MỘT PHÚT....... GIÀ NUA CHO TÂM HỒN
Trở về.
Một ngày ngọt ngào bên cốc cà phê, chiếc bánh ngọt, tiếng guitar và cảm xúc của riêng mình.
“Ngày ấm nhưng đông đã xô về…” – Tiếng hát thênh thang…
o0o
Em cầu xin, cho cuộc sống xung quanh luôn được yên bình…
Đi đường dài rồi mệt nhoài đừng nhăn nhó.
Vì cuộc đời này còn dài nhiều gian khó.
Hãy giúp đỡ cho mọi người đừng đắn đo.
Mình chấp nhận được những gì mình đã cho....
Vẫn vững bước yêu đời, mặc dù thật khó.
Dù cuộc đời là ngày dài đầy gian khó, dù muộn phiền của lòng mình còn đâu đó.
Rồi một ngày đạt được điều mình mong ước, nào mọi người cùng lại gần cùng em bước…
Vì đường đời còn thật dài nhiều thay đổi, điều mình làm phải thật lòng đừng gian dối.
Đừng buồn sầu rồi bỏ cuộc vì âu lo, đừng sợ sệt và ngập ngừng mà đắn đo...
Em có một thói quen rất… già nua – thích ngồi lặng lẽ ở một nơi yên tĩnh, có tiếng nhạc dịu nhẹ, nhâm nhi cốc cafe trong tay và nghĩ ngợi về cuộc đời… Sẽ rất nhiều người bảo – 19 tuổi, có cái gì để mà suy nghĩ và mất nhiều thời gian đến thế? Mà em hay nghĩ ngợi lung tung nhỉ? Uh, cũng phải – có gì để suốt ngày phải trầm ngâm như thế, trong khi và cuộc sống ngoài kia – gấp gáp lắm… Thật phí thời gian!
Nhưng nhiều khi em thấy sợ. Cuộc sống bên ngoài kia, ngay ngoài kia thôi – cách chỗ em ngồi có vài bước chân mà sao khác biệt đến thế? Ai cũng hối hả và vội vã, ai cũng mải miết chạy theo thứ gì đó quan trọng lắm… Dòng người cứ chảy dài bất tận, không ai muốn dừng lại và cũng chẳng thể dừng lại… Thời gian thật quí giá, có lẽ nào lại bỏ phí một khắc, một giây?
Em sợ bước ra ngoài kia, sợ rằng mình sẽ bị cuốn theo vòng quay hối hả ấy! Có những lúc em thấy mình sống quá chậm đến nỗi già nua và lạc hậu nhưng cũng có những lúc lại thấy mình sống quá nhanh và bỏ quên nhiều thứ… Bước thêm vài bước chân nữa, em cũng sẽ cuốn theo dòng người tập nập kia, bận bịu với những lo toan và công việc của mình. em sẽ lao theo một cuộc sống bận rộn, tất bật… xô bồ và khắc nghiệt lắm! Xung quanh em vẫn đầy những ghen ghét và đố kị, ích kỉ và giả dối, lòng tham không đáy… Người với người có sống với nhau bằng tấm lòng đâu… Cuộc sống nghiệt ngã quá mà em lại quá bé nhỏ… như 1 cái ly thuỷ tinh – đập là vỡ…
Ước gì thời gian ngưng lại một giây… không còn nghe tiếng gió rít từng hồi, không còn nghe tiếng người oán thán nhau… Im lặng và tĩnh mịch. Một chút yên tĩnh cho tâm hồn… Ngừng lại đi để thấy rằng ta đã đi quá nhanh, ngừng lại đi để thấy ta bỏ lại quá nhiều thứ phía sau…
Cái gì là đích đến cuối cùng của cuộc đời? Là hạnh phúc danh vọng..., phải không? Vì dẫu sao, có ai lại không mong mình được hạnh phúc và dạnh vọng. Thế 2 thứ đó là cái gì? Hình như nó ở xa lắm nên em mới phải chạy thật nhanh và đi thật xa để tìm kiếm nó. Nhưng với em, nó là những điều rất bình dị. Có cuộc sống ổn định, có gia đình, có bạn bè và người mình yêu thương – thế là đủ… Chỉ thế thôi, giản dị vậy thôi – nhưng cũng khó lắm. Đôi khi em muốn hét lên rằng: Cảm ơn cuộc sống! Vì nó đã cho em quá nhiều, nhiều đến nỗi khiến em vừa hạnh phúc, vừa lo sợ… Chỉ biết sống từng ngày và trân trọng những gì đang có. Chẳng ai dám nói trước tương lai, có gì là mãi mãi?
Gió lạnh và rét buốt. Nhưng trời cao lồng lộng và đông sắp về. Em muốn đứng lên, dang tay ra “đón lấy những vang động của cuộc đời”. Hôm nay gió thổi mạnh lắm và mưa nữa, muốn thổi bay cả em. Bay mạnh mẽ. Và tự do! Tưởng như có thể với tay lên ôm cái bầu trời lồng lộng. Nhưng không,vì em chỉ đang hát một nốt lặng trong cuộc đời… Một nốt lặng của bình yên và hạnh phúc…
Em muốn sống một cuộc đời đầy ý nghĩa - sống hết mình với gia đình, bạn bè và người mình yêu thương. Em muốn có một gia đình hạnh phúc, như bố và mẹ em – hàng ngày ở nhà vẫn hay đèo nhau đi ăn và uống cafe, xem TV và chăm sóc con cái… Và em cũng muốn sống chậm, không quá chậm để mình già nua và lạc lõng – nhưng đủ để không đánh mất những điều quí giá trong cuộc đời…
Sống chậm thôi… Em đang mệt wa, em chỉ khẽ nói với bản thân thôi.
… để thấy đôi lúc ta quá vô tâm.Hết mình với bạn bè – nhưng lại quên không chăm lo gia đình… Quên rằng ta còn có ba, có mẹ và một mái nhà để về sau những lo toan tất bật của cuộc sống…
… để thấy đôi khi ta quá hời hợt… Lao theo những sôi nổi của cuộc đời mà quên rằng có những người vẫn lặng lẽ bên ta, lo lắng cho ta… Nhưng em nào đâu biết, em vẫn xớn xác như con cít vậy. Chạy theo những thứ không thuộc về mình và đánh mất những gì mình đang có…
… để thấy giá trị của một phút bình yên… Em được là chính bản thân mình, đối diện với con người thật nhất của mình – đầy nhược điểm nhưng là một cá nhân đặc biệt, không lẫn lộn với bất kì ai…
… để thấy có nhiều điều đáng để em tự hào. Đừng mất niềm tin vào cuộc sống, đừng để ai đó khiến bạn khổ đau và mệt mỏi. Thay vì than thở em không có thứ này, chẳng có thứ kia – hãy mỉm cười tự hào vì em có nhiều điều mà người khác không có…
Và sống chậm thôi… để thấy rằng em đang hạnh phúc. Hài lòng với những gì mình đang có và nắm giữ hạnh phúc trong tay… Hạnh phúc vì những gì em được nhiều hơn là những gì em đã mất đi… Vì em còn những phút bình yên thế này để suy nghĩ về cuộc sống… Một phút già nua cho tâm hồn…
Vài giây suy nghĩ
Nguồn: Sưu tầm*
Sửa lần cuối bởi điều hành viên: