Một thời và mãi mãi
Trường học vắng tanh vì hè về, học sinh cũng về, sân trường lác đác chỉ còn khối 12 líu ríu áo dài chụp ảnh làm kỉ niệm. Không còn nữa ánh mắt dõi theo của các em lớp dưới : xì xào, bàn tán, ngưỡng mộ ..
Trường học vắng vẻ, dù bây giờ không có ai nhắc nhở, mọi người vẫn chăm chỉ mặc đồng phục nhưng không thể làm trắng xóa sân trường như hồi trước kia. Lặng lẽ ngay cả trong những giờ ra chơi vốn ồn ào, chỉ còn những giờ chia tay ngậm ngùi nước mắt … quyển kỷ yếu được chuyền tới tay từng người mà không ai muốn mở ra xem. Chẳng ai muốn nhìn lại quãng thời gian quá đẹp ấy, không ai muốn chấp nhận một sự thật là nó đã xa rồi, dù có níu kéo cũng chẳng quay lại được.Thế là hết , tạm biệt một thời áo trắng đến trường, với bộn bề sách vở, vất vả nhưng tràn ngập tiếng cười và niềm vui bên bè bạn. Sao bh mới thấy nó quý giá .
Trường học đóng cửa, tiếng ve kêu ầm trời không nghỉ như muốn trường đừng im lặng như thế mãi. Không có học sinh, trường vắng tanh, phượng nở rồi lại tàn, ve kêu hết mùa hè nóng nực rồi lại thôi. Học sinh cuối cấp cứ đi đi mãi, chẳng thấy ở nơi đâu có tiếng ve giục giã thôi thúc như ở trường mình. Buồn một tí rồi lại phải vui, cuộc đời nhiều bon chen, xô đẩy, ai cũng biết là không được dừng chân quá lâu ở một chỗ. Biết bao giờ mới về lại thăm trường cũ dù 1 lần…
Lớp 12 ra trường ai cũng lệch lạc đi rất nhiều so với hồi mới quen. nhìn lại tấm ảnh chụp chung 27 đứa, chắc chỉ thấy 27 đứa mặt mũi non choẹt đang toe toét cười. Nhưng có ai nghĩ được rằng, để vui vẻ được như thế, đã có không biết bao nhiêu giọt nước mắt chảy ngược vào tim, xót xa hơn rất nhiều khi để nó lăn trên má và khô trong gió hè.
Lớp 12 chia tay, mà không thể khóc một tiếng, nước mắt còn chưa kịp rơi đã phải lau khô để còn kịp lao vào cuộc sống mới chia tay mà không biết nói gì với nhau ngoài câu chúc cố gắng. Đôi khi tự hỏi, cố gắng làm gì, cố gắng để hướng tới cái gì, tương lai sẽ thay đổi => con người cũng sẽ thay đổi => chẳng lẽ lại chúc nhau cố gắng thay đổi nhé , buồn mãi rồi cũng sẽ qua. Sau này chẳng còn nhớ đâu mà buồn.
Chia tay lớp 12 là chia tay tất cả, chia tay thời học sinh 12 năm đèn sách miệt mài, chia tay lúc vui buồn bên vòng tay bè bạn. Để sau này tập bước qua sóng gió và niềm đau, qua khó khăn và mệt nhọc, nén tiếng khóc chỉ bằng nỗ lực của chính bản thân mình…
Trường học vắng vẻ, dù bây giờ không có ai nhắc nhở, mọi người vẫn chăm chỉ mặc đồng phục nhưng không thể làm trắng xóa sân trường như hồi trước kia. Lặng lẽ ngay cả trong những giờ ra chơi vốn ồn ào, chỉ còn những giờ chia tay ngậm ngùi nước mắt … quyển kỷ yếu được chuyền tới tay từng người mà không ai muốn mở ra xem. Chẳng ai muốn nhìn lại quãng thời gian quá đẹp ấy, không ai muốn chấp nhận một sự thật là nó đã xa rồi, dù có níu kéo cũng chẳng quay lại được.Thế là hết , tạm biệt một thời áo trắng đến trường, với bộn bề sách vở, vất vả nhưng tràn ngập tiếng cười và niềm vui bên bè bạn. Sao bh mới thấy nó quý giá .
Trường học đóng cửa, tiếng ve kêu ầm trời không nghỉ như muốn trường đừng im lặng như thế mãi. Không có học sinh, trường vắng tanh, phượng nở rồi lại tàn, ve kêu hết mùa hè nóng nực rồi lại thôi. Học sinh cuối cấp cứ đi đi mãi, chẳng thấy ở nơi đâu có tiếng ve giục giã thôi thúc như ở trường mình. Buồn một tí rồi lại phải vui, cuộc đời nhiều bon chen, xô đẩy, ai cũng biết là không được dừng chân quá lâu ở một chỗ. Biết bao giờ mới về lại thăm trường cũ dù 1 lần…
Lớp 12 ra trường ai cũng lệch lạc đi rất nhiều so với hồi mới quen. nhìn lại tấm ảnh chụp chung 27 đứa, chắc chỉ thấy 27 đứa mặt mũi non choẹt đang toe toét cười. Nhưng có ai nghĩ được rằng, để vui vẻ được như thế, đã có không biết bao nhiêu giọt nước mắt chảy ngược vào tim, xót xa hơn rất nhiều khi để nó lăn trên má và khô trong gió hè.
Lớp 12 chia tay, mà không thể khóc một tiếng, nước mắt còn chưa kịp rơi đã phải lau khô để còn kịp lao vào cuộc sống mới chia tay mà không biết nói gì với nhau ngoài câu chúc cố gắng. Đôi khi tự hỏi, cố gắng làm gì, cố gắng để hướng tới cái gì, tương lai sẽ thay đổi => con người cũng sẽ thay đổi => chẳng lẽ lại chúc nhau cố gắng thay đổi nhé , buồn mãi rồi cũng sẽ qua. Sau này chẳng còn nhớ đâu mà buồn.
Chia tay lớp 12 là chia tay tất cả, chia tay thời học sinh 12 năm đèn sách miệt mài, chia tay lúc vui buồn bên vòng tay bè bạn. Để sau này tập bước qua sóng gió và niềm đau, qua khó khăn và mệt nhọc, nén tiếng khóc chỉ bằng nỗ lực của chính bản thân mình…
Sưu tầm