MƯA BUỒN
Mưa chợt đến, ồn ào và dữ dội
Mưa trắng trời rả rích mãi không thôi,
Mưa cứ rơi như ngàn đời vẫn thế,
Mưa say mê với vũ khúc ngay dài.
Em lặng câm nhìn mưa rơi mải miết
Mưa tỉ tê bao chuyện chốn trần ai
Mưa buồn giăng làm lòng em tê tái,
Mưa vẫn rơi hoài như dội mãi vô biên...
Mưa thì thầm như muốn nói cùng em
Mưa hỏi vì sao mắt em buồn thăm thẳm?
Mưa có biết lòng em giờ trống vắng?
Mưa đâu biết rằng:mưa làm ướt tim em.
Mưa cứ bất tận với những cuộc vui
Cứ mải say sưa, thầm thì to nhỏ,
Mưa chẳng lắng nghe em nên mưa không hiểu:
Lòng em buồn cũng chính bởi vì mưa...
Nỗi buồn cứ nhân lên khi mưa còn tuôn chảy
Để đơn côi giờ thành nỗi xót xa.
Dẫu biết rằng mưa chẳng hề có lỗi
Em vẫn oán trách thầm:sao mưa cứ làm thinh?
Vẫn chỉ mình em với khoảng trời rợn ngợp
Mưa cứ rơi, cứ xoáy mãi vào tim
Mưa vẫn rơi nhưng rồi mưa sẽ dứt,
Nhưng phải đến bao giờ lòng em dứt đơn côi?
CÓ AI BUỒN VỚI MÌNH KHÔNG?
Mưa chợt đến, ồn ào và dữ dội
Mưa trắng trời rả rích mãi không thôi,
Mưa cứ rơi như ngàn đời vẫn thế,
Mưa say mê với vũ khúc ngay dài.
Em lặng câm nhìn mưa rơi mải miết
Mưa tỉ tê bao chuyện chốn trần ai
Mưa buồn giăng làm lòng em tê tái,
Mưa vẫn rơi hoài như dội mãi vô biên...
Mưa thì thầm như muốn nói cùng em
Mưa hỏi vì sao mắt em buồn thăm thẳm?
Mưa có biết lòng em giờ trống vắng?
Mưa đâu biết rằng:mưa làm ướt tim em.
Mưa cứ bất tận với những cuộc vui
Cứ mải say sưa, thầm thì to nhỏ,
Mưa chẳng lắng nghe em nên mưa không hiểu:
Lòng em buồn cũng chính bởi vì mưa...
Nỗi buồn cứ nhân lên khi mưa còn tuôn chảy
Để đơn côi giờ thành nỗi xót xa.
Dẫu biết rằng mưa chẳng hề có lỗi
Em vẫn oán trách thầm:sao mưa cứ làm thinh?
Vẫn chỉ mình em với khoảng trời rợn ngợp
Mưa cứ rơi, cứ xoáy mãi vào tim
Mưa vẫn rơi nhưng rồi mưa sẽ dứt,
Nhưng phải đến bao giờ lòng em dứt đơn côi?
CÓ AI BUỒN VỚI MÌNH KHÔNG?