồi ra xe về.</span></p><p><span style="color: navy">Vừa đến nhà, Pha Lê kinh ngạc những cánh cửa phòng khách lớn mở tung.</span></p><p><span style="color: navy">Hình như nhà có khách. Cô đi nép bên hông phòng.</span></p><p><span style="color: navy">Ngay lập tức có tiếng gõ cữa. Thím Ba gọi to:</span></p><p><span style="color: navy">– Pha Lê! Con tắm rửa rồi lên nhà ông chủ bảo. Hôm nay là sinh nhật ông.</span></p><p><span style="color: navy">Pha Lê hết hồn:</span></p><p><span style="color: navy">– Nhưng con không biết nên chẳng mua quà.</span></p><p><span style="color: navy">– Không sao! Nhơ lên ngay đó. Chỉ là bữa ăn gia đình thôi.</span></p><p><span style="color: navy">– Dạ.</span></p><p><span style="color: navy">Mười phút sau, Pha Lê có mặt với mái tóc ướt sũng. Cô chọn chiếc quần tây đen và áo thun màu tím sậm. Vóc dáng của Pha Lê nổi bật thon thả. Gương mặt xinh đẹp với làn da trắng mịn màng. Cô vừa xuất hiện nơi ngưỡng cửa, lập tức ông Cao Bình vẫy tay:</span></p><p><span style="color: navy">– Lại gần đây cháu!</span></p><p><span style="color: navy">Trên chiếc bàn cao đặt ở giữa nhà là vô số quà bừng. Bà Tuyết, Thết Pha, Ngọc Bạch và những người làm trong gia đình đều có mặt vây quanh ông với nụ cười tươi tắn.</span></p><p><span style="color: navy">Ông Bình thổi hai cây đèn lớn rồi cắt bánh, mở quà. Ông Cao Bình rất vui, trao tận tay mọi người một miến bánh nhỏ. Hình như cả nhà dùng cơm với nhau rồi.</span></p><p><span style="color: navy">– Còn thiếu một phần quà. - Ngọc Bạch lên tiếng.</span></p><p><span style="color: navy">Pha Lê không khỏi lúng túng, nhưng lập tức ông Cao Bình gợi ý cho cô:</span></p><p><span style="color: navy">– Không sao! Con lại đàn tăng ta một bản nhạc là được rồi.</span></p><p><span style="color: navy">Pha Lê nhìn thấy cây đàn từ ngày đầu tiên, nhưng cô không dám sử dụng.</span></p><p><span style="color: navy">Loại đàn này chỉnh nút điều khiển khác với cây đàn ở cô nhi viện. Nhưng qua các chương trình sinh hoạt ở trường, cô cũng thường lên đàn cho các bạn hát, nên hôm nay không có gì là lúng túng.</span></p><p><span style="color: navy">Cô ngẩn nhìn mọi người và nói:</span></p><p><span style="color: navy">– Con xin tặng ông bà và các anh trong gia đình một bản nhạc ạ.</span></p><p><span style="color: navy">Tiếng nhạc trổi lên dồn dập, vui nhộn khiến không khí trong phòng tưng bừng hẳn lên. Gương mặt mọi người sống động hơn và vỗ tây tán thưởng nhiệt liệt.</span></p><p><span style="color: navy">Bà Tuyết gật gù khen hay. Pha Lê cảm ơn rồi lại một góc ăn bánh kem. Ông Cao Bình báo tin cho cả nhả biết là có một người cháu của ông vừa tốt nghiệp Thạc Sĩ kinh tế từ nước ngoài sắp về tới.</span></p><p><span style="color: navy">Ngọc Bạch nhẩm tính, cô cười khanh khách:</span></p><p><span style="color: navy">– Nhà mình có đủ chục rồi ba, hy vọng là ba không thêm người nào nữa chứ.</span></p><p><span style="color: navy">Ông Cao Bình quay sang cô gái cưng:</span></p><p><span style="color: navy">– Sao con lại nói như thế? Chẳng phải là con từng than buồn khi ở nhà một mình đó ư?</span></p><p><span style="color: navy">Ngọc Bạch nũng nịu:</span></p><p><span style="color: navy">– Đúng là con có nói như thế, nhưng người nào ba đem về cũng chúi đầu vào học bài, Chán chết!</span></p><p><span style="color: navy">– Thì con cũng học.</span></p><p><span style="color: navy">Ngọc Bạch giãy nảy:</span></p><p><span style="color: navy">– Nhưng con muốn có người để chơi chung hà. Con bé này đi từ sáng đến tối mới về. Con không học suốt như thế được. Ba! Ba tìm việc cho con đi.</span></p><p><span style="color: navy">– Nhà có việc không chịu làm, lại đòi đi đông đi tây làm gì?</span></p><p><span style="color: navy">– Nhưng làm việc cho ba chán chết.</span></p><p><span style="color: navy">Ông Cao Bình nhìn con gái một cách thú vị:</span></p><p><span style="color: navy">– Con là thiên kiêm tiểu thư, muốn làm thì làm, không làm thì nghĩ. Lâu lâu muốn yếu sách cái gì đó nên đòi đi làm, chừng được vài bữa lại diện lý do.</span></p><p><span style="color: navy">Ngọc Bạch giãy nảy lên:</span></p><p><span style="color: navy">– Chừng mai mốt anh Hải về, ba lại nói con cho anh ấy nghe như vậy đó. Cái cách nói của ba như muốn giết người ta.</span></p><p><span style="color: navy">– Con còn nhớ đến nó à?</span></p><p><span style="color: navy">– Lúc nhỏ, anh cưng con nhất.</span></p><p><span style="color: navy">– Nhưng nó sẽ không hài lòng khi thấy con bỏ học, đi theo chúng bạn ca hát suốt ngày.</span></p><p><span style="color: navy">– Nhưng ước nguyện của con là muốn trở thành ca sĩ. Ba không nghe người ta nói ca sĩ có thu nhập rất cao sao.</span></p><p><span style="color: navy">Ông Cao Bình lại cười:</span></p><p><span style="color: navy">– Nhưng con hát giúp vui không lấy tiền mà.</span></p><p><span style="color: navy">Ngọc Bạch sôi nổi:</span></p><p><span style="color: navy">– Con đang tập luyện và rất thích hát giao lưu. Con có thể nhảy một lúc năm bài mà không biết mệt. Bây giờ con đang khổ công luyện giọng, mai mốt mời nổi tiếng được.</span></p><p><span style="color: navy">Bà Tuyết chen vào:</span></p><p><span style="color: navy">– Ca sĩ bây giờ không còn mặc áo dài hát như trước nữa. Mẹ thích con hát bài ca truyền thống hơn là hát nhạc tây, nhạc tàu ... nghe không lọt lỗ tai. Lại còn ăn mặc hở lưng, hở rốn. Kinh dị!</span></p><p><span style="color: navy">Ngọc Bạch không thấy quê khi bị phê bình như vậy, cô còn “à” lên một cách khoan khoái:</span></p><p><span style="color: navy">– Về khoản này ba mẹ cho con xin đi. Người ta nghiên cứu muốn chết mới ra được kiểu áo đó. – Rô cô quay sang Thế Phan, đập vào anh một cái – Anh ngồi đó mà ngủ hả? Sao không bên em một tiếng nào.</span></p><p><span style="color: navy">Thế Phan cười, như không thể chấp nhất:</span></p><p><span style="color: navy">– Em trấn áp cả quần hùng, có thua ai câu nào đâu.</span></p><p><span style="color: navy">Ngọc Bạch lắc đầu vô phương cứu chữa, cô đặc tay lên trán anh:</span></p><p><span style="color: navy">– Này, ông anh họ! Có gặp riêng Pha Lê lần nào chưa? Học trò của anh đó.</span></p><p><span style="color: navy">Thê Phan không chịu, anh giơ tay xin ý kiến:</span></p><p><span style="color: navy">– Em nói chuyện một lúc mấy đài, ai nói cho lại. Bắt chuyện nọ sọ chuyện kia. Pha Lê làm sao là học trò của anh chứ. Nhưng đang nói về Hồ Hải, rồi chuyện ca sĩ, bây giờ đến chuyện Pha Lê.</span></p><p><span style="color: navy">Ông Cao Bình thêm vô một câu:</span></p><p><span style="color: navy">– Nói chuyện như thế là lung tung quá phải không?</span></p><p><span style="color: navy">Ngọc Bạch giậm chân la lên:</span></p><p><span style="color: navy">– Ba ơi! Anh ấy là cháu của mẹ chứ đâu phải cháu của ba đâu mà ba bênh.</span></p><p><span style="color: navy">Mai mốt anh Hồ Hải về, ba bênh kịch liệt là anh ấy lên mặt với con.</span></p><p><span style="color: navy">Bà Tuyết bật cười:</span></p><p><span style="color: navy">– Cháu của mẹ là cháu ruột rà. Còn cháu của ba mày bà con mấy đời, ông trời với cũng không tới.</span></p><p><span style="color: navy">Ông Bình lầm bầm:</span></p><p><span style="color: navy">– Tới hay không là ăn thua mình.</span></p><p><span style="color: navy">Bà Tuyết quay sang Pha Lê đang ngồi im lặng:</span></p><p><span style="color: navy">– Nghe nói cháu không có người thân, nên ông nhà nhận làm con nuôi. Thế sao không kêu ông ấy bằng cha cho ổng vui, nhân ngày sinh nhật này.</span></p><p><span style="color: navy">– Da, thưa ba.</span></p><p><span style="color: navy">Ông Cao Bình gật đầu:</span></p><p><span style="color: navy">– Phải thưa mẹ nữa chứ.</span></p><p><span style="color: navy">Quay sang bà Tuyết, Pha Lê vòng tay ngoan ngoãn:</span></p><p><span style="color: navy">– Thưa mẹ.</span></p><p><span style="color: navy">Thái độ ấp úng miễn cưỡng của Pha lê trông rất tức cười. Hơn một tháng nay Pha Lê ở đây nhưng không làm phiền ai cả.</span></p><p><span style="color: navy">Ông Bình đứng lên kết thúc câu chuyện tối nay:</span></p><p><span style="color: navy">– Ngày mốt, cả nhà đi đón Hồ Hải, kể cả Pha lê.</span></p><p><span style="color: navy">– Dạ.</span></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="nhim91, post: 102982, member: 63624"] [CENTER][B][COLOR=navy]Chương 2[/COLOR][/B][/CENTER] [COLOR=navy] [/COLOR] [COLOR=navy] [/COLOR] [COLOR=navy]Tháng cuối cùng cô ở giảng đường đại học cho Pha Lê cảm xúc. Các bạn cùng khoa than thở, lo lắng, đứa nào đứa nấy đều chú tâm học bài thi. Luận văn tốt nghiệp của Pha Lê vừa hoàng thành nhưng không vì thế mà cô lơ là. Cô đang ước gì mình được học thêm lên Cao học. [/COLOR] [COLOR=navy]Pha Lê biết có nhiều người thích nhìn cô, gởi cho cô những tấm thiệp dễ thương, và bọn họ dường như kính trọng cô vì cô có một tin đồn rằng cô là một nữ tu. Pha Lê gật đầu với câu nói đó trong cái xuýt xoa tiếc nuối của các bạn:[/COLOR] [COLOR=navy]– Ngươi đẹp như thế lại đi tu.[/COLOR] [COLOR=navy]– Hãy suy nghĩ lại đi em![/COLOR] [COLOR=navy]Và Pha Lê luôn đáp lại bằng nụ cười.[/COLOR] [COLOR=navy]Chiều nay, sau khi tan học, giáo sư Hoan gọi cô lên văn phòng. Ông đã xem luận văn tốt nghiệp của cô và khen mây lời. Tuy nhiên theo ý ông cần bổ sung, và Pha Lê ghi nhận ngay. Thái độ của cô khiến ông hài lòng. Pha Lê cám ơn rồi ra xe về.[/COLOR] [COLOR=navy]Vừa đến nhà, Pha Lê kinh ngạc những cánh cửa phòng khách lớn mở tung.[/COLOR] [COLOR=navy]Hình như nhà có khách. Cô đi nép bên hông phòng.[/COLOR] [COLOR=navy]Ngay lập tức có tiếng gõ cữa. Thím Ba gọi to:[/COLOR] [COLOR=navy]– Pha Lê! Con tắm rửa rồi lên nhà ông chủ bảo. Hôm nay là sinh nhật ông.[/COLOR] [COLOR=navy]Pha Lê hết hồn:[/COLOR] [COLOR=navy]– Nhưng con không biết nên chẳng mua quà.[/COLOR] [COLOR=navy]– Không sao! Nhơ lên ngay đó. Chỉ là bữa ăn gia đình thôi.[/COLOR] [COLOR=navy]– Dạ.[/COLOR] [COLOR=navy]Mười phút sau, Pha Lê có mặt với mái tóc ướt sũng. Cô chọn chiếc quần tây đen và áo thun màu tím sậm. Vóc dáng của Pha Lê nổi bật thon thả. Gương mặt xinh đẹp với làn da trắng mịn màng. Cô vừa xuất hiện nơi ngưỡng cửa, lập tức ông Cao Bình vẫy tay:[/COLOR] [COLOR=navy]– Lại gần đây cháu![/COLOR] [COLOR=navy]Trên chiếc bàn cao đặt ở giữa nhà là vô số quà bừng. Bà Tuyết, Thết Pha, Ngọc Bạch và những người làm trong gia đình đều có mặt vây quanh ông với nụ cười tươi tắn.[/COLOR] [COLOR=navy]Ông Bình thổi hai cây đèn lớn rồi cắt bánh, mở quà. Ông Cao Bình rất vui, trao tận tay mọi người một miến bánh nhỏ. Hình như cả nhà dùng cơm với nhau rồi.[/COLOR] [COLOR=navy]– Còn thiếu một phần quà. - Ngọc Bạch lên tiếng.[/COLOR] [COLOR=navy]Pha Lê không khỏi lúng túng, nhưng lập tức ông Cao Bình gợi ý cho cô:[/COLOR] [COLOR=navy]– Không sao! Con lại đàn tăng ta một bản nhạc là được rồi.[/COLOR] [COLOR=navy]Pha Lê nhìn thấy cây đàn từ ngày đầu tiên, nhưng cô không dám sử dụng.[/COLOR] [COLOR=navy]Loại đàn này chỉnh nút điều khiển khác với cây đàn ở cô nhi viện. Nhưng qua các chương trình sinh hoạt ở trường, cô cũng thường lên đàn cho các bạn hát, nên hôm nay không có gì là lúng túng.[/COLOR] [COLOR=navy]Cô ngẩn nhìn mọi người và nói:[/COLOR] [COLOR=navy]– Con xin tặng ông bà và các anh trong gia đình một bản nhạc ạ.[/COLOR] [COLOR=navy]Tiếng nhạc trổi lên dồn dập, vui nhộn khiến không khí trong phòng tưng bừng hẳn lên. Gương mặt mọi người sống động hơn và vỗ tây tán thưởng nhiệt liệt.[/COLOR] [COLOR=navy]Bà Tuyết gật gù khen hay. Pha Lê cảm ơn rồi lại một góc ăn bánh kem. Ông Cao Bình báo tin cho cả nhả biết là có một người cháu của ông vừa tốt nghiệp Thạc Sĩ kinh tế từ nước ngoài sắp về tới.[/COLOR] [COLOR=navy]Ngọc Bạch nhẩm tính, cô cười khanh khách:[/COLOR] [COLOR=navy]– Nhà mình có đủ chục rồi ba, hy vọng là ba không thêm người nào nữa chứ.[/COLOR] [COLOR=navy]Ông Cao Bình quay sang cô gái cưng:[/COLOR] [COLOR=navy]– Sao con lại nói như thế? Chẳng phải là con từng than buồn khi ở nhà một mình đó ư?[/COLOR] [COLOR=navy]Ngọc Bạch nũng nịu:[/COLOR] [COLOR=navy]– Đúng là con có nói như thế, nhưng người nào ba đem về cũng chúi đầu vào học bài, Chán chết![/COLOR] [COLOR=navy]– Thì con cũng học.[/COLOR] [COLOR=navy]Ngọc Bạch giãy nảy:[/COLOR] [COLOR=navy]– Nhưng con muốn có người để chơi chung hà. Con bé này đi từ sáng đến tối mới về. Con không học suốt như thế được. Ba! Ba tìm việc cho con đi.[/COLOR] [COLOR=navy]– Nhà có việc không chịu làm, lại đòi đi đông đi tây làm gì?[/COLOR] [COLOR=navy]– Nhưng làm việc cho ba chán chết.[/COLOR] [COLOR=navy]Ông Cao Bình nhìn con gái một cách thú vị:[/COLOR] [COLOR=navy]– Con là thiên kiêm tiểu thư, muốn làm thì làm, không làm thì nghĩ. Lâu lâu muốn yếu sách cái gì đó nên đòi đi làm, chừng được vài bữa lại diện lý do.[/COLOR] [COLOR=navy]Ngọc Bạch giãy nảy lên:[/COLOR] [COLOR=navy]– Chừng mai mốt anh Hải về, ba lại nói con cho anh ấy nghe như vậy đó. Cái cách nói của ba như muốn giết người ta.[/COLOR] [COLOR=navy]– Con còn nhớ đến nó à?[/COLOR] [COLOR=navy]– Lúc nhỏ, anh cưng con nhất.[/COLOR] [COLOR=navy]– Nhưng nó sẽ không hài lòng khi thấy con bỏ học, đi theo chúng bạn ca hát suốt ngày.[/COLOR] [COLOR=navy]– Nhưng ước nguyện của con là muốn trở thành ca sĩ. Ba không nghe người ta nói ca sĩ có thu nhập rất cao sao.[/COLOR] [COLOR=navy]Ông Cao Bình lại cười:[/COLOR] [COLOR=navy]– Nhưng con hát giúp vui không lấy tiền mà.[/COLOR] [COLOR=navy]Ngọc Bạch sôi nổi:[/COLOR] [COLOR=navy]– Con đang tập luyện và rất thích hát giao lưu. Con có thể nhảy một lúc năm bài mà không biết mệt. Bây giờ con đang khổ công luyện giọng, mai mốt mời nổi tiếng được.[/COLOR] [COLOR=navy]Bà Tuyết chen vào:[/COLOR] [COLOR=navy]– Ca sĩ bây giờ không còn mặc áo dài hát như trước nữa. Mẹ thích con hát bài ca truyền thống hơn là hát nhạc tây, nhạc tàu ... nghe không lọt lỗ tai. Lại còn ăn mặc hở lưng, hở rốn. Kinh dị![/COLOR] [COLOR=navy]Ngọc Bạch không thấy quê khi bị phê bình như vậy, cô còn “à” lên một cách khoan khoái:[/COLOR] [COLOR=navy]– Về khoản này ba mẹ cho con xin đi. Người ta nghiên cứu muốn chết mới ra được kiểu áo đó. – Rô cô quay sang Thế Phan, đập vào anh một cái – Anh ngồi đó mà ngủ hả? Sao không bên em một tiếng nào.[/COLOR] [COLOR=navy]Thế Phan cười, như không thể chấp nhất:[/COLOR] [COLOR=navy]– Em trấn áp cả quần hùng, có thua ai câu nào đâu.[/COLOR] [COLOR=navy]Ngọc Bạch lắc đầu vô phương cứu chữa, cô đặc tay lên trán anh:[/COLOR] [COLOR=navy]– Này, ông anh họ! Có gặp riêng Pha Lê lần nào chưa? Học trò của anh đó.[/COLOR] [COLOR=navy]Thê Phan không chịu, anh giơ tay xin ý kiến:[/COLOR] [COLOR=navy]– Em nói chuyện một lúc mấy đài, ai nói cho lại. Bắt chuyện nọ sọ chuyện kia. Pha Lê làm sao là học trò của anh chứ. Nhưng đang nói về Hồ Hải, rồi chuyện ca sĩ, bây giờ đến chuyện Pha Lê.[/COLOR] [COLOR=navy]Ông Cao Bình thêm vô một câu:[/COLOR] [COLOR=navy]– Nói chuyện như thế là lung tung quá phải không?[/COLOR] [COLOR=navy]Ngọc Bạch giậm chân la lên:[/COLOR] [COLOR=navy]– Ba ơi! Anh ấy là cháu của mẹ chứ đâu phải cháu của ba đâu mà ba bênh.[/COLOR] [COLOR=navy]Mai mốt anh Hồ Hải về, ba bênh kịch liệt là anh ấy lên mặt với con.[/COLOR] [COLOR=navy]Bà Tuyết bật cười:[/COLOR] [COLOR=navy]– Cháu của mẹ là cháu ruột rà. Còn cháu của ba mày bà con mấy đời, ông trời với cũng không tới.[/COLOR] [COLOR=navy]Ông Bình lầm bầm:[/COLOR] [COLOR=navy]– Tới hay không là ăn thua mình.[/COLOR] [COLOR=navy]Bà Tuyết quay sang Pha Lê đang ngồi im lặng:[/COLOR] [COLOR=navy]– Nghe nói cháu không có người thân, nên ông nhà nhận làm con nuôi. Thế sao không kêu ông ấy bằng cha cho ổng vui, nhân ngày sinh nhật này.[/COLOR] [COLOR=navy]– Da, thưa ba.[/COLOR] [COLOR=navy]Ông Cao Bình gật đầu:[/COLOR] [COLOR=navy]– Phải thưa mẹ nữa chứ.[/COLOR] [COLOR=navy]Quay sang bà Tuyết, Pha Lê vòng tay ngoan ngoãn:[/COLOR] [COLOR=navy]– Thưa mẹ.[/COLOR] [COLOR=navy]Thái độ ấp úng miễn cưỡng của Pha lê trông rất tức cười. Hơn một tháng nay Pha Lê ở đây nhưng không làm phiền ai cả.[/COLOR] [COLOR=navy]Ông Bình đứng lên kết thúc câu chuyện tối nay:[/COLOR] [COLOR=navy]– Ngày mốt, cả nhà đi đón Hồ Hải, kể cả Pha lê.[/COLOR] [COLOR=navy]– Dạ.[/COLOR] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Mùa Lá Bay - Cát Lan
Top