Một câu chuyện pjnk91 đọc đã lâu nhưng luôn nhớ đến tựa như ám ảnh:
Một người lính Mỹ trở về nhà sau bao năm chiến đấu tại chiến trường Đông Nam Á. Anh ta nhấc điện thoại về hỏi thăm ba mẹ:
- Alô
-Ba mẹ đó ạ. Con đây, con của bố mẹ đây.
Có tiếng nức nở...
-...Jonh đó hả con..co..con đang ở đâu thế. Hãy về nhà ngay đi con. Bố mẹ nhớ con nhiều lắm...
- Nhưng...
-.... con còn đi với một người bạn chiến đấu.
- Bạn nào thế con?
- Bạn ấy đã bị mất một tay và một chân. Con mong bố mẹ có thể chấp nhận bạn ấy sống cùng chúng ta. Có được không ạ?
- Mất...một tay và một chân ư??? ....con à...Con hãy khuyên bạn ấy nên đến trung tâm chăm sóc người khuyết tật thì hơn...
- Tút....tút....tút.
Sáng sớm hôm sau,bố mẹ John nhận được điện thoại báo tử của người con trai yêu quí. Trong tiếng nức nở, mẹ John gào lên sao con nỡ bỏ mẹ mà đi con ơi....Bước chân đến hiện trường nhìn mặt con trai lần cuối. Bà bàng hoàng...: con trai bà- Cụt một tay và một chân ...
Một người lính Mỹ trở về nhà sau bao năm chiến đấu tại chiến trường Đông Nam Á. Anh ta nhấc điện thoại về hỏi thăm ba mẹ:
- Alô
-Ba mẹ đó ạ. Con đây, con của bố mẹ đây.
Có tiếng nức nở...
-...Jonh đó hả con..co..con đang ở đâu thế. Hãy về nhà ngay đi con. Bố mẹ nhớ con nhiều lắm...
- Nhưng...
-.... con còn đi với một người bạn chiến đấu.
- Bạn nào thế con?
- Bạn ấy đã bị mất một tay và một chân. Con mong bố mẹ có thể chấp nhận bạn ấy sống cùng chúng ta. Có được không ạ?
- Mất...một tay và một chân ư??? ....con à...Con hãy khuyên bạn ấy nên đến trung tâm chăm sóc người khuyết tật thì hơn...
- Tút....tút....tút.
Sáng sớm hôm sau,bố mẹ John nhận được điện thoại báo tử của người con trai yêu quí. Trong tiếng nức nở, mẹ John gào lên sao con nỡ bỏ mẹ mà đi con ơi....Bước chân đến hiện trường nhìn mặt con trai lần cuối. Bà bàng hoàng...: con trai bà- Cụt một tay và một chân ...