Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Tình Yêu
Mùa để nhớ của Phương
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="trangkhuyet86" data-source="post: 140055" data-attributes="member: 238517"><p><strong>Họ và tên: Nguyễn Thị Tuyền Phương</strong></p><p><strong>Tuổi: 25</strong></p><p><strong>Nghề nghiệp: Giáo viên </strong></p><p></p><p>- Năm nay không thấy Phương trồng hoa đón Tết nhỉ ?</p><p>Đang rửa rau, nghe hỏi vậy nó chợt giật mình. Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà đã tháng 12, chỉ còn một tháng nữa là đến Tết âm lịch.</p><p></p><p></p><p style="text-align: center"><img src="https://img.v3.news.zdn.vn/w660/Uploaded/lerl/2015_05_15/_DSC0292.JPG" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /> </p> <p style="text-align: center">Có khi nào quên đi chùm phương vĩ?</p> <p style="text-align: center"></p><p>Cuộc sống với những bộn bề lo toan cuốn ta vào vòng xoáy của nó, khiến ta quên đi những gì thân thiết trong cuộc đời mình. Để rồi, khi bất chợt nhớ lại, cảm thấy giật mình vì mình đã bỏ quên nhiều thứ.</p><p>Nói đến Tết, ta thường nghĩ đến kẹo mức, hoa mai, bao lì xì, quần áo mới, những lời chúc tốt đẹp, mọi người trong gia đình sum họp, vui vẻ bên nhau…Đó là đối với mọi người. Riêng nó, tết là những ngày đau buồn, đầy nước mắt.</p><p>Nó còn nhớ mỗi buổi sáng thức dậy, lại được thưởng thức bình trà mới pha của mẹ. Hơi nóng tỏa ra từ ly trà tạo cảm giác ấm áp trong cái se lạnh buổi sớm đầu xuân, hương thơm thanh khiết quyện với hương hoa và khí trời khiến ta có cảm giác đó là hương xuân của đất trời, và lòng người chợt cảm thấy thanh thản, yên bình đến lạ. Dạo ấy, mỗi khi tết đến, mẹ nó lại tất bật chuẩn bị đón Tết: quét dọn nhà cửa, mua hoa, bày mâm ngũ quả, dưa hấu… Chị em nó thì nôn nao chờ được mẹ mua cho quần áo mới. Nó thích nhất là nồi thịt kho tàu và món dưa cải mẹ làm. Ngày Tết mà thiếu hai món này thì thiếu hẳn hương vị.</p><p>Nhưng cuộc sống vốn không hề bằng phẳng như ta tưởng. Đôi lúc mặt biển sóng yên ghío lặng là chuẩn bị cho cơn bão kéo đến, tàn phá, hủy diệt tất cả. Khoảng thời gian hạnh phúc ấy không kéo dài, nó không còn cơ hội thưởng thức trà vào mỗi buổi sáng đầu xuân. Không còn nôn nao chờ đón giao thừa, được mặt quần áo mới, được nhận phong lì xì với những lời chúc may mắn. Nó không còn biết Tết là gì.</p><p>Dần dần, nó đã quên ngày Tết, quên niềm vui, quên đi tiếng cười. thời gian đôi khi rất đáng sợ, nó khiến ta quên đi kí ức, chỉ còn thói quen.Cho đến mùa xuân năm ấy, có một người nói lời yêu nó. Nó cảm thấy bất ngờ và hạnh phúc. . Có thể nó chưa biết yêu là gì. Nhưng cái tuổi lắm mộng mơ và nhiều hy vọng đã nhen nhóm trong nó một niềm hy vọng mong manh. Nó nghĩ rằng mùa xuân đã về với nó. Nó cười nhiều hơn. Nhưng khi mọi người hân hoan đón chào năm mới, nó lại cảm thấy cô đơn trống trải vô cùng. Mặc dù anh vẫn ở bên nó, nhưng sao nó cảm thấy xa xôi quá. Giọng nói ấm áp ngày nào giờ sao xa lạ. Ánh mắt từng nhìn nó trìu mến yêu thương, chia sẻ giờ sao nhìn xa xôi, khoảng cách. Anh nói, em buồn và cô đơn quá. Như bà chúa mùa thu, lá cũng phải rụng nhiều khi chân em qua. Nó mỉm cười chua xót. Anh và nó chia tay. Đêm ấy, nó đã khóc rất nhiều. Nó lại một mình đón Tết trong cô độc và buồn bã .</p><p>Và…Người ấy lại đến bên nó. Lặng lẽ, không ồn ào, vội vã. Nhẹ nhàng như một cơn gió từng chút một xua tan đi nỗi giá lạnh, cô đơn trong lòng nó. Từng chút một gieo vào lòng nó niềm tin, niềm hy vọng. Người ấy nói: Hãy chờ anh hai năm. Nhưng chỉ đến tết năm ấy, ngày gặp nhau, người ấy không nói gì, chỉ trao nó một đóa cúc vạn thọ, rồi ra đi không một lời từ biệt. Nhìn đóa cúc vạn thọ, lòng nó dâng nỗi chua xót. Ai đó đã nói đây là loài hoa của đau thương, chia ly. Có phải vì quá cô độc, quá khổ đau nên hoa tự xé mình ra thành nhiều mảnh nhỏ; nên hoa mới cố gắng phô bày vẻ đẹp rực rỡ để che dấu sự đau khổ trong lòng. Nó không trách anh. Bởi cuộc sống khiến ta có nhiều sự lựa chọn, và ai cũng chọn cho mình những điều tốt đẹp nhất.</p><p>Kể từ đó, mỗi lần Tết đến nó lại trồng hoa vạn thọ. Nhìn những đóa hoa vàng rực trong nắng sớm mùa xuân, nó lại tự hỏi lòng: Bao giờ xuân sẽ về ?</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="trangkhuyet86, post: 140055, member: 238517"] [B]Họ và tên: Nguyễn Thị Tuyền Phương Tuổi: 25 Nghề nghiệp: Giáo viên [/B] - Năm nay không thấy Phương trồng hoa đón Tết nhỉ ? Đang rửa rau, nghe hỏi vậy nó chợt giật mình. Thời gian trôi nhanh thật, mới đó mà đã tháng 12, chỉ còn một tháng nữa là đến Tết âm lịch. [CENTER][IMG]https://img.v3.news.zdn.vn/w660/Uploaded/lerl/2015_05_15/_DSC0292.JPG[/IMG] Có khi nào quên đi chùm phương vĩ? [/CENTER] Cuộc sống với những bộn bề lo toan cuốn ta vào vòng xoáy của nó, khiến ta quên đi những gì thân thiết trong cuộc đời mình. Để rồi, khi bất chợt nhớ lại, cảm thấy giật mình vì mình đã bỏ quên nhiều thứ. Nói đến Tết, ta thường nghĩ đến kẹo mức, hoa mai, bao lì xì, quần áo mới, những lời chúc tốt đẹp, mọi người trong gia đình sum họp, vui vẻ bên nhau…Đó là đối với mọi người. Riêng nó, tết là những ngày đau buồn, đầy nước mắt. Nó còn nhớ mỗi buổi sáng thức dậy, lại được thưởng thức bình trà mới pha của mẹ. Hơi nóng tỏa ra từ ly trà tạo cảm giác ấm áp trong cái se lạnh buổi sớm đầu xuân, hương thơm thanh khiết quyện với hương hoa và khí trời khiến ta có cảm giác đó là hương xuân của đất trời, và lòng người chợt cảm thấy thanh thản, yên bình đến lạ. Dạo ấy, mỗi khi tết đến, mẹ nó lại tất bật chuẩn bị đón Tết: quét dọn nhà cửa, mua hoa, bày mâm ngũ quả, dưa hấu… Chị em nó thì nôn nao chờ được mẹ mua cho quần áo mới. Nó thích nhất là nồi thịt kho tàu và món dưa cải mẹ làm. Ngày Tết mà thiếu hai món này thì thiếu hẳn hương vị. Nhưng cuộc sống vốn không hề bằng phẳng như ta tưởng. Đôi lúc mặt biển sóng yên ghío lặng là chuẩn bị cho cơn bão kéo đến, tàn phá, hủy diệt tất cả. Khoảng thời gian hạnh phúc ấy không kéo dài, nó không còn cơ hội thưởng thức trà vào mỗi buổi sáng đầu xuân. Không còn nôn nao chờ đón giao thừa, được mặt quần áo mới, được nhận phong lì xì với những lời chúc may mắn. Nó không còn biết Tết là gì. Dần dần, nó đã quên ngày Tết, quên niềm vui, quên đi tiếng cười. thời gian đôi khi rất đáng sợ, nó khiến ta quên đi kí ức, chỉ còn thói quen.Cho đến mùa xuân năm ấy, có một người nói lời yêu nó. Nó cảm thấy bất ngờ và hạnh phúc. . Có thể nó chưa biết yêu là gì. Nhưng cái tuổi lắm mộng mơ và nhiều hy vọng đã nhen nhóm trong nó một niềm hy vọng mong manh. Nó nghĩ rằng mùa xuân đã về với nó. Nó cười nhiều hơn. Nhưng khi mọi người hân hoan đón chào năm mới, nó lại cảm thấy cô đơn trống trải vô cùng. Mặc dù anh vẫn ở bên nó, nhưng sao nó cảm thấy xa xôi quá. Giọng nói ấm áp ngày nào giờ sao xa lạ. Ánh mắt từng nhìn nó trìu mến yêu thương, chia sẻ giờ sao nhìn xa xôi, khoảng cách. Anh nói, em buồn và cô đơn quá. Như bà chúa mùa thu, lá cũng phải rụng nhiều khi chân em qua. Nó mỉm cười chua xót. Anh và nó chia tay. Đêm ấy, nó đã khóc rất nhiều. Nó lại một mình đón Tết trong cô độc và buồn bã . Và…Người ấy lại đến bên nó. Lặng lẽ, không ồn ào, vội vã. Nhẹ nhàng như một cơn gió từng chút một xua tan đi nỗi giá lạnh, cô đơn trong lòng nó. Từng chút một gieo vào lòng nó niềm tin, niềm hy vọng. Người ấy nói: Hãy chờ anh hai năm. Nhưng chỉ đến tết năm ấy, ngày gặp nhau, người ấy không nói gì, chỉ trao nó một đóa cúc vạn thọ, rồi ra đi không một lời từ biệt. Nhìn đóa cúc vạn thọ, lòng nó dâng nỗi chua xót. Ai đó đã nói đây là loài hoa của đau thương, chia ly. Có phải vì quá cô độc, quá khổ đau nên hoa tự xé mình ra thành nhiều mảnh nhỏ; nên hoa mới cố gắng phô bày vẻ đẹp rực rỡ để che dấu sự đau khổ trong lòng. Nó không trách anh. Bởi cuộc sống khiến ta có nhiều sự lựa chọn, và ai cũng chọn cho mình những điều tốt đẹp nhất. Kể từ đó, mỗi lần Tết đến nó lại trồng hoa vạn thọ. Nhìn những đóa hoa vàng rực trong nắng sớm mùa xuân, nó lại tự hỏi lòng: Bao giờ xuân sẽ về ? [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Tình Yêu
Mùa để nhớ của Phương
Top