Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Mỗi ngày một câu chuyện blog
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Hide Nguyễn" data-source="post: 5971" data-attributes="member: 6"><p><span style="color: #888888">Ru ngày xưa ngủ ngoan cũng chính là ru những muộn phiền của thực tại ngủ yên, tan trong yêu thương ấm nồng hoài niệm, chỉ còn lại niềm tin lung linh soi sáng cho ta đi tiếp chặng đường. Ta đến với những gì tươi mới, tốt đẹp và bình yên đang đón đợi mình ở phía trước từ những ngày xưa trong trẻo đã khép mắt ngủ ngoan dịu dàng như thế…</span></p><p></p><p> Ca khúc: <strong><a href="https://media.tuanvietnam.net/assets/mp3/Ngu-Ngoan-Nhe-Ngay-Xua.mp3" target="_blank">Ngủ ngoan nhé ngày xưa</a></strong></p><p></p><p>Nhạc sỹ: Trần Quang Lộc</p><p>Ca sỹ: Thu Phương</p><p></p><p>—–</p><p></p><p> Một ngày mỏi gối chồn chân sau những bước đi hối hả đầy ắp buồn vui giữa đời, ta cần ngồi xuống dưới bóng một tàng cây, bên một hồ nước mát, ngoái lại nhìn trông những gì Được – Mất đã đi qua. Lòng mỏi mệt, ta thèm một điều gì đó trong trẻo, bình yên như những giai điệu êm đềm đầy tha thiết này – ru ngày xưa ngủ ngoan để những hồn nhiên của ngày xưa ấy nương thời gian về ru hiện tại bình yên giữa tất bật nhịp ngày:</p><p></p><p> <em>Có đôi lúc ta muốn tìm về</em></p><p><em>Dạo chơi trên cánh đồng ấu thơ</em></p><p><em>Lòng bay theo cánh diều no gió</em></p><p><em>Và tôi hát ca tự do</em></p><p></p><p style="text-align: center"><img src="https://tuanvietnam.net/assets/images/HAV0761.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></p> <p style="text-align: center"></p><p> </p><p>Xòe bàn tay đếm những bông cỏ may xoay xoay trước gió trong một buổi chiều vàng lênh láng, giữa nội đồng trời xanh, cỏ xanh và mây trắng đến bình yên… Hoa cỏ may trong tay ta chợt thành những cây kim níu kéo bám đầy áo, khâu lại từng chiếc áo kỷ niệm choàng lên bờ vai dệt thành nỗi nhớ…</p><p></p><p> Là cánh đồng sau vụ gặt, bầy con nít ngu ngơ chạy nhảy, nướng những con cá rô đồng thơm bên bầy trâu ngoan hiền mắt ướt mà không ngớt những câu đồng dao thân thương:”Khói về bên ni ăn cơm với cá. Khói về bên tê lấy đá đập đầu”… Khói rơm thơm ấm nồng, bâng khuâng những buổi chiều sương, mỏng manh gầy như dáng mẹ trong một chiều mùa đông trên con đường xa ngái; để một chiều nào đó bất chợt gặp ngọn khói bếp nhà ai lững lờ bay lên trong sương chiều bảng lảng, ta chợt hiểu ra rằng ngọn khói mỏng manh kia mang trong mình bao nhiêu là khao khát – về một sự đầm ấm trong tim, gợi sự trở về, sum vầy bên những gì yêu thương, gắn bó…</p><p> Là bờ đê dài những chiều lộng gió, thả vào hoàng hôn cánh diều tuổi nhỏ, thênh thang trôi dưới vòm trời tự do – để đôi lúc chập chờn trong giấc mơ nơi phố thị, thèm được làm một cánh diều nhẹ tênh ấy trôi về ngày xưa…</p><p></p><p> <em>Có những khi nghe đời muộn phiền</em></p><p><em>Ta thèm được nghe câu hát xưa</em></p><p><em>Lang thang con phố dưới trời mưa</em></p><p><em>Đếm từng lá rơi, rồi ngẩn ngơ</em></p><p></p><p> Bỏ lại đồng quê hoang vắng ngọn gió lành – ngọn giớ nhớ thương vẫn gọi tên từng đêm, thầm thì nhắc nhớ trong ta những câu hát xưa của bà, của mẹ bình yên khi ta “nghe đời muộn phiền”, ta tập làm người lớn nơi phố thị phồn hoa. Sau những ồn ào phố xá, đôi lúc ta thèm những khoảnh khắc vu vơ – lang thang trên con phố một buổi chiều mưa bất chợt, ngẩn ngơ theo một chiếc lá rụng, một phím dương cầm lạc lõng từ ô cửa sổ căn gác lụp xụp bên đường… Giản đơn vậy thôi – không ồn ào đua chen với quá nhiều toan tính, và để mưa gột rửa ưu tư vướng bận, thắp lên trong ta những gì tươi mát theo mưa…</p><p></p><p> <em>Có đôi lúc nghe tiếng lòng mình</em></p><p><em>Rộn ràng hiu hắt chiều lung linh</em></p><p><em>Buồn sao khi nắng chiều sắp tắt</em></p><p><em>Để rồi nhớ thương sầu vương</em></p><p> <em>Nghe bước chân ai về thật nhẹ</em></p><p><em>Tưạ ngày xưa đang dỗi hờn</em></p><p><em>Thầm thì chợt nhớ vĩ cầm đêm</em></p><p><em>Vỗ về giấc mơ – ôi ngày xưa!</em></p><p></p><p> Nhớ những chiều hoàng hôn, ta phóng xe ra ngoại thành chỉ để dõi nhìn về phía con đê làng mờ xa trong sương chiều bảng lảng, để thấy lại dải cong mờ thân thương ấy trong ký ức tuổi thơ khi lòng chông chênh giăng đầy hoài niệm… “Nắng chiều sắp tắt” gửi “nhớ thương”, gửi “sầu vương” vào lòng ta thổn thức.</p><p></p><p> Và khi ấy ta thấy mình cần lắm “bước chân ai về thật nhẹ – tựa ngày xưa đang dỗi hờn”, thèm “tiếng vĩ cầm đêm vỗ về giấc mơ” thơm nồng thơ ấu:</p><p></p><p> <em>Ngày xưa ơi ngủ cho ngoan</em></p><p><em>Ngủ cho ngoan nhé – để ta dắt tuổi thơ về</em></p><p><em>Chạy quanh triền sông nhỏ – thả chiếc thuyền xưa,</em></p><p> <em>Tìm lại tiếng ru – nuôi hoài giấc mơ …</em></p><p></p><p> Ta đặt “ngày xưa” của lòng mình bên thềm một đêm trăng và vuốt ve, dỗ dành những cái chớp mắt ngoan hiền nằng nặng hoài niệm yêu thương trôi vào giấc ngủ, đối diện với cái bình yên ấy mà tìm lại mình trong từng “tiếng ru”, từng “giấc mơ” ngọt mềm thời thơ dại…</p><p></p><p style="text-align: center"><em><img src="https://tuanvietnam.net/assets/images/8411270137.jpg" alt="" class="fr-fic fr-dii fr-draggable " data-size="" style="" /></em></p> <p style="text-align: center"></p><p style="text-align: left">Khi giấc mơ ấy vụt tan, khi đôi mắt ngoan hiền của “ngày xưa” thức giấc, ta biết mình đã đi qua và đánh mất nhiều điều bình yên. Bàn tay vụng về níu kéo “thơ ấu đời mình” cùng những nhớ mong khắc khoải:</p> <p style="text-align: left"></p></p> <p style="text-align: center"></p> <p style="text-align: center"></p><p> <em>Vẫn cứ níu thơ ấu đời mình</em></p><p><em>Dù rằng hiu hắt chiều lung linh</em></p><p><em>Dù rằng xa lắm niềm mong nhớ</em></p><p><em>Mà lòng khát khao tình thơ</em></p><p><em>Ta vẫn mong có ngày gặp lại</em></p><p><em>Tuổi mộng ngày xưa của ước thề</em></p><p><em>Dịu dàng như tiếng hát mẹ ru</em></p><p><em>Tiếng nhặt tiếng khoan – Ơi i à ơi…</em></p><p> <em>Vỗ về giấc mơ – ôi ngày xưa</em></p><p></p><p> Ta ngày xưa ơi, về đi thôi với những gì một thời yêu dấu thân thương: Về với cánh đồng quê nơi dấu chân thơ ấu vẫn còn hằn in trong tiềm thức; với bầy cào cào cánh đỏ cánh xanh xập xòe may áo, bốn mùa thêu ấm những giấc mơ thơm; với dòng sông quê thả xuống con thuyền mơ ước nhỏ xinh cùng những giấc mơ thầm kín một thời chỉ biết kể cho sông; về núp vào áo mẹ để thấy mình dại khờ, bé bỏng như xưa sau những nắng mưa dãi dầu nơi phố thị…</p><p></p><p> Ru ngày xưa ngủ ngoan cũng chính là ru những muộn phiền của thực tại ngủ yên, tan trong yêu thương ấm nồng hoài niệm, chỉ còn lại niềm tin lung linh soi sáng cho ta đi tiếp chặng đường. Ta đến với những gì tươi mới, tốt đẹp và bình yên đang đón đợi mình ở phía trước từ những ngày xưa trong trẻo đã khép mắt ngủ ngoan dịu dàng như thế…</p><p></p><p> Da diết với những ca từ và giai điệu ngọt mềm ám ảnh đến khó quên, “Ngủ ngoan nhé ngày xưa” của Trần Quang Lộc đã thắp lên trong lòng người những khao khát bình yên, đẹp và thánh thiện như những điều tinh khôi nhất trong hồn người tựa những ngày thơ bé…</p><p></p><p></p><p></p><p> Tác giả: LƯƠNG ĐÌNH KHOA</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Hide Nguyễn, post: 5971, member: 6"] [COLOR=#888888]Ru ngày xưa ngủ ngoan cũng chính là ru những muộn phiền của thực tại ngủ yên, tan trong yêu thương ấm nồng hoài niệm, chỉ còn lại niềm tin lung linh soi sáng cho ta đi tiếp chặng đường. Ta đến với những gì tươi mới, tốt đẹp và bình yên đang đón đợi mình ở phía trước từ những ngày xưa trong trẻo đã khép mắt ngủ ngoan dịu dàng như thế…[/COLOR] Ca khúc: [B][URL="https://media.tuanvietnam.net/assets/mp3/Ngu-Ngoan-Nhe-Ngay-Xua.mp3"]Ngủ ngoan nhé ngày xưa[/URL][/B] Nhạc sỹ: Trần Quang Lộc Ca sỹ: Thu Phương —– Một ngày mỏi gối chồn chân sau những bước đi hối hả đầy ắp buồn vui giữa đời, ta cần ngồi xuống dưới bóng một tàng cây, bên một hồ nước mát, ngoái lại nhìn trông những gì Được – Mất đã đi qua. Lòng mỏi mệt, ta thèm một điều gì đó trong trẻo, bình yên như những giai điệu êm đềm đầy tha thiết này – ru ngày xưa ngủ ngoan để những hồn nhiên của ngày xưa ấy nương thời gian về ru hiện tại bình yên giữa tất bật nhịp ngày: [I]Có đôi lúc ta muốn tìm về Dạo chơi trên cánh đồng ấu thơ Lòng bay theo cánh diều no gió Và tôi hát ca tự do[/I] [CENTER][IMG]https://tuanvietnam.net/assets/images/HAV0761.jpg[/IMG] [/CENTER] Xòe bàn tay đếm những bông cỏ may xoay xoay trước gió trong một buổi chiều vàng lênh láng, giữa nội đồng trời xanh, cỏ xanh và mây trắng đến bình yên… Hoa cỏ may trong tay ta chợt thành những cây kim níu kéo bám đầy áo, khâu lại từng chiếc áo kỷ niệm choàng lên bờ vai dệt thành nỗi nhớ… Là cánh đồng sau vụ gặt, bầy con nít ngu ngơ chạy nhảy, nướng những con cá rô đồng thơm bên bầy trâu ngoan hiền mắt ướt mà không ngớt những câu đồng dao thân thương:”Khói về bên ni ăn cơm với cá. Khói về bên tê lấy đá đập đầu”… Khói rơm thơm ấm nồng, bâng khuâng những buổi chiều sương, mỏng manh gầy như dáng mẹ trong một chiều mùa đông trên con đường xa ngái; để một chiều nào đó bất chợt gặp ngọn khói bếp nhà ai lững lờ bay lên trong sương chiều bảng lảng, ta chợt hiểu ra rằng ngọn khói mỏng manh kia mang trong mình bao nhiêu là khao khát – về một sự đầm ấm trong tim, gợi sự trở về, sum vầy bên những gì yêu thương, gắn bó… Là bờ đê dài những chiều lộng gió, thả vào hoàng hôn cánh diều tuổi nhỏ, thênh thang trôi dưới vòm trời tự do – để đôi lúc chập chờn trong giấc mơ nơi phố thị, thèm được làm một cánh diều nhẹ tênh ấy trôi về ngày xưa… [I]Có những khi nghe đời muộn phiền Ta thèm được nghe câu hát xưa Lang thang con phố dưới trời mưa Đếm từng lá rơi, rồi ngẩn ngơ[/I] Bỏ lại đồng quê hoang vắng ngọn gió lành – ngọn giớ nhớ thương vẫn gọi tên từng đêm, thầm thì nhắc nhớ trong ta những câu hát xưa của bà, của mẹ bình yên khi ta “nghe đời muộn phiền”, ta tập làm người lớn nơi phố thị phồn hoa. Sau những ồn ào phố xá, đôi lúc ta thèm những khoảnh khắc vu vơ – lang thang trên con phố một buổi chiều mưa bất chợt, ngẩn ngơ theo một chiếc lá rụng, một phím dương cầm lạc lõng từ ô cửa sổ căn gác lụp xụp bên đường… Giản đơn vậy thôi – không ồn ào đua chen với quá nhiều toan tính, và để mưa gột rửa ưu tư vướng bận, thắp lên trong ta những gì tươi mát theo mưa… [I]Có đôi lúc nghe tiếng lòng mình Rộn ràng hiu hắt chiều lung linh Buồn sao khi nắng chiều sắp tắt Để rồi nhớ thương sầu vương[/I] [I]Nghe bước chân ai về thật nhẹ Tưạ ngày xưa đang dỗi hờn Thầm thì chợt nhớ vĩ cầm đêm Vỗ về giấc mơ – ôi ngày xưa![/I] Nhớ những chiều hoàng hôn, ta phóng xe ra ngoại thành chỉ để dõi nhìn về phía con đê làng mờ xa trong sương chiều bảng lảng, để thấy lại dải cong mờ thân thương ấy trong ký ức tuổi thơ khi lòng chông chênh giăng đầy hoài niệm… “Nắng chiều sắp tắt” gửi “nhớ thương”, gửi “sầu vương” vào lòng ta thổn thức. Và khi ấy ta thấy mình cần lắm “bước chân ai về thật nhẹ – tựa ngày xưa đang dỗi hờn”, thèm “tiếng vĩ cầm đêm vỗ về giấc mơ” thơm nồng thơ ấu: [I]Ngày xưa ơi ngủ cho ngoan Ngủ cho ngoan nhé – để ta dắt tuổi thơ về Chạy quanh triền sông nhỏ – thả chiếc thuyền xưa,[/I] [I]Tìm lại tiếng ru – nuôi hoài giấc mơ …[/I] Ta đặt “ngày xưa” của lòng mình bên thềm một đêm trăng và vuốt ve, dỗ dành những cái chớp mắt ngoan hiền nằng nặng hoài niệm yêu thương trôi vào giấc ngủ, đối diện với cái bình yên ấy mà tìm lại mình trong từng “tiếng ru”, từng “giấc mơ” ngọt mềm thời thơ dại… [CENTER][I][IMG]https://tuanvietnam.net/assets/images/8411270137.jpg[/IMG][/I] [LEFT]Khi giấc mơ ấy vụt tan, khi đôi mắt ngoan hiền của “ngày xưa” thức giấc, ta biết mình đã đi qua và đánh mất nhiều điều bình yên. Bàn tay vụng về níu kéo “thơ ấu đời mình” cùng những nhớ mong khắc khoải: [/LEFT] [/CENTER] [I]Vẫn cứ níu thơ ấu đời mình Dù rằng hiu hắt chiều lung linh Dù rằng xa lắm niềm mong nhớ Mà lòng khát khao tình thơ Ta vẫn mong có ngày gặp lại Tuổi mộng ngày xưa của ước thề Dịu dàng như tiếng hát mẹ ru Tiếng nhặt tiếng khoan – Ơi i à ơi…[/I] [I]Vỗ về giấc mơ – ôi ngày xưa[/I] Ta ngày xưa ơi, về đi thôi với những gì một thời yêu dấu thân thương: Về với cánh đồng quê nơi dấu chân thơ ấu vẫn còn hằn in trong tiềm thức; với bầy cào cào cánh đỏ cánh xanh xập xòe may áo, bốn mùa thêu ấm những giấc mơ thơm; với dòng sông quê thả xuống con thuyền mơ ước nhỏ xinh cùng những giấc mơ thầm kín một thời chỉ biết kể cho sông; về núp vào áo mẹ để thấy mình dại khờ, bé bỏng như xưa sau những nắng mưa dãi dầu nơi phố thị… Ru ngày xưa ngủ ngoan cũng chính là ru những muộn phiền của thực tại ngủ yên, tan trong yêu thương ấm nồng hoài niệm, chỉ còn lại niềm tin lung linh soi sáng cho ta đi tiếp chặng đường. Ta đến với những gì tươi mới, tốt đẹp và bình yên đang đón đợi mình ở phía trước từ những ngày xưa trong trẻo đã khép mắt ngủ ngoan dịu dàng như thế… Da diết với những ca từ và giai điệu ngọt mềm ám ảnh đến khó quên, “Ngủ ngoan nhé ngày xưa” của Trần Quang Lộc đã thắp lên trong lòng người những khao khát bình yên, đẹp và thánh thiện như những điều tinh khôi nhất trong hồn người tựa những ngày thơ bé… Tác giả: LƯƠNG ĐÌNH KHOA [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Mỗi ngày một câu chuyện blog
Top