Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Mỗi ngày một câu chuyện blog
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Hide Nguyễn" data-source="post: 5955" data-attributes="member: 6"><p><strong>24 tuổi - Thèm một bàn tay nắm chặt giữa phố đông</strong></p><p></p><p>24 rồi đấy! </p><p> </p><p> </p><p> Đã làm được gì cho cuộc đời của mình đâu. Đi học, ra trường, đi làm rồi lại học tiếp. Một công việc chưa đúng với ý nguyện. Một tình yêu tan vỡ đầy nước mắt. Nghĩ mãi không biết mình sẽ sống ra sao trong những ngày tiếp theo...</p><p> </p><p> 24 - Cái tuổi không già cũng chẳng còn trẻ mà sao nhiều tiếng thở dài đến vậy. Bạn bè, đứa đã chồng con, lo toan cho mái ấm nhiều vụn vặt của riêng mình. Đứa bận rộn hò hẹn cùng người yêu. Đôi khi muốn rong ruổi cùng ai đó đi đón cái heo may lành lạnh của tiết trời vào thu mà chẳng biết gọi ai. </p><p> </p><p> Thêm một tiếng thở dài cho 24. Nó khiến 24 nhớ lại ngày nào ...</p><p> </p><p> 24 mang theo trái tim của Công chúa Tuyết. Mối tình đầu chợt đến mang theo bao hạnh phúc. Khi ấy 24 mới chỉ 21 mà thôi. Cũng thẹn thùng, làm duyên, cũng cười vang cả góc trời nhìn cuộc sống bằng màu hồng yêu thương lắm! Những chiều đón đưa sau mỗi buổi tan học, mỗi tối lang thang bên nhau tay trong tay để biết trái tim không đập theo đúng nhịp của nó nữa. Rồi hờn giận, trẻ con, ngang bướng ... cuộc sống làm nó và người ta xa nhau. Người ta yêu cái dịu dàng, ngoan ngoãn. Nó cá tính. Uhm thì nó cũng hiền dịu mà nhưng chỉ với mỗi người ta thôi sao người ta không nhận ra điều đó chứ? Người ta cũng thề hẹn sẽ cùng nó đi suốt cuộc đời, lo lắng quan tâm yêu thương và không bao giờ để nước mắt rơi trên má nó như khi nó giận hờn. Rồi người ta vẫn cứ đi. Như thể để cho phù hợp với <em>nguyên lý của tất cả mọi mối tình đầu</em>.</p><p> </p><p> Nó khóc - Người ta không quan tâm.</p><p> </p><p> Nước mắt rơi - Người ta bảo rồi sẽ ngừng.</p><p> </p><p> Nó điện thoại - Chỉ tiếng tút ...tút ...</p><p> </p><p> Nó tìm - Người ta lảng tránh.</p><p> </p><p> Đâu đó nó nghe nhân gian bảo <em>khi yêu chỉ cần một lý do nhưng chia tay có hàng ngàn lý do</em> không giải thích. Nó dằn vặt bản thân. Nó trách mình trẻ con, nông nổi, sao không tập lớn cho bằng người ta. Nó quay cuồng níu kéo. Thay đổi bản thân, cố gắng nhỏ nhẹ, sống theo cách người ta thích. Nhưng người – ta – không – đoái – hoài. Nó nhận ra đó là sai lầm.</p><p> </p><p> Tại sao nó phải thay đổi mình kia chứ? Chẳng phải khi xưa người ta yêu nó vì cá tính của nó sao? Thay đổi ích gì đâu khi người ta không còn dành tình cảm cho nó. Nó quay về cuộc sống thực tại như khi chưa có người ta.</p><p> </p><p> Dường như trái tim nó mang đầy vết thương, thật khó có thể lành. Nó không muốn đụng vào chỗ đau. Cũng chẳng muốn ai hàn gắn cả. Mọi người chỉ nhìn thấy nó với nụ cười tươi và dửng dưng với tình yêu. Nó được cử làm đại diện đi thi người đẹp thành phố. Con trai để ý đến nó nhiều hơn. Nó thấy vô vị. Rồi nó đi làm. Một công việc thu nhập không cao lắm nhưng bận rộn với những con số và giao tiếp. Cuộc sống ý nghĩa và đỡ tẻ nhạt hơn. Ngày đi làm, tối về học nâng cao, thi thoảng lớp học ấy lại tổ chức giao lưu. Nó thích những buổi giao lưu như thế. Bởi nó sẽ bận rộn với bạn bè hơn. Sẽ về nhà muộn hơn và vì <em>nó ghét đêm</em>. Đêm nào nó cũng ngủ muộn. Mình nó với màn đêm yên tĩnh nó sẽ lại nhớ tới người ta. Nó không còn yêu người ta như ngày xưa nhưng cũng không sao quên được hình bóng ấy. Nó vẫn giữ tất cả kỉ niệm bên mình, không cho năm tháng xoá nhoà. Người ta vẫn nằm ở một nơi sâu kín trong trái tim nó. Có phải vì thế nên nó cứ hay buồn....</p><p> </p><p> Thế đấy! 21 giờ đã 24 rồi!</p><p> </p><p> Xung quanh nó có bao người theo đuổi, các chàng mê say cái cá tính mạnh mẽ, sự dí dỏm, thông minh, đảm đang và nhanh nhẹn của nó. Còn nó ... Như một con nhím phản xạ tự nhiên, nó xù lông và thu mình lại. Những cái gai mới sắc, nhọn làm sao. Nó chẳng mảy may quan tâm tới ai. Với nó, tình yêu đã chết.</p><p> </p><p> 24! Uhm ... Đủ cho một mái ấm với tiếng cười của trẻ thơ. Gia đình của 24, bạn bè, ngay cả các anh chơi thân cùng nó cũng bắt đầu thấy sốt ruột. Mọi người bảo nó rằng hãy đứng lên vì vấp ngã chỉ hơi đau thôi mà, rồi sẽ khỏi. </p><p> </p><p> 24 không biết tại sao vết thương ấy mãi chẳng mất đi. Có một trái tim đưa bàn tay xoa dịu chỗ nó bị đau nhưng nó rụt lại. - Đừng! Hãy để như thế - 24 không muốn đau thêm hay nhận về một nỗi đau nào khác.</p><p> </p><p> 24 cũng buồn. Nó thèm khát có những tối mùa thu ai đó đưa nó đi khắp phố ngắm hoa sữa dù mũi nó cứ khụt khịt hoài.</p><p> </p><p> Nó thèm tiếng một người mắng yêu: “Ngốc ạ! Lạnh đó, sao không mặc ấm vào”.</p><p> </p><p> <strong><em>Thèm một bàn tay giữa phố đông nắm chặt tay nó để nó biết rằng nó không cô độc, rằng người ấy không bao giờ rời xa nó.</em></strong></p><p> </p><p> Nó thèm ... thèm nhiều lắm!</p><p> </p><p> 24 ơi! Nỗi đau còn tới bao giờ? </p><p> </p><p> </p><p> Theo : <strong>Blog Việt</strong></p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Hide Nguyễn, post: 5955, member: 6"] [b]24 tuổi - Thèm một bàn tay nắm chặt giữa phố đông[/b] 24 rồi đấy! Đã làm được gì cho cuộc đời của mình đâu. Đi học, ra trường, đi làm rồi lại học tiếp. Một công việc chưa đúng với ý nguyện. Một tình yêu tan vỡ đầy nước mắt. Nghĩ mãi không biết mình sẽ sống ra sao trong những ngày tiếp theo... 24 - Cái tuổi không già cũng chẳng còn trẻ mà sao nhiều tiếng thở dài đến vậy. Bạn bè, đứa đã chồng con, lo toan cho mái ấm nhiều vụn vặt của riêng mình. Đứa bận rộn hò hẹn cùng người yêu. Đôi khi muốn rong ruổi cùng ai đó đi đón cái heo may lành lạnh của tiết trời vào thu mà chẳng biết gọi ai. Thêm một tiếng thở dài cho 24. Nó khiến 24 nhớ lại ngày nào ... 24 mang theo trái tim của Công chúa Tuyết. Mối tình đầu chợt đến mang theo bao hạnh phúc. Khi ấy 24 mới chỉ 21 mà thôi. Cũng thẹn thùng, làm duyên, cũng cười vang cả góc trời nhìn cuộc sống bằng màu hồng yêu thương lắm! Những chiều đón đưa sau mỗi buổi tan học, mỗi tối lang thang bên nhau tay trong tay để biết trái tim không đập theo đúng nhịp của nó nữa. Rồi hờn giận, trẻ con, ngang bướng ... cuộc sống làm nó và người ta xa nhau. Người ta yêu cái dịu dàng, ngoan ngoãn. Nó cá tính. Uhm thì nó cũng hiền dịu mà nhưng chỉ với mỗi người ta thôi sao người ta không nhận ra điều đó chứ? Người ta cũng thề hẹn sẽ cùng nó đi suốt cuộc đời, lo lắng quan tâm yêu thương và không bao giờ để nước mắt rơi trên má nó như khi nó giận hờn. Rồi người ta vẫn cứ đi. Như thể để cho phù hợp với [I]nguyên lý của tất cả mọi mối tình đầu[/I]. Nó khóc - Người ta không quan tâm. Nước mắt rơi - Người ta bảo rồi sẽ ngừng. Nó điện thoại - Chỉ tiếng tút ...tút ... Nó tìm - Người ta lảng tránh. Đâu đó nó nghe nhân gian bảo [I]khi yêu chỉ cần một lý do nhưng chia tay có hàng ngàn lý do[/I] không giải thích. Nó dằn vặt bản thân. Nó trách mình trẻ con, nông nổi, sao không tập lớn cho bằng người ta. Nó quay cuồng níu kéo. Thay đổi bản thân, cố gắng nhỏ nhẹ, sống theo cách người ta thích. Nhưng người – ta – không – đoái – hoài. Nó nhận ra đó là sai lầm. Tại sao nó phải thay đổi mình kia chứ? Chẳng phải khi xưa người ta yêu nó vì cá tính của nó sao? Thay đổi ích gì đâu khi người ta không còn dành tình cảm cho nó. Nó quay về cuộc sống thực tại như khi chưa có người ta. Dường như trái tim nó mang đầy vết thương, thật khó có thể lành. Nó không muốn đụng vào chỗ đau. Cũng chẳng muốn ai hàn gắn cả. Mọi người chỉ nhìn thấy nó với nụ cười tươi và dửng dưng với tình yêu. Nó được cử làm đại diện đi thi người đẹp thành phố. Con trai để ý đến nó nhiều hơn. Nó thấy vô vị. Rồi nó đi làm. Một công việc thu nhập không cao lắm nhưng bận rộn với những con số và giao tiếp. Cuộc sống ý nghĩa và đỡ tẻ nhạt hơn. Ngày đi làm, tối về học nâng cao, thi thoảng lớp học ấy lại tổ chức giao lưu. Nó thích những buổi giao lưu như thế. Bởi nó sẽ bận rộn với bạn bè hơn. Sẽ về nhà muộn hơn và vì [I]nó ghét đêm[/I]. Đêm nào nó cũng ngủ muộn. Mình nó với màn đêm yên tĩnh nó sẽ lại nhớ tới người ta. Nó không còn yêu người ta như ngày xưa nhưng cũng không sao quên được hình bóng ấy. Nó vẫn giữ tất cả kỉ niệm bên mình, không cho năm tháng xoá nhoà. Người ta vẫn nằm ở một nơi sâu kín trong trái tim nó. Có phải vì thế nên nó cứ hay buồn.... Thế đấy! 21 giờ đã 24 rồi! Xung quanh nó có bao người theo đuổi, các chàng mê say cái cá tính mạnh mẽ, sự dí dỏm, thông minh, đảm đang và nhanh nhẹn của nó. Còn nó ... Như một con nhím phản xạ tự nhiên, nó xù lông và thu mình lại. Những cái gai mới sắc, nhọn làm sao. Nó chẳng mảy may quan tâm tới ai. Với nó, tình yêu đã chết. 24! Uhm ... Đủ cho một mái ấm với tiếng cười của trẻ thơ. Gia đình của 24, bạn bè, ngay cả các anh chơi thân cùng nó cũng bắt đầu thấy sốt ruột. Mọi người bảo nó rằng hãy đứng lên vì vấp ngã chỉ hơi đau thôi mà, rồi sẽ khỏi. 24 không biết tại sao vết thương ấy mãi chẳng mất đi. Có một trái tim đưa bàn tay xoa dịu chỗ nó bị đau nhưng nó rụt lại. - Đừng! Hãy để như thế - 24 không muốn đau thêm hay nhận về một nỗi đau nào khác. 24 cũng buồn. Nó thèm khát có những tối mùa thu ai đó đưa nó đi khắp phố ngắm hoa sữa dù mũi nó cứ khụt khịt hoài. Nó thèm tiếng một người mắng yêu: “Ngốc ạ! Lạnh đó, sao không mặc ấm vào”. [B][I]Thèm một bàn tay giữa phố đông nắm chặt tay nó để nó biết rằng nó không cô độc, rằng người ấy không bao giờ rời xa nó.[/I][/B] Nó thèm ... thèm nhiều lắm! 24 ơi! Nỗi đau còn tới bao giờ? Theo : [B]Blog Việt[/B] [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Mỗi ngày một câu chuyện blog
Top