Thapbut1005
New member
- Xu
- 0
Tản văn
Thứ ba, 18/08/2009, 08:50:24 AM
Mùa bão
Ý kiến của bạn Ý kiến của bạn | Gửi tin qua E-mail Gửi tin qua E-mail | Bản để in Bản để in
Hàng năm, khoảng tháng sáu âm lịch là lại bắt đầu vào mùa mưa bão của miền Bắc.
Mấy ngày trước bão, trời oi bức khó chịu. Nắng ong ong, nhức nhối. Rồi nghe trong cái gió hè có man mát hơi nước. Và nắng đã dịu hơn. Ráng mỡ gà, ai có nhà phải chống. Gió bắt đầu ào ạt. Sấm chớp nhoang nhoáng, ùng oàng, như muốn cào xé ngang dọc. Cả bầu trời sẫm tối. Rồi thì mưa xối xả, mưa như trút nước. Hà Nội thành Hà “Lội”. “Hà Nội mùa này phố cũng như sông”- thì dân tình cứ tếu vui mà nghêu ngao hát thế. Để nháo nhào, để... rồi lại thản nhiên vòng vèo tìm chỗ cao mà đi, tránh chỗ trũng thấp, ngập lụt, cho xe khỏi chết máy. Cuộc sống ngày bão cứ hối hả. Cứ lo toan và đón nhận. Bởi cũng quen rồi- gió mưa là chuyện của trời ấy mà!
Nhưng một đôi lúc đang ở giữa trận bão, thì bỗng đâu những cơn bão xưa cũng ào về trong trí nhớ. Bằng nháo nhào loạn xạ đập cánh của lũ chuồn chuồn. Bằng tiếng í ới giục giã của bố tôi gọi giữ thang để ông trèo lên mái ngói, quét cái đống lá khô làm tắc máng thoát nước. Bằng sấm sét đinh tai. Bằng mưa tuôn rào rào xối xả, tuôn dữ dội như cả một đội quân đánh trống liên hồi trên mái tôn gian nhà bếp. Bằng vội vã xoong nồi chậu xô mang ra hứng dột... Thế là suốt đêm cả nhà không ngủ. Có chạy thế nào thì góc giường cũng vẫn dính mưa. Cái chiếu được cuốn lên một phần, mà chăn màn vẫn bị hắt ướt. Hai đứa em tôi nằm cuộn tròn như con sâu trong một góc giường, rồi he hé mắt nhòm ra quan sát như đang được ở trong một trò chơi đầy thích thú. Mẹ tôi hối hả vét quèn quẹt cái ống bơ múc nước trên sàn nhà đổ vào cái chậu thau, rồi đổ ào ra sân. Cứ thế! Tôi và hai chị cùng với mẹ tát hết chậu nọ đến chậu kia, đến mỏi nhừ cánh tay mà mưa vẫn không muốn dứt. Bà nội ngồi trên phản, co ro trùm áo mưa, miệng vẫn bỏm bẻm nhai trầu. Còn ông nội tôi ngồi góc giường hút thuốc lá cuộn. Chút khói thuốc nồng nồng làm tôi có cảm giác căn nhà được trở nên ấm hơn trong mưa bão. Mẹ luôn kịp sơ tán cái bếp dầu lên trên mấy viên gạch, để khỏi bị ngập nước. Cả thùng gạo, thùng mỳ sợi nữa. Bữa cơm ngày bão bao giờ cũng vui vẻ, náo nức hơn ngày thường. Chỉ có lạc rang, rau muống xào tỏi, với cơm độn mỳ đen hôi, mà sao ngon miệng đến thế. Cái dạ dày trong ngày bão bao giờ cũng như to hơn. Cứ hồn nhiên đưa bát chờ xới, ăn hoài mà không biết no. Ông nội, bà nội, và bố mẹ cứ vờ nói chuyện mưa gió nọ kia, nói mãi, để nhẩn nha, cốt nhường phần cơm cho con cháu. Đang xúm xít quanh mâm, tranh nhau một miếng cháy, thế nào cũng thấy hàng xóm gọi ngoài cửa sổ để biếu ông bà- khi thì chút tép khô kho khế, khi thì mấy con trạch om với rau lang. Ông bà nhận, nhưng nào mấy khi chịu ăn. Cứ gắp chia cho đứa bé hai miếng, đứa lớn một miếng con con, quay lại là cái đĩa đã sạch nhẵn như chùi...
Ấy thế nhưng tất cả những điều lũ trẻ chúng tôi trông chờ lại vẫn đang nằm ở ngay sau mỗi cơn mưa bão cơ. Chúng tôi rủ nhau chạy ra phố, bì bõm lội nước. Tiếng gọi nhau, tiếng cười đùa rôm rả trong tiếng nước oàm oạp, ồn ào, náo nức. Ông bà nội thì ngồi thở dài thương cho ở quê úng lụt, mất mùa... Nhưng ngày ấy, lũ trẻ con chúng tôi thì vẫn cứ vô tư, hồn nhiên. Giờ lớn rồi. Bữa cơm đã không còn độn mỳ khoai sắn. Nhà bê tông mấy tầng kiên cố tiện nghi không còn lo táo tác tát nước chống dột nữa. Nhưng tất nhiên, mấy đứa con tôi giờ không được vầy nước, tắm mưa như lũ chúng tôi ngày ấy. Vì sợ bẩn. Sợ cảm lạnh. Sợ... Sợ đủ thứ.
Lòng bỗng se thắt. Khi bì bõm lội mưa giữa phố dắt bộ cái xe máy sặc nước vào chế hoà khí, và chợt nhận ra, ngày xưa, nghèo đói thế mà lại làm cho ký ức tuổi thơ trở nên thật giàu có, lung linh... Rồi lại so sánh vẩn vơ- rằng tuổi thơ tôi với các con, nào đã biết ai chịu đói nghèo hơn ai...
theo Thu Hằng _Đại đoàn kết
Thứ ba, 18/08/2009, 08:50:24 AM
Mùa bão
Ý kiến của bạn Ý kiến của bạn | Gửi tin qua E-mail Gửi tin qua E-mail | Bản để in Bản để in
Hàng năm, khoảng tháng sáu âm lịch là lại bắt đầu vào mùa mưa bão của miền Bắc.
Mấy ngày trước bão, trời oi bức khó chịu. Nắng ong ong, nhức nhối. Rồi nghe trong cái gió hè có man mát hơi nước. Và nắng đã dịu hơn. Ráng mỡ gà, ai có nhà phải chống. Gió bắt đầu ào ạt. Sấm chớp nhoang nhoáng, ùng oàng, như muốn cào xé ngang dọc. Cả bầu trời sẫm tối. Rồi thì mưa xối xả, mưa như trút nước. Hà Nội thành Hà “Lội”. “Hà Nội mùa này phố cũng như sông”- thì dân tình cứ tếu vui mà nghêu ngao hát thế. Để nháo nhào, để... rồi lại thản nhiên vòng vèo tìm chỗ cao mà đi, tránh chỗ trũng thấp, ngập lụt, cho xe khỏi chết máy. Cuộc sống ngày bão cứ hối hả. Cứ lo toan và đón nhận. Bởi cũng quen rồi- gió mưa là chuyện của trời ấy mà!
Nhưng một đôi lúc đang ở giữa trận bão, thì bỗng đâu những cơn bão xưa cũng ào về trong trí nhớ. Bằng nháo nhào loạn xạ đập cánh của lũ chuồn chuồn. Bằng tiếng í ới giục giã của bố tôi gọi giữ thang để ông trèo lên mái ngói, quét cái đống lá khô làm tắc máng thoát nước. Bằng sấm sét đinh tai. Bằng mưa tuôn rào rào xối xả, tuôn dữ dội như cả một đội quân đánh trống liên hồi trên mái tôn gian nhà bếp. Bằng vội vã xoong nồi chậu xô mang ra hứng dột... Thế là suốt đêm cả nhà không ngủ. Có chạy thế nào thì góc giường cũng vẫn dính mưa. Cái chiếu được cuốn lên một phần, mà chăn màn vẫn bị hắt ướt. Hai đứa em tôi nằm cuộn tròn như con sâu trong một góc giường, rồi he hé mắt nhòm ra quan sát như đang được ở trong một trò chơi đầy thích thú. Mẹ tôi hối hả vét quèn quẹt cái ống bơ múc nước trên sàn nhà đổ vào cái chậu thau, rồi đổ ào ra sân. Cứ thế! Tôi và hai chị cùng với mẹ tát hết chậu nọ đến chậu kia, đến mỏi nhừ cánh tay mà mưa vẫn không muốn dứt. Bà nội ngồi trên phản, co ro trùm áo mưa, miệng vẫn bỏm bẻm nhai trầu. Còn ông nội tôi ngồi góc giường hút thuốc lá cuộn. Chút khói thuốc nồng nồng làm tôi có cảm giác căn nhà được trở nên ấm hơn trong mưa bão. Mẹ luôn kịp sơ tán cái bếp dầu lên trên mấy viên gạch, để khỏi bị ngập nước. Cả thùng gạo, thùng mỳ sợi nữa. Bữa cơm ngày bão bao giờ cũng vui vẻ, náo nức hơn ngày thường. Chỉ có lạc rang, rau muống xào tỏi, với cơm độn mỳ đen hôi, mà sao ngon miệng đến thế. Cái dạ dày trong ngày bão bao giờ cũng như to hơn. Cứ hồn nhiên đưa bát chờ xới, ăn hoài mà không biết no. Ông nội, bà nội, và bố mẹ cứ vờ nói chuyện mưa gió nọ kia, nói mãi, để nhẩn nha, cốt nhường phần cơm cho con cháu. Đang xúm xít quanh mâm, tranh nhau một miếng cháy, thế nào cũng thấy hàng xóm gọi ngoài cửa sổ để biếu ông bà- khi thì chút tép khô kho khế, khi thì mấy con trạch om với rau lang. Ông bà nhận, nhưng nào mấy khi chịu ăn. Cứ gắp chia cho đứa bé hai miếng, đứa lớn một miếng con con, quay lại là cái đĩa đã sạch nhẵn như chùi...
Ấy thế nhưng tất cả những điều lũ trẻ chúng tôi trông chờ lại vẫn đang nằm ở ngay sau mỗi cơn mưa bão cơ. Chúng tôi rủ nhau chạy ra phố, bì bõm lội nước. Tiếng gọi nhau, tiếng cười đùa rôm rả trong tiếng nước oàm oạp, ồn ào, náo nức. Ông bà nội thì ngồi thở dài thương cho ở quê úng lụt, mất mùa... Nhưng ngày ấy, lũ trẻ con chúng tôi thì vẫn cứ vô tư, hồn nhiên. Giờ lớn rồi. Bữa cơm đã không còn độn mỳ khoai sắn. Nhà bê tông mấy tầng kiên cố tiện nghi không còn lo táo tác tát nước chống dột nữa. Nhưng tất nhiên, mấy đứa con tôi giờ không được vầy nước, tắm mưa như lũ chúng tôi ngày ấy. Vì sợ bẩn. Sợ cảm lạnh. Sợ... Sợ đủ thứ.
Lòng bỗng se thắt. Khi bì bõm lội mưa giữa phố dắt bộ cái xe máy sặc nước vào chế hoà khí, và chợt nhận ra, ngày xưa, nghèo đói thế mà lại làm cho ký ức tuổi thơ trở nên thật giàu có, lung linh... Rồi lại so sánh vẩn vơ- rằng tuổi thơ tôi với các con, nào đã biết ai chịu đói nghèo hơn ai...
theo Thu Hằng _Đại đoàn kết