Một chút miền kí ức về người yêu thương

Dương Nhi

New member
Xu
0
Anh à….Mình xa nhau bao lâu rồi đấy anh? Anh có đếm không? Em biết giờ này anh đang làm rì, đang nghĩ rì, và anh muốn rì……nhưng em biết chắc chắn 1 điều anh không bao giờ đếm ngày chúng ta xa nhau. Vì ngay cả ngày chúng ta yêu nhau mà anh còn không bao giờ đếm nữa là…..

Nghĩ đến đây, khóe mắt nó bắt đầu rưng rưng nước. Nó tự dưng thấy hụt hẫng vô cùng, nó thấy hơi nhói đau, lòng ngực khó thở. Nó cũng như anh, không hề đếm ngày xa nhau của hai đứa bởi nó không dám nghĩ tới cái ngày tận thế ấy, cái cột mốc của cuộc sống đã làm nó thay đổi và quan trọng hơn nó không dám nghĩ tới cái khoảng cách giữa anh và nó. Nó chỉ khác anh, vì nó là con gái, mà con gái thường hay mơ mộng, hay để ý những điều nhỏ nhặt, những thứ tưởng chừng như vô hình, không đáng để tâm nhưng thực ra lại rất quan trọng, đó là số ngày nó và anh bên nhau, tròn 2 năm 8 tháng 24 ngày. Có người nói với nó yêu nhau chỉ có hơn 2 năm thôi à, có người lại hỏi sao lâu thế. Còn đối với nó, lâu hay dài không quan trọng, mà quan trọng, nó đã được bên anh, được thấy hạnh phúc, cái thứ mà có người thầm ao ước, có người không đoái hoài….

Nó lại nhớ những ngày ấy…… Nó và anh học chung với nhau từ hồi cấp 3. Nó đã không yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên vì khi đó tôi còn có lý tưởng khác cho riêng mình mà không có tình yêu. Nhưng ánh mắt và nụ cười mỗi ngày đã khiến tôi xao xuyến. Và thật nhẹ nhàng, thành nhẹ nhàng, tình yêu đã đến với tôi. Khi đó, cả hai chẳng còn bao lâu là thi đại học, chỉ biết dành cho nhau một khoảng thời gian ít ỏi để trò chuyện trên lớp và gửi gắm tình cảm, niềm tin qua những SMS vào ban đêm. Chỉ biết nhắc nhở nhau học hành chăm chỉ, thi đỗ đại học thì có lẽ hai đứa sẽ được ở bên nhau mà không gặp bất cứ một trở ngại, khó khăn nào. Và kì thi kết thúc, hai đứa, ai cũng đã lựa chọn được con đường đi cho riêng mình. Mỗi người một lí tưởng sống, mỗi người một phương châm suy nghĩ. Anh là người sống tình cảm, tuy ít bộc lộ cảm xúc ra bên ngoài nhưng nó là người hiểu anh, chỉ cần qua ánh mắt, nó biết anh đang nghĩ gì. Anh sống thực sự đơn giản, không cầu kì, nhưng anh rất quan tâm đến cách ứng xử của người khác. Còn nó, một đứa bướng bỉnh, luôn cho mình là đúng. Vậy mà khi bên anh, nó như một con mèo ngoan ngoãn. Anh lạnh lùng với nó, nó kiên nhẫn ở bên cạnh. Anh cáu gắt ,nó xoa dịu. Anh mắng mỏ, nó cười xòa. Khi anh buồn, nó luôn tìm cách để cho anh vui.. Nó cứ mải miết, mải miết chạy theo niềm vui và nỗi buồn của anh như thế.

Trở về với nỗi cô đơn, nó ngước mắt lên nhìn tấm hình. Ngón tay nó run run, đầu óc mụ mẫm, vẩn vơ nghĩ. Tấm hình vẫn còn đây, nhưng người ở đâu, ở phương nào…..Nó biết đó là câu hỏi ngớ ngấn!!!! Tất nhiên là anh vẫn ở bên nó, vẫn dõi theo từng bước chân của nó vì nó với anh đã yêu nhau như vậy. Chẳng có thể nào anh quên ngay được nó……Giờ nước mắt đã rơi, nó sợ mẹ nhìn thấy nên đành lấy tay lau nước mắt....Rồi nó tiếp tục với dòng suy nghĩ…..
Hai tâm hồn tưởng chừng khác biệt ấy thế rồi cũng yêu nhau. Trong con mắt anh, nó là cả bầu không khí trong lành, thiếu nó anh không sống được. Trong con mắt nó, anh là người tài giỏi quan tâm tới tôi từng li từng tý. Tình yêu của hai đứa cứ bình lặng như vậy, anh down phim để nó xem, luôn nhớ sẽ dỗ dành nó bằng cách đưa tôi đi ăn ốc xào cay, tìm và mua kẹo mút vị coca để thưởng thức cùng nó. Tặng nó những món đồ dễ thương, điều bất ngờ nho nhỏ trong những bài hát được cùng anh thưởng thức mỗi khi bên nhau. Dù anh không được lãng mạn như các chàng trai trong tiểu thuyết nhưng tôi yêu anh bằng thứ tình yêu thuần khiết, không hẳn sâu sắc hay cháy bỏng nhưng đủ dịu dàng và trầm lắng thật khác biệt. Nó lo lắng cho anh khi anh ốm và luôn thứ lỗi cho anh, người hay quên, kẻ không để tâm và buồn phiền mỗi khi anh theo đuổi một ý thích bất chợt, sau mỗi lần giận hờn anh đều tặng nó những nụ cười rạng ngời và ánh mắt chứa chan yêu thương. Anh từng nói rằng ai nói gì anh không quan tâm, chỉ cần nó hiểu là được, nó là một trong những cột trụ vững chắc chống đỡ cuộc đời anh, nếu nó đổ coi như anh chẳng còn gì cả. Nó cũng từng nói rằng nếu không có anh thì khi sẽ buồn biết bao khi sống trong cái thành phố Hà Nội – nơi mà con người ta phải bon chen từng chút. Nó yêu anh vì anh giỏi giang và quan tâm tới nó, còn anh yêu nó vì anh thấy cảm giác thật yên bình khi ở bên cạnh nó.


Không thể cầm bút được nữa…Nó cảm thấy cạn kiệt sức lực rồi….Mọi thứ trong quá khứ, trong kí ức bỗng nhiên dội lại trong trí óc nó, khiến nó thấy đau. Khi nước mắt đã thành hai hàng, thì sống mũi nó cay cay, cổ họng như có một điều khó nói chặn ngang làm nó ngột ngạt và khó thở….Những tháng ngày tươi đẹp, những kỉ niệm, những niềm vui, nỗi buồn chợt ùa về một cách không trật tự càng làm con tim nó nhói đau…..Nó gục mặt xuống bàn học, khóc nức nở, nó khóc ngày càng to, nó không thể kìm chế được con tim, được nỗi nhớ và cả sự cao ngạo, bướng bỉnh của nó nữa. nó phải khóc để vơi đi tất cả những thứ đó, nó thầm nguyền rủa anh đã bỏ rơi nó, nó nguyền rủa ông trời đã cho nó cái duyên mà không cho nó cái phận, nó nguyền rủa cả Nguyệt lão tại sao chỉ xe duyên kết tóc cho nó như vậy thôi….Nó chợt nhận ra nó khóc chỉ càng làm nó đau, càng làm nó nhớ, càng làm nó khó bước tiếp trong cái cuộc sống khó khăn, vất vả này…

Nhưng nó vẫn cứ khóc, khóc mãi, khóc cho tới khi nó đã thấm mệt và ngủ thiếp đi lúc nào không biết…Và nó chỉ biết rằng, chắc chắn khi tỉnh dậy nó sẽ thấy bớt khó chịu, vơi đi nỗi cô đơn hiện tại và sự lạnh lẽo của con tim……..




 

VnKienthuc lúc này

Không có thành viên trực tuyến.

Định hướng

Diễn đàn VnKienthuc.com là nơi thảo luận và chia sẻ về mọi kiến thức hữu ích trong học tập và cuộc sống, khởi nghiệp, kinh doanh,...
Top