Đã lâu lắm rồi mình mới có tâm trạng để viết một cái gì đó. Sau hơn 3 năm,dù vẫn theo dõi Petalia nhưng hôm nay mình mới có thời gian để viết. Thôi thì coi như mở cuốn nhật ký đã lâu và đặt lên nó mấy dòng. Thử click qua click lại mấy Box mà không thấy bạn bè cũ đâu cả. Có lẽ từ ngày đó đến giờ cuộc sống của họ cũng đã nhiều thay đổi,có thể họ đã thành đạt,và đang bận rộn với công việc gia đình.
Bất chợt lướt qua mấy bài viết,đọc rồi mới thấy trong những khoảnh khắc có người đang rất vui,có người lại buồn vô kể. Đâu đó mình tìm lại được những cảm xúc đã từng trải qua,và thật sự muốn chi sẻ với họ. Vì vậy mình muốn viết cho niềm vui,nỗi buồn của ai đó và của chính mình.
"Ngày mai là một bí mật,còn hôm nay chính là một món quà" Chắc hẳn mọi người sẽ hỏi : Nếu hôm nay là một ngày tồi tệ,liệu bạn có thích món quà đó không? Với mình là có. Vì đây là món quà giúp mình biết chấp nhận,biết vượt qua khó khăn và cơ bản nó tạo nên một ngày khác ngày hôm qua.
Nghe có hơi lý thuyết nhỉ,nhưng mình yêu ngày hôm nay lắm. Có đêm nằm rùng mình vì nhớ đến 30 giây cuối cùng mà Tuyển Việt Nam gỡ hòa với Thái Lan,để cả Hà Nội hân hoan mừng chiến thắng. Rùng mình vì những bản nhạc quá tâm đắc như chính con người mình,những gì mình đã đi qua...
Biết bao khuôn mặt đã ngang qua đời mình,có những người bạn chỉ gặp gỡ một lần,có những người đã là tri kỷ hay một hình ảnh mới chỉ thoáng qua... đều là những kỷ niệm giản dị nhưng đẹp. Có những dự định còn dang dở mà đã kết thúc,những lời nói không rút lại được,những sai lầm lớn bé bạn đã trải qua đó là quá khứ. Không ai đủ giàu để mua được quá khứ,vì vậy hãy sống hết mình cho hiện tại.
Biết tha thứ cho người khác và tha thứ cho chính bản thân mình,bạn sẽ cảm thấy thanh thản hơn,nhẹ nhõm hơn.
Ngày hôm nay mình thấy rất mệt mỏi,mệt đến mức không muốn mở mắt nhìn ai nữa. Đầu tóc rối bời,bệnh ngày càng nặng,về đêm không sao ngủ được,mình tưởng tượng sẽ gục ngã,nhanh thôi... Nhưng rất may,trên một chuyến xe đi khám bệnh.Cảnh vật hiện ra trước mắt mình còn đẹp lắm. Một bác thợ sửa xe đạp đang loay hoay vá xăm,cô bán bánh mì đội cái thúng to đùng trên đầu như làm xiếc,vừa đi cô vừa rao. Rồi một ánh mắt âu yếm của một người anh trai dành cho một cô em gái bé nhỏ đang bế bên hông,nhìn hai anh em thấm bụi,thấm nắng mùa đông... mình mới biết mình cần phải sống. Và,mình vẫn là người hạnh phúc lắm khi còn trên cõi đời này.
Mình viết rất nhiều trên Blog để tâm sự,nhưng không ai ngó ngàng gì. Nhưng xét cho cùng cũng là làm gì đó để xoa dịu tâm trạng thôi. Lắng xuống... lắng xuống và chờ ngày mai. . .
Còn dưới đây là một đoạn cảm xúc của bạn Hieulan516. Bạn ấy an ủi một cô bé đang buồn,bài của viết của cô bé là " Nhắm mắt là gì???". Lời khuyên rất hay và mình đã từng làm như vậy,rất hiệu quả đó. Nói tóm lại là "Hãy yêu đời mà sống",như hôm nay là ngày cuối cùng mình được sống:
Hieulan516
Còn cô bé thì sao hả cô bé.Hãy mở mắt
... Mở mắt để những giọt nước mắt một lần cuốn đi những nỗi buồn
... Mở mắt để người đó thấy được tình cảm chân thành của cô bé
... Mở mắt để thấy rằng dòng đời đang trôi đi vội vã, và xung quanh mình không hề cô đơn
... Mở mắt để thấy cuộc sống thật đẹp đẽ, với hàng ngàn hàng vạn những điều kỳ thú
Cô bé hãy
... Thử một lần cắt tóc ngắn đi
... Thử một lần chạm tay vào trái tim người ấy
... Thử một lần sống thật với tình cảm của mình
... Thử một lần mỉm cười thật tươi
Để rồi nhận ra
... Mình có nụ cười thật đẹp
... Mình cũng đem lại niềm vui cho người ấy
... Mình có đôi mắt thật trong sáng và tràn đầy ước vọng
Và nếu người ấy vẫn ngoảnh bước đi thì
... Cô bé sẽ không phải hối tiếc vì mình chưa một lần nếu kéo
... Cố bé sẽ thấy rằng những nỗi đau xé lòng đó rồi sẽ qua đi mau, và cô bé sẽ luôn không cô đơn dù đôi lúc cảm giác đó ngự trị nơi cô bé
... Cô bé sẽ không phải buồn vì biết rằng người đó đã lựa chọn, và chắc chắn người đó sẽ hạnh phúc!
Bất chợt lướt qua mấy bài viết,đọc rồi mới thấy trong những khoảnh khắc có người đang rất vui,có người lại buồn vô kể. Đâu đó mình tìm lại được những cảm xúc đã từng trải qua,và thật sự muốn chi sẻ với họ. Vì vậy mình muốn viết cho niềm vui,nỗi buồn của ai đó và của chính mình.
"Ngày mai là một bí mật,còn hôm nay chính là một món quà" Chắc hẳn mọi người sẽ hỏi : Nếu hôm nay là một ngày tồi tệ,liệu bạn có thích món quà đó không? Với mình là có. Vì đây là món quà giúp mình biết chấp nhận,biết vượt qua khó khăn và cơ bản nó tạo nên một ngày khác ngày hôm qua.
Nghe có hơi lý thuyết nhỉ,nhưng mình yêu ngày hôm nay lắm. Có đêm nằm rùng mình vì nhớ đến 30 giây cuối cùng mà Tuyển Việt Nam gỡ hòa với Thái Lan,để cả Hà Nội hân hoan mừng chiến thắng. Rùng mình vì những bản nhạc quá tâm đắc như chính con người mình,những gì mình đã đi qua...
Biết bao khuôn mặt đã ngang qua đời mình,có những người bạn chỉ gặp gỡ một lần,có những người đã là tri kỷ hay một hình ảnh mới chỉ thoáng qua... đều là những kỷ niệm giản dị nhưng đẹp. Có những dự định còn dang dở mà đã kết thúc,những lời nói không rút lại được,những sai lầm lớn bé bạn đã trải qua đó là quá khứ. Không ai đủ giàu để mua được quá khứ,vì vậy hãy sống hết mình cho hiện tại.
Biết tha thứ cho người khác và tha thứ cho chính bản thân mình,bạn sẽ cảm thấy thanh thản hơn,nhẹ nhõm hơn.
Ngày hôm nay mình thấy rất mệt mỏi,mệt đến mức không muốn mở mắt nhìn ai nữa. Đầu tóc rối bời,bệnh ngày càng nặng,về đêm không sao ngủ được,mình tưởng tượng sẽ gục ngã,nhanh thôi... Nhưng rất may,trên một chuyến xe đi khám bệnh.Cảnh vật hiện ra trước mắt mình còn đẹp lắm. Một bác thợ sửa xe đạp đang loay hoay vá xăm,cô bán bánh mì đội cái thúng to đùng trên đầu như làm xiếc,vừa đi cô vừa rao. Rồi một ánh mắt âu yếm của một người anh trai dành cho một cô em gái bé nhỏ đang bế bên hông,nhìn hai anh em thấm bụi,thấm nắng mùa đông... mình mới biết mình cần phải sống. Và,mình vẫn là người hạnh phúc lắm khi còn trên cõi đời này.
Mình viết rất nhiều trên Blog để tâm sự,nhưng không ai ngó ngàng gì. Nhưng xét cho cùng cũng là làm gì đó để xoa dịu tâm trạng thôi. Lắng xuống... lắng xuống và chờ ngày mai. . .
Còn dưới đây là một đoạn cảm xúc của bạn Hieulan516. Bạn ấy an ủi một cô bé đang buồn,bài của viết của cô bé là " Nhắm mắt là gì???". Lời khuyên rất hay và mình đã từng làm như vậy,rất hiệu quả đó. Nói tóm lại là "Hãy yêu đời mà sống",như hôm nay là ngày cuối cùng mình được sống:
Hieulan516
Còn cô bé thì sao hả cô bé.Hãy mở mắt
... Mở mắt để những giọt nước mắt một lần cuốn đi những nỗi buồn
... Mở mắt để người đó thấy được tình cảm chân thành của cô bé
... Mở mắt để thấy rằng dòng đời đang trôi đi vội vã, và xung quanh mình không hề cô đơn
... Mở mắt để thấy cuộc sống thật đẹp đẽ, với hàng ngàn hàng vạn những điều kỳ thú
Cô bé hãy
... Thử một lần cắt tóc ngắn đi
... Thử một lần chạm tay vào trái tim người ấy
... Thử một lần sống thật với tình cảm của mình
... Thử một lần mỉm cười thật tươi
Để rồi nhận ra
... Mình có nụ cười thật đẹp
... Mình cũng đem lại niềm vui cho người ấy
... Mình có đôi mắt thật trong sáng và tràn đầy ước vọng
Và nếu người ấy vẫn ngoảnh bước đi thì
... Cô bé sẽ không phải hối tiếc vì mình chưa một lần nếu kéo
... Cố bé sẽ thấy rằng những nỗi đau xé lòng đó rồi sẽ qua đi mau, và cô bé sẽ luôn không cô đơn dù đôi lúc cảm giác đó ngự trị nơi cô bé
... Cô bé sẽ không phải buồn vì biết rằng người đó đã lựa chọn, và chắc chắn người đó sẽ hạnh phúc!