Mưa bây giờ đã khác
(Dân trí) - Mưa nặng hạt rơi xuống vai em, thấm dần vào tóc em, da em, lăn từ khoé mắt xuống môi em. Em không khóc đâu, mưa đấy. Nhưng anh ơi, vị của những giọt mưa năm nay đã khác nhiều so với những giọt mưa ngày trước...
Mưa gắn cuộc đời em với anh, anh nhỉ? Em gặp anh trong chiều mưa ấy, không thể nào quên, em đã thích anh ngay từ giây phút đó.
Chỉ là ánh mắt của một thanh niên đeo đàn trên vai đang vội vã tìm chỗ trú mưa mà làm em rạo rực. Lần đầu đấy anh ạ, anh là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng trong suy nghĩ của em suốt ba năm qua. Em mơ mộng, em đã hi vọng, đã tự xây trong tim mình một tương lai hạnh phúc. Nhưng rồi sụp đổ, tất cả biến mất chỉ trong một cơn mưa.
Đó là mùa mưa lạnh giá nhất trong cuộc đời em, anh biết không! Từng giọt mưa làm tay anh lạnh toát, làm màu đỏ độc ác ấy cứ lan rộng ra tới tận cuối con đường. Em đã chẳng thể làm gì, chỉ lặng yên và khóc. Tại sao anh lại làm thế với em, sao bắt em nhìn thấy mắt anh khép lại, bắt em cứ nắm chặt tay anh khi bàn tay ấy đã chẳng còn cử động, sao bắt em phải hứng những giọt mưa lạnh buốt, đắng chát? Mãi mãi mất anh, em chưa từng nghĩ đến. Thế mà sao, tại sao em vẫn phải cố sống với cả thế giới, có mọi thứ trừ anh?
Em đã yêu mưa, rất yêu. Mưa đem anh đến bên em. Nhưng rồi em sợ mưa, mưa mang anh đi. Em chẳng dám đối mặt với những cơn mưa nữa, chỉ cần thấy mây đen là em lao về nhà tự nhốt mình. Em sợ, sợ mưa làm lạnh vai em, làm lạnh con tim em và em sợ mưa lại lăn trên má em vì giờ không còn anh ở bên giúp em lau đi những giọt mưa ấy.
Ba năm rồi, em vẫn sống như thế, vẫn tránh né, tránh né mưa, tránh né tình cảm từ nhiều người. Trong tim em chỉ hiện hữu ba từ: anh, mưa và đớn đau thôi.
Và rồi năm nay, vẫn là mưa, mưa rửa trôi trong em những đớn đau quá khứ, mang đi nỗi ám ảnh về sự ra đi của anh, mưa lại đem đến cho em hạnh phúc.
Cám ơn mưa đã mang đến cho em một chàng trai sẵn sang cầm ô che cho em trong lúc em đang trân trân nhìn về quán cà phê ngày xưa chúng mình thường ngồi. Chàng trai ấy luôn im lặng chờ đợi em. Chàng trai đã chỉ cho em nhìn thấy những giọt vàng hạnh phúc, đã lâu lắm rồi em mới có lại những cảm giác đó.
Anh biết những giọt vàng hạnh phúc ấy là gì không? Mưa đấy, những giọt mưa đổ xuống đường dưới ánh đèn vàng cao áp, lung linh lắm, đẹp lắm. Những giọt vàng hạnh phúc ấy cứ rơi xuống em, em ngước nhìn, cảm nhận, không còn vị đắng, mưa giờ ngọt ngào thật. Anh ấy nắm tay em: “Hạnh phúc luôn hiện hữu, quan trọng chỉ là ta có nhận ra hay không mà thôi”.
Giờ em cười nhiều hơn, lại thích mưa như ngày xưa em từng thích. Cám ơn mưa, cám ơn anh - kỉ niệm đẹp của em. Ở nơi xa, chắc anh đang chúc phúc cho em, hay phải chăng anh chính là cơn mưa đã một lần nữa mang đến cho em hạnh phúc?
st
(Dân trí) - Mưa nặng hạt rơi xuống vai em, thấm dần vào tóc em, da em, lăn từ khoé mắt xuống môi em. Em không khóc đâu, mưa đấy. Nhưng anh ơi, vị của những giọt mưa năm nay đã khác nhiều so với những giọt mưa ngày trước...
Mưa gắn cuộc đời em với anh, anh nhỉ? Em gặp anh trong chiều mưa ấy, không thể nào quên, em đã thích anh ngay từ giây phút đó.
Chỉ là ánh mắt của một thanh niên đeo đàn trên vai đang vội vã tìm chỗ trú mưa mà làm em rạo rực. Lần đầu đấy anh ạ, anh là người đầu tiên và cũng là người cuối cùng trong suy nghĩ của em suốt ba năm qua. Em mơ mộng, em đã hi vọng, đã tự xây trong tim mình một tương lai hạnh phúc. Nhưng rồi sụp đổ, tất cả biến mất chỉ trong một cơn mưa.
Đó là mùa mưa lạnh giá nhất trong cuộc đời em, anh biết không! Từng giọt mưa làm tay anh lạnh toát, làm màu đỏ độc ác ấy cứ lan rộng ra tới tận cuối con đường. Em đã chẳng thể làm gì, chỉ lặng yên và khóc. Tại sao anh lại làm thế với em, sao bắt em nhìn thấy mắt anh khép lại, bắt em cứ nắm chặt tay anh khi bàn tay ấy đã chẳng còn cử động, sao bắt em phải hứng những giọt mưa lạnh buốt, đắng chát? Mãi mãi mất anh, em chưa từng nghĩ đến. Thế mà sao, tại sao em vẫn phải cố sống với cả thế giới, có mọi thứ trừ anh?
Em đã yêu mưa, rất yêu. Mưa đem anh đến bên em. Nhưng rồi em sợ mưa, mưa mang anh đi. Em chẳng dám đối mặt với những cơn mưa nữa, chỉ cần thấy mây đen là em lao về nhà tự nhốt mình. Em sợ, sợ mưa làm lạnh vai em, làm lạnh con tim em và em sợ mưa lại lăn trên má em vì giờ không còn anh ở bên giúp em lau đi những giọt mưa ấy.
Ba năm rồi, em vẫn sống như thế, vẫn tránh né, tránh né mưa, tránh né tình cảm từ nhiều người. Trong tim em chỉ hiện hữu ba từ: anh, mưa và đớn đau thôi.
Và rồi năm nay, vẫn là mưa, mưa rửa trôi trong em những đớn đau quá khứ, mang đi nỗi ám ảnh về sự ra đi của anh, mưa lại đem đến cho em hạnh phúc.
Cám ơn mưa đã mang đến cho em một chàng trai sẵn sang cầm ô che cho em trong lúc em đang trân trân nhìn về quán cà phê ngày xưa chúng mình thường ngồi. Chàng trai ấy luôn im lặng chờ đợi em. Chàng trai đã chỉ cho em nhìn thấy những giọt vàng hạnh phúc, đã lâu lắm rồi em mới có lại những cảm giác đó.
Anh biết những giọt vàng hạnh phúc ấy là gì không? Mưa đấy, những giọt mưa đổ xuống đường dưới ánh đèn vàng cao áp, lung linh lắm, đẹp lắm. Những giọt vàng hạnh phúc ấy cứ rơi xuống em, em ngước nhìn, cảm nhận, không còn vị đắng, mưa giờ ngọt ngào thật. Anh ấy nắm tay em: “Hạnh phúc luôn hiện hữu, quan trọng chỉ là ta có nhận ra hay không mà thôi”.
Giờ em cười nhiều hơn, lại thích mưa như ngày xưa em từng thích. Cám ơn mưa, cám ơn anh - kỉ niệm đẹp của em. Ở nơi xa, chắc anh đang chúc phúc cho em, hay phải chăng anh chính là cơn mưa đã một lần nữa mang đến cho em hạnh phúc?
st