Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Một chuyện tình cảm động đầy nước mắt
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="vàng" data-source="post: 54746" data-attributes="member: 30905"><p><span style="font-family: 'Verdana'"> <span style="color: Navy">Tôi biết tên anh trước khi biết đến anh. Lúc ấy tôi cứ nghĩ anh chắc phải trên 35 tuổi, có một bộ mặt buồn buồn và lời nói lúc nào cũng cẩn trọng. Sự thực lại không hoàn toàn như vậy.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Sau khi tốt nghiệp Học viện mỹ thuật, tôi được phân về bộ phận layout trong một tờ tạp chí. Anh ngồi ngay trước mặt tôi. Tôi thực sự không dám tin người nổi tiếng như anh lại còn trẻ đến như vậy.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Anh là một người khá sôi nổi, còn tôi thì thực sự không hề hay biết gì về hoàn cảnh của anh lúc ấy.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Mỗi tháng, sau khi bản thảo cho xưởng in, tôi và anh lại chẳng có việc gì để làm cả. Những lúc rảnh rỗi ở toà soạn, không có việc gì làm tôi lại lấy trà Bích La Xuân ra cùng anh uống trà và nói chuyện gẫu. Hình như anh chẳng hứng thú gì thì phải, mỗi lúc ngồi uống trà lại lấy thuốc ra hút hết điếu này đến điếu khác. Một lần anh tâm sự với tôi là anh rất thích tuyết, đợi đến khi nào tuyết rơi anh sẽ hẹn tôi đi đắp một người tuyết thật to. Tôi đã ghi nhớ câu nói đó của anh, thế nhưng từ giờ đến mùa đông còn xa lắm, tôi bèn vẽ một người tuyết thật đáng yêu rồi khắc lên mặt của cái dây đeo chìa khoá định bụng sẽ tặng nó cho anh vào ngày nói dối. Anh đương nhiên là không biết việc làm này của tôi.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Hồi ấy anh hút rất nhiều loại thuốc khác nhau, cả phòng lúc nào cũng ngập trong khói thuốc, tôi thì quen bị anh “hun” như thế rồi nên chẳng cảm thấy gì, trái lại có những cô biên tập thi thoảng đến phòng tôi xem bản in thử thì thế nào cũng phải mắng anh mấy câu là đồ nghiện ngập rồi mới đi. Anh rất tốt tính, bị các cô ấy mắng anh chỉ cười, chưa bao giờ tỏ ý giận dỗi. </span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Làm việc cùng phòng với anh trong một thời gian dài, lâu dần tôi đã quen hàng ngày được nhìn thấy anh. Ở toà soạn, tôi là một cô gái khá hoạt bát và dễ hoà nhập, ngày nào cũng ra ra vào vào, hùng hùng hổ hổ. Do quan hệ công việc, tôi và anh thường đi đâu cũng đi cùng nhau nên hay bị các đồng nghiệp bên phòng biên tập trêu chọc gán ghép anh với tôi là một đôi. Ai cũng biết chỉ là trêu nên cũng chẳng ai để ý gì.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Thường các sinh viên tốt nghiệp Học viện mỹ thuật ra ai cũng tự cho mình là tài giỏi hơn người, tôi cũng không ngoại lệ. Tôi luôn cho rằng mình còn bận lo công việc, sự nghiệp, không nghĩ đến chuyện tình yêu. Mãi cho đến ngày 1/4 năm ấy. </span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Hôm ấy anh không đi làm. Một mình tôi buồn thiu, ngơ ngẩn, đột nhiên tôi cảm thấy trống vắng lạ lùng, một cảm giác trước nay chưa từng có. Cái móc treo chìa khoá có gắn người tuyết vẫn nằm trên mặt bàn, tôi cứ ngắm mãi cái móc chìa khoá ấy. Cuối cùng, không chịu được nữa, tôi tới nhà anh.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Anh bị ốm. Toàn thân anh nóng ran, sốt mê man. Tôi vội đi tìm hàng xóm của anh để cùng đưa anh tới bệnh viện.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Qua lời người hàng xóm tôi mới biết anh một thân một mình đến nơi đây, ở đây anh không hề có người bà con thân thích nào để nhờ cậy.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Những điều ấy anh chưa bao giờ nói với tôi. Ở bên giường bệnh của anh, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh, bản năng đã thúc đẩy tôi cầm lấy tay anh. Đây là lần đầu tiên tôi nắm tay anh, tay anh to gấp đôi tay tôi, to và thô ráp. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay anh như chỉ sợ làm anh đau. Lúc ấy, nước mắt tôi rơi lã chã trên mu bàn tay anh. </span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Hôm ấy, lúc tôi ra về trời đã tối lắm rồi. Anh vẫn đang mê man. Trước khi về, tôi đặt cái dây đeo chìa khoá có gắn người tuyết ấy ở bên cạnh gối của anh.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Hôm sau, tan ca là tôi vội đi mua vài món thực phẩm bổ dưỡng đến bệnh viện thăm anh. Đứng ngoài cửa sổ, thấy có một cô gái tóc dài ngồi ngay bên cạnh giường của anh. Lúc đó anh đã tỉnh, đang nói chuyện gì đó với cô gái kia. Tôi nhìn những thứ mình đã mua và chợt thấy sự xuất hiện của mình là thừa trong lúc này. Thực sự tôi không đủ dũng cảm để bước vào.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Anh trở lại đi làm rất nhanh. Anh dường như đã khỏi hẳn. Tôi vẫn cười cười nói nói với anh như ngày trước, còn hỏi anh sao lại mất tích lâu thế. Anh nói là đi sưu tầm mấy bài dân ca mà không hề nói với tôi là anh đã bị ốm. Anh càng không thể biết chính tôi đã đưa anh đến bệnh viện và đã ở bên chăm sóc anh suốt cả đêm hôm ấy.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Sau ngày hôm ấy, cô gái tóc dài kia hay ra vào toà soạn chúng tôi hoặc chỉ đợi anh ở dưới cổng. Cô gái ấy trông thật thanh tú, đôi mắt rất to và đen; đôi mắt ấy khi nhìn ai có thể khiến đối phương bị hút hồn vào đó. Tôi nghĩ, có lẽ đây là mẫu người mà anh thích, còn tôi chắc thuộc tuyp phụ nữ dị thường trong mắt anh. Tôi để tóc ngắn, nói thì nhanh như đi đánh trận. Ai cũng nghĩ người cởi mở như tôi thì chẳng có lý do gì để buồn cả. Không ai trong toà soạn biết là tôi đã có tình cảm với anh.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Sau khi cô gái tóc dài kia xuất hiện, chẳng còn ai gán ghép tôi với anh nữa, họ quay sang hỏi anh khi nào thì cho mọi người uống rượu mừng. Anh vừa cười vừa nói: sắp rồi, sắp rồi. Nói rồi quay sang hỏi tôi: “thế em khi nào thì tặng quà cưới cho anh thế”. Tôi thật hối hận vì đã không thi vào ngành nghệ thuật, nếu không thì làm diễn viên chắc cũng có tiền đồ lắm. Tôi giả vờ hệt như thật, lại còn có thể cười được nữa, tôi không quên trêu chọc anh một câu: Em tặng quà anh thì đừng quên gửi lại em tiền lì xì nhé!</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Sau đó, khi chỉ có tôi và anh ở trong phòng tôi vẫn pha trà Bích La Xuân cho anh. Tôi pha trà cho anh. Từng lá trà bị dội nước sôi liền nở ra, xoay tròn một cái rồi chìm xuống nơi đáy cốc. Nước trà trong veo nhưng lại có vị hơi chát khi uống. Ngẩng đầu lên nhìn anh, tôi thấy anh đang xoay xoay trong tay cái dây chìa khoá, chỉ thoáng nhìn tôi cũng nhận ra đó là dây chìa khoá của tôi.</span></span></p><p> </p><p> <span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Thấy tôi nhìn anh, anh liền đẩy chiếc dây thìa khoá ấy về phía tôi và nói: “Đây là chiếc dây thìa khoá mà anh thích nhất, trên đó có một người tuyết rất đáng yêu. Em xem đi”. Tôi đỡ lấy xem, quả đúng là dây đeo chìa khoá tôi để bên gối anh hôm ấy. Tôi đưa trả lại anh, không nói gì. Anh không để ý đến vẻ mặt tôi lúc ấy, vẫn tiếp tục nói: “Cô ấy đã dành rất nhiều tình cảm ở đó. Có lẽ nên chọn người yêu mình hơn là chọn người mình yêu sẽ nhẹ nhõm hơn chăng!” Nói rồi anh cũng không giải thích gì thêm mà chuyển chủ đề.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Cuối cùng thì tôi không thể cứ giả vờ mãi như thế được nữa. Tôi sợ, đối mặt với anh tôi sẽ khóc lóc chẳng thốt nên lời. Không ai biết nguyên nhân thực sự khiến tôi rời toà soạn là gì, tôi chỉ nói là tôi vốn sinh ra đã không chịu an phận, không thể làm mãi ở một chỗ được. Tôi chuyển sang làm quảng cáo ở một đài truyền hình với công việc hậu trường. Cũng có lúc người dẫn chương trình của chuyên mục nào đó xin nghỉ tôi cũng làm thay. Ngày tháng cứ như thế trôi qua, thấm thoắt đã lại một năm.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Khi trên các đường phố bắt đầu rực rỡ các sắc hoa tươi thì cũng là lúc toàn thành phố toát lên một màu xanh tươi mới. Nhiều lúc không có chương trình tôi thường hay nhoài mình trên thành cửa sổ nhìn xuống bên dưới, nhìn những cánh hoa sặc sỡ trong lòng không khỏi đau buồn. Cũng có lúc trải qua những cuộc tình ngắn ngủi, cũng có những người con trai thích tôi nhưng chưa một ai tặng hoa cho tôi cả. Trong mắt họ, những người con gái như tôi không cần gì đến hoa cả bởi vì tôi lúc nào cũng hiếu thắng, tôi chẳng dịu dàng, mềm yếu khiến người khác thương hại như những người con gái khác... lẽ nào làm con gái chỉ là như thế thôi sao.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Hôm ấy, đã gần tan ca rồi anh chợt gọi điện cho tôi. Nhận được điện thoại của anh với tôi là ngoài mong đợi. Anh nói qua điện thoại: “Ngốc à, anh yêu em, em biết không!”. Nghe đến đây tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng chợt nghĩ ra hôm nay là 1/4 nên tôi đùa lại anh: “anh hâm quá, mời em uống rượu mừng hả?” Đầu dây bên kia có tiếng anh cười: Cá tháng 4 vui vẻ em nhé!</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Không lâu sau anh cưới vợ. Hôm cưới anh tôi cũng đi. Tôi đã uống rượu, chỉ uống một chút đã thấy say rồi vì thế tôi xin phép về sớm. Bước ra khỏi đám cưới, những cơn gió buổi đêm từ đâu thổi vào mặt khiến tôi tỉnh táo hơn, mặt tôi nhòe nước mắt.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Tôi không liên lạc với anh từ sau khi anh lấy vợ. Sợ làm phiền đến cuộc sống của anh, tôi lại thay đổi công việc. Tôi làm thiết kế quảng cáo cho một công ty liên doanh. Tôi không cho ai biết địa chỉ và cũng không liên hệ với bạn bè cũ, tôi định bụng sẽ biến mất khỏi ký ức của mọi người.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">1 tháng, 2 tháng rồi chẳng mấy chốc đã hơn nửa năm. thấm thoắt trời đã sang đông. Hôm ấy, sau khi tan ca tôi đi qua một con phố lớn. Tôi chợt nhìn thấy bức tranh tuyên truyền cho buổi triển lãm tranh của anh được bày trong một gian tri ển lãm mới mở chưa lâu. Ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào tôi lại bước vào đó.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Nửa năm không gặp, anh lại định mở một cuộc triển lãm tranh. Tôi xem từng bức tranh anh vẽ, ở mỗi bức tranh tôi đều nhận thấy có cái gì đó mình có thể cảm nhận được nhưng lại không thể nói nên lời. Lúc đi đến góc cuối hành lang, tôi sững lại. Trước mặt tôi là anh, đúng là anh. Đúng lúc tôi còn chưa kịp ngụy trang cho mình thì tôi lại gặp anh. Đây là lần gặp nhau duy nhất mà cả hai chúng tôi đều im lặng.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy"></span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Bước ra khỏi phòng tranh cũng là lúc tuyết bắt đầu rơi.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Anh hỏi tôi có còn nhớ anh đã từng nói là sẽ hẹn tôi đi đắp người tuyết. Đêm ấy tôi thực sự đã quên hết tất cả, quên rằng anh là người đã có gia đình. Chúng tôi cứ đi theo con phố ấy về phía trước, không biết lúc ấy đã muộn thế nào, xe cộ đi trên đường cũng thưa thớt lắm rồi. Đến một đoạn tường thành, tôi đứng lại tựa vào tường. Anh đứng trước mặt tôi, nhìn tôi, bất giác không chịu được nữa anh ôm tôi vào lòng. Tôi run rẩy trong lòng anh, vẫn chưa thấy ấm hơn, tôi có cảm giác đó là cái lạnh thấu xương, anh càng ôm chặt tôi hơn.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Anh nói: Tại sao em lại cho anh biết là em yêu anh quá muộn như thế này?</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">“Vậy còn anh, sao anh không nói gì với em” - Tôi hỏi lại</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Một lúc sau anh mới nói rằng: Anh biết em là cô gái cao ngạo. Anh sợ bị em từ chối, vì thế anh đã chọn ngày cá tháng 4 để bày tỏ với em, có như thế anh mới có lối thoát”.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Tuyết vẫn không ngừng rơi. Anh hôn tôi, hôn điên cuồng lên khắp mặt tôi, đột nhiên có vật gì rơi xuống. Tôi cúi xuống nhặt nó lên và phát hiện đó là cái móc chìa khoá có gắn người tuyết.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Nhìn cái dây đeo chìa khoá, anh bỏ tôi ra và nói: “Vợ anh đã rất tốt với anh. Hai năm trước nếu không có cô ấy đưa anh tới bệnh viện thì có lẽ anh đã không còn tồn tại nữa. Trước đây, cô ấy chỉ là người mẫu cho anh vẽ, anh không hề rung động trước cô ấy, chỉ có lần bị bệnh đó, lúc tỉnh lại thấy cô ấy ở bên cạnh chăm sóc trong lòng anh chợt có một cảm giác ấm áp chưa từng có, lúc đó ở thành phố chỉ có mình cô ấy là còn nhớ tới anh. Sau khi khỏi bệnh anh luôn giữ cái dây đeo chìa khoá có hình người tuyết mà cô ấy đặt bên gối của anh. Anh hiểu rằng, chỉ một dây đeo chìa khoá này thôi cũng đủ để anh chăm sóc cô ấy cả đời rồi!”.</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Nước mắt tôi tuôn rơi trong đêm tối. Tôi nhẹ nhàng cài lại chiếc dây đeo chìa khoá lên thắt lưng của anh và không nói gì. Tôi chỉ mỉm cười với anh trong nước mắt…</span></span></p><p><span style="font-family: 'Verdana'"><span style="color: Navy">Từ đó tôi không bao giờ còn gặp lại anh nữa, anh cũng duy nhất một lần gửi thư cho tôi nói là anh đã có baby, trong thư anh còn gửi kèm cho tôi bức ảnh chụp cả gia đình. Con của anh bé bỏng nằm gọn trong lòng người phụ nữ của anh; tôi chợt phát hiện con của anh rất giống với người tuyết trong chiếc dây đeo chìa khoá.</span></span></p><p><em><strong></strong></em></p><p><em><strong>ST</strong></em></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="vàng, post: 54746, member: 30905"] [FONT=Verdana] [COLOR=Navy]Tôi biết tên anh trước khi biết đến anh. Lúc ấy tôi cứ nghĩ anh chắc phải trên 35 tuổi, có một bộ mặt buồn buồn và lời nói lúc nào cũng cẩn trọng. Sự thực lại không hoàn toàn như vậy. Sau khi tốt nghiệp Học viện mỹ thuật, tôi được phân về bộ phận layout trong một tờ tạp chí. Anh ngồi ngay trước mặt tôi. Tôi thực sự không dám tin người nổi tiếng như anh lại còn trẻ đến như vậy. Anh là một người khá sôi nổi, còn tôi thì thực sự không hề hay biết gì về hoàn cảnh của anh lúc ấy. Mỗi tháng, sau khi bản thảo cho xưởng in, tôi và anh lại chẳng có việc gì để làm cả. Những lúc rảnh rỗi ở toà soạn, không có việc gì làm tôi lại lấy trà Bích La Xuân ra cùng anh uống trà và nói chuyện gẫu. Hình như anh chẳng hứng thú gì thì phải, mỗi lúc ngồi uống trà lại lấy thuốc ra hút hết điếu này đến điếu khác. Một lần anh tâm sự với tôi là anh rất thích tuyết, đợi đến khi nào tuyết rơi anh sẽ hẹn tôi đi đắp một người tuyết thật to. Tôi đã ghi nhớ câu nói đó của anh, thế nhưng từ giờ đến mùa đông còn xa lắm, tôi bèn vẽ một người tuyết thật đáng yêu rồi khắc lên mặt của cái dây đeo chìa khoá định bụng sẽ tặng nó cho anh vào ngày nói dối. Anh đương nhiên là không biết việc làm này của tôi. Hồi ấy anh hút rất nhiều loại thuốc khác nhau, cả phòng lúc nào cũng ngập trong khói thuốc, tôi thì quen bị anh “hun” như thế rồi nên chẳng cảm thấy gì, trái lại có những cô biên tập thi thoảng đến phòng tôi xem bản in thử thì thế nào cũng phải mắng anh mấy câu là đồ nghiện ngập rồi mới đi. Anh rất tốt tính, bị các cô ấy mắng anh chỉ cười, chưa bao giờ tỏ ý giận dỗi. Làm việc cùng phòng với anh trong một thời gian dài, lâu dần tôi đã quen hàng ngày được nhìn thấy anh. Ở toà soạn, tôi là một cô gái khá hoạt bát và dễ hoà nhập, ngày nào cũng ra ra vào vào, hùng hùng hổ hổ. Do quan hệ công việc, tôi và anh thường đi đâu cũng đi cùng nhau nên hay bị các đồng nghiệp bên phòng biên tập trêu chọc gán ghép anh với tôi là một đôi. Ai cũng biết chỉ là trêu nên cũng chẳng ai để ý gì. Thường các sinh viên tốt nghiệp Học viện mỹ thuật ra ai cũng tự cho mình là tài giỏi hơn người, tôi cũng không ngoại lệ. Tôi luôn cho rằng mình còn bận lo công việc, sự nghiệp, không nghĩ đến chuyện tình yêu. Mãi cho đến ngày 1/4 năm ấy. Hôm ấy anh không đi làm. Một mình tôi buồn thiu, ngơ ngẩn, đột nhiên tôi cảm thấy trống vắng lạ lùng, một cảm giác trước nay chưa từng có. Cái móc treo chìa khoá có gắn người tuyết vẫn nằm trên mặt bàn, tôi cứ ngắm mãi cái móc chìa khoá ấy. Cuối cùng, không chịu được nữa, tôi tới nhà anh. Anh bị ốm. Toàn thân anh nóng ran, sốt mê man. Tôi vội đi tìm hàng xóm của anh để cùng đưa anh tới bệnh viện. Qua lời người hàng xóm tôi mới biết anh một thân một mình đến nơi đây, ở đây anh không hề có người bà con thân thích nào để nhờ cậy. Những điều ấy anh chưa bao giờ nói với tôi. Ở bên giường bệnh của anh, nhìn khuôn mặt nhợt nhạt của anh, bản năng đã thúc đẩy tôi cầm lấy tay anh. Đây là lần đầu tiên tôi nắm tay anh, tay anh to gấp đôi tay tôi, to và thô ráp. Tôi nhẹ nhàng vuốt ve bàn tay anh như chỉ sợ làm anh đau. Lúc ấy, nước mắt tôi rơi lã chã trên mu bàn tay anh. Hôm ấy, lúc tôi ra về trời đã tối lắm rồi. Anh vẫn đang mê man. Trước khi về, tôi đặt cái dây đeo chìa khoá có gắn người tuyết ấy ở bên cạnh gối của anh. Hôm sau, tan ca là tôi vội đi mua vài món thực phẩm bổ dưỡng đến bệnh viện thăm anh. Đứng ngoài cửa sổ, thấy có một cô gái tóc dài ngồi ngay bên cạnh giường của anh. Lúc đó anh đã tỉnh, đang nói chuyện gì đó với cô gái kia. Tôi nhìn những thứ mình đã mua và chợt thấy sự xuất hiện của mình là thừa trong lúc này. Thực sự tôi không đủ dũng cảm để bước vào. Anh trở lại đi làm rất nhanh. Anh dường như đã khỏi hẳn. Tôi vẫn cười cười nói nói với anh như ngày trước, còn hỏi anh sao lại mất tích lâu thế. Anh nói là đi sưu tầm mấy bài dân ca mà không hề nói với tôi là anh đã bị ốm. Anh càng không thể biết chính tôi đã đưa anh đến bệnh viện và đã ở bên chăm sóc anh suốt cả đêm hôm ấy. Sau ngày hôm ấy, cô gái tóc dài kia hay ra vào toà soạn chúng tôi hoặc chỉ đợi anh ở dưới cổng. Cô gái ấy trông thật thanh tú, đôi mắt rất to và đen; đôi mắt ấy khi nhìn ai có thể khiến đối phương bị hút hồn vào đó. Tôi nghĩ, có lẽ đây là mẫu người mà anh thích, còn tôi chắc thuộc tuyp phụ nữ dị thường trong mắt anh. Tôi để tóc ngắn, nói thì nhanh như đi đánh trận. Ai cũng nghĩ người cởi mở như tôi thì chẳng có lý do gì để buồn cả. Không ai trong toà soạn biết là tôi đã có tình cảm với anh. Sau khi cô gái tóc dài kia xuất hiện, chẳng còn ai gán ghép tôi với anh nữa, họ quay sang hỏi anh khi nào thì cho mọi người uống rượu mừng. Anh vừa cười vừa nói: sắp rồi, sắp rồi. Nói rồi quay sang hỏi tôi: “thế em khi nào thì tặng quà cưới cho anh thế”. Tôi thật hối hận vì đã không thi vào ngành nghệ thuật, nếu không thì làm diễn viên chắc cũng có tiền đồ lắm. Tôi giả vờ hệt như thật, lại còn có thể cười được nữa, tôi không quên trêu chọc anh một câu: Em tặng quà anh thì đừng quên gửi lại em tiền lì xì nhé! Sau đó, khi chỉ có tôi và anh ở trong phòng tôi vẫn pha trà Bích La Xuân cho anh. Tôi pha trà cho anh. Từng lá trà bị dội nước sôi liền nở ra, xoay tròn một cái rồi chìm xuống nơi đáy cốc. Nước trà trong veo nhưng lại có vị hơi chát khi uống. Ngẩng đầu lên nhìn anh, tôi thấy anh đang xoay xoay trong tay cái dây chìa khoá, chỉ thoáng nhìn tôi cũng nhận ra đó là dây chìa khoá của tôi.[/COLOR][/FONT] [FONT=Verdana][COLOR=Navy]Thấy tôi nhìn anh, anh liền đẩy chiếc dây thìa khoá ấy về phía tôi và nói: “Đây là chiếc dây thìa khoá mà anh thích nhất, trên đó có một người tuyết rất đáng yêu. Em xem đi”. Tôi đỡ lấy xem, quả đúng là dây đeo chìa khoá tôi để bên gối anh hôm ấy. Tôi đưa trả lại anh, không nói gì. Anh không để ý đến vẻ mặt tôi lúc ấy, vẫn tiếp tục nói: “Cô ấy đã dành rất nhiều tình cảm ở đó. Có lẽ nên chọn người yêu mình hơn là chọn người mình yêu sẽ nhẹ nhõm hơn chăng!” Nói rồi anh cũng không giải thích gì thêm mà chuyển chủ đề. Cuối cùng thì tôi không thể cứ giả vờ mãi như thế được nữa. Tôi sợ, đối mặt với anh tôi sẽ khóc lóc chẳng thốt nên lời. Không ai biết nguyên nhân thực sự khiến tôi rời toà soạn là gì, tôi chỉ nói là tôi vốn sinh ra đã không chịu an phận, không thể làm mãi ở một chỗ được. Tôi chuyển sang làm quảng cáo ở một đài truyền hình với công việc hậu trường. Cũng có lúc người dẫn chương trình của chuyên mục nào đó xin nghỉ tôi cũng làm thay. Ngày tháng cứ như thế trôi qua, thấm thoắt đã lại một năm. Khi trên các đường phố bắt đầu rực rỡ các sắc hoa tươi thì cũng là lúc toàn thành phố toát lên một màu xanh tươi mới. Nhiều lúc không có chương trình tôi thường hay nhoài mình trên thành cửa sổ nhìn xuống bên dưới, nhìn những cánh hoa sặc sỡ trong lòng không khỏi đau buồn. Cũng có lúc trải qua những cuộc tình ngắn ngủi, cũng có những người con trai thích tôi nhưng chưa một ai tặng hoa cho tôi cả. Trong mắt họ, những người con gái như tôi không cần gì đến hoa cả bởi vì tôi lúc nào cũng hiếu thắng, tôi chẳng dịu dàng, mềm yếu khiến người khác thương hại như những người con gái khác... lẽ nào làm con gái chỉ là như thế thôi sao. Hôm ấy, đã gần tan ca rồi anh chợt gọi điện cho tôi. Nhận được điện thoại của anh với tôi là ngoài mong đợi. Anh nói qua điện thoại: “Ngốc à, anh yêu em, em biết không!”. Nghe đến đây tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng chợt nghĩ ra hôm nay là 1/4 nên tôi đùa lại anh: “anh hâm quá, mời em uống rượu mừng hả?” Đầu dây bên kia có tiếng anh cười: Cá tháng 4 vui vẻ em nhé! Không lâu sau anh cưới vợ. Hôm cưới anh tôi cũng đi. Tôi đã uống rượu, chỉ uống một chút đã thấy say rồi vì thế tôi xin phép về sớm. Bước ra khỏi đám cưới, những cơn gió buổi đêm từ đâu thổi vào mặt khiến tôi tỉnh táo hơn, mặt tôi nhòe nước mắt. Tôi không liên lạc với anh từ sau khi anh lấy vợ. Sợ làm phiền đến cuộc sống của anh, tôi lại thay đổi công việc. Tôi làm thiết kế quảng cáo cho một công ty liên doanh. Tôi không cho ai biết địa chỉ và cũng không liên hệ với bạn bè cũ, tôi định bụng sẽ biến mất khỏi ký ức của mọi người. 1 tháng, 2 tháng rồi chẳng mấy chốc đã hơn nửa năm. thấm thoắt trời đã sang đông. Hôm ấy, sau khi tan ca tôi đi qua một con phố lớn. Tôi chợt nhìn thấy bức tranh tuyên truyền cho buổi triển lãm tranh của anh được bày trong một gian tri ển lãm mới mở chưa lâu. Ma đưa lối quỷ dẫn đường thế nào tôi lại bước vào đó. Nửa năm không gặp, anh lại định mở một cuộc triển lãm tranh. Tôi xem từng bức tranh anh vẽ, ở mỗi bức tranh tôi đều nhận thấy có cái gì đó mình có thể cảm nhận được nhưng lại không thể nói nên lời. Lúc đi đến góc cuối hành lang, tôi sững lại. Trước mặt tôi là anh, đúng là anh. Đúng lúc tôi còn chưa kịp ngụy trang cho mình thì tôi lại gặp anh. Đây là lần gặp nhau duy nhất mà cả hai chúng tôi đều im lặng. Bước ra khỏi phòng tranh cũng là lúc tuyết bắt đầu rơi. Anh hỏi tôi có còn nhớ anh đã từng nói là sẽ hẹn tôi đi đắp người tuyết. Đêm ấy tôi thực sự đã quên hết tất cả, quên rằng anh là người đã có gia đình. Chúng tôi cứ đi theo con phố ấy về phía trước, không biết lúc ấy đã muộn thế nào, xe cộ đi trên đường cũng thưa thớt lắm rồi. Đến một đoạn tường thành, tôi đứng lại tựa vào tường. Anh đứng trước mặt tôi, nhìn tôi, bất giác không chịu được nữa anh ôm tôi vào lòng. Tôi run rẩy trong lòng anh, vẫn chưa thấy ấm hơn, tôi có cảm giác đó là cái lạnh thấu xương, anh càng ôm chặt tôi hơn. Anh nói: Tại sao em lại cho anh biết là em yêu anh quá muộn như thế này? “Vậy còn anh, sao anh không nói gì với em” - Tôi hỏi lại Một lúc sau anh mới nói rằng: Anh biết em là cô gái cao ngạo. Anh sợ bị em từ chối, vì thế anh đã chọn ngày cá tháng 4 để bày tỏ với em, có như thế anh mới có lối thoát”. Tuyết vẫn không ngừng rơi. Anh hôn tôi, hôn điên cuồng lên khắp mặt tôi, đột nhiên có vật gì rơi xuống. Tôi cúi xuống nhặt nó lên và phát hiện đó là cái móc chìa khoá có gắn người tuyết. Nhìn cái dây đeo chìa khoá, anh bỏ tôi ra và nói: “Vợ anh đã rất tốt với anh. Hai năm trước nếu không có cô ấy đưa anh tới bệnh viện thì có lẽ anh đã không còn tồn tại nữa. Trước đây, cô ấy chỉ là người mẫu cho anh vẽ, anh không hề rung động trước cô ấy, chỉ có lần bị bệnh đó, lúc tỉnh lại thấy cô ấy ở bên cạnh chăm sóc trong lòng anh chợt có một cảm giác ấm áp chưa từng có, lúc đó ở thành phố chỉ có mình cô ấy là còn nhớ tới anh. Sau khi khỏi bệnh anh luôn giữ cái dây đeo chìa khoá có hình người tuyết mà cô ấy đặt bên gối của anh. Anh hiểu rằng, chỉ một dây đeo chìa khoá này thôi cũng đủ để anh chăm sóc cô ấy cả đời rồi!”. Nước mắt tôi tuôn rơi trong đêm tối. Tôi nhẹ nhàng cài lại chiếc dây đeo chìa khoá lên thắt lưng của anh và không nói gì. Tôi chỉ mỉm cười với anh trong nước mắt… Từ đó tôi không bao giờ còn gặp lại anh nữa, anh cũng duy nhất một lần gửi thư cho tôi nói là anh đã có baby, trong thư anh còn gửi kèm cho tôi bức ảnh chụp cả gia đình. Con của anh bé bỏng nằm gọn trong lòng người phụ nữ của anh; tôi chợt phát hiện con của anh rất giống với người tuyết trong chiếc dây đeo chìa khoá.[/COLOR][/FONT] [I][B] ST[/B][/I] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
CẢM XÚC
Một chuyện tình cảm động đầy nước mắt
Top