Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Mỗi ngày một câu chuyện blog
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="small star" data-source="post: 5952" data-attributes="member: 1321"><p><strong>Hai ngày thăm quê</strong></p><p></p><p><strong><span style="color: Blue"><span style="color: Blue">Mấy ngày cuối tuần được nghỉ, toòng teeng vác ba lô về thăm quê. Lòng thấy nôn nao lạ. Bao nhiêu tháng trời rồi, không biết quê có thay đổi gì nhiều không nhỉ. Ngồi trên xe, theo dõi từng cột mốc, mình bắt đầu đếm ngược, còn 100km nữa...còn 50km nữa...rồi còn 30km...và 0 km.</span></span></strong></p><p></p><p><strong><span style="color: Blue">Ngôi nhà quen thuộc hiện ra, thân thương làm sao. Mình về, mẹ ngỡ ngàng (vì mình không báo trước), con Kiki chạy ra mừng cuống quýt, chỉ cần thế thôi, bao nhiêu mệt mỏi sau quãng đường dài tan biến hết. Mình chợt mỉm cười, quê mình vẫn thế: nhẹ nhàng, ngọt ngào và đầy mê hoặc.</span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue">Trong hai ngày này mình nhất định phải làm một cái gì đó thật ý nghĩa mới được.</span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue">Ngày thứ nhất ở quê.</span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue">Mình gọi điện, hô hoán lũ bạn về chuyến thăm nhà lần này và chúng kéo đến, lôi mình đi chơi khắp nơi: "Bao nhiêu lâu mới gặp nhau một lần, thôi thì cứ đi chơi cho đã mày ạ!" Thế là mình và tụi nó chơi "xả láng", đâu phải ngày nào cũng gặp.</span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue">Ngày thứ hai ở quê.</span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue">Sáng nay chạy bộ trên con đường quen thuộc mà lòng dâng lên cảm giác rất lạ, lạ lắm. Mang tiếng chạy bộ chứ mình chỉ đi thôi, đi thật chậm để tận hưởng cái không khí trong lành mà cả mấy tháng rồi không cảm nhận được.</span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue">Có mùi hương gì đó thoang thoảng hòa quyện cùng gió. Có làn khói trắng như sương mờ che phủ cả một góc trời. Một quê hương đẹp đẽ và thơ mộng, mặc dù đôi khi mình hơi "thần tượng hóa" nó lên một chút.</span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue">Và ngày cuối cùng không mong đợi cũng đã đến.</span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue">Hai ngày sao qua đi nhanh thế, mình phải lên thành phố để bắt đầu tuần học mới. Tự dưng thấy lòng buồn vô hạn, ước chi thời khắc đó dừng lại hoặc kéo dài thêm chốc nữa. "Một cái gì đó thật ý nghĩa" mà mình dự định làm vẫn chưa thể thực hiện được.</span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue">Rời khỏi vòng tay mẹ, mình chỉ kịp nói: "Có lẽ phải đến Tết con mới về được mẹ ạ". Mẹ đứng đó, nước mắt dàn dụa và nói với con vài điều khe khẽ. Mẹ có biết không, lúc đó con chỉ muốn được sà vào lòng mẹ và nói xin lỗi mẹ thật nhiều. Con chưa làm được gì cho mẹ cả mẹ ạ.</span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue">Con bảo về quê thăm mẹ, nhưng con ở bên mẹ được bao nhiêu giờ, bao nhiêu phút. Con bảo về nhà sẽ tâm sự với mẹ thật nhiều về những gì điều hay ho trên đất Sài Gòn, về nỗi buồn xa quê trong những ngày qua, nhưng con đã nói chuyện với mẹ được bao nhiêu câu, bao nhiêu từ. Hay chỉ đi chơi cả buổi và về nhà trong tình trạng mệt nhoài rồi lại lăn đùng ra ngủ, chẳng biết mẹ đang làm gì.</span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue">Chưa bao giờ con yêu mẹ đến thế. Những lời la rầy trách móc của mẹ đâu mất rồi. Chỉ còn lại hơi ấm từ chiếc chăn bông mẹ kéo đắp cho con trong đêm lạnh, chỉ còn đọng lại hương vị ngọt ngào trong hộp sữa dành cho người gầy mẹ mua: "Người ốm như con cá mắm, sau này ma nó mới thèm lấy con ạ!", chỉ còn cái xoa đầu: "Con gái ngốc của mẹ!",chỉ còn lại....những cái gì đó mà con không nhớ hết mẹ ạ....nhưng với con nó sâu sắc lắm, lớn lao lắm.</span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue">Con bước đi mà lòng nặng trĩu. Trời lại âm u, buồn làm sao. Con ghét chiếc ôtô kinh khủng, bởi nó kéo xa khoảng cách giữa con và mẹ. Nhìn cảnh vật từ từ trôi xa mãi con muốn níu tất cả lại...dù chỉ là một phút giây thôi.</span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue"></span></strong></p><p><strong><span style="color: Blue">Ngày hôm nay mẹ gọi điện lên, bảo ở quê nước lên ghê quá, gió mưa ầm ầm suốt. Con khóc, ước gì mình được ở lại thêm vài ngày để giúp mẹ qua cơn bão gió này!</span></strong></p><p></p><p></p><p>NGUYỄN THỊ THÚY(MTO)</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="small star, post: 5952, member: 1321"] [b]Hai ngày thăm quê[/b] [B][COLOR="Blue"][COLOR="Blue"]Mấy ngày cuối tuần được nghỉ, toòng teeng vác ba lô về thăm quê. Lòng thấy nôn nao lạ. Bao nhiêu tháng trời rồi, không biết quê có thay đổi gì nhiều không nhỉ. Ngồi trên xe, theo dõi từng cột mốc, mình bắt đầu đếm ngược, còn 100km nữa...còn 50km nữa...rồi còn 30km...và 0 km.[/COLOR][/COLOR][/B] [B][COLOR="Blue"]Ngôi nhà quen thuộc hiện ra, thân thương làm sao. Mình về, mẹ ngỡ ngàng (vì mình không báo trước), con Kiki chạy ra mừng cuống quýt, chỉ cần thế thôi, bao nhiêu mệt mỏi sau quãng đường dài tan biến hết. Mình chợt mỉm cười, quê mình vẫn thế: nhẹ nhàng, ngọt ngào và đầy mê hoặc. Trong hai ngày này mình nhất định phải làm một cái gì đó thật ý nghĩa mới được. Ngày thứ nhất ở quê. Mình gọi điện, hô hoán lũ bạn về chuyến thăm nhà lần này và chúng kéo đến, lôi mình đi chơi khắp nơi: "Bao nhiêu lâu mới gặp nhau một lần, thôi thì cứ đi chơi cho đã mày ạ!" Thế là mình và tụi nó chơi "xả láng", đâu phải ngày nào cũng gặp. Ngày thứ hai ở quê. Sáng nay chạy bộ trên con đường quen thuộc mà lòng dâng lên cảm giác rất lạ, lạ lắm. Mang tiếng chạy bộ chứ mình chỉ đi thôi, đi thật chậm để tận hưởng cái không khí trong lành mà cả mấy tháng rồi không cảm nhận được. Có mùi hương gì đó thoang thoảng hòa quyện cùng gió. Có làn khói trắng như sương mờ che phủ cả một góc trời. Một quê hương đẹp đẽ và thơ mộng, mặc dù đôi khi mình hơi "thần tượng hóa" nó lên một chút. Và ngày cuối cùng không mong đợi cũng đã đến. Hai ngày sao qua đi nhanh thế, mình phải lên thành phố để bắt đầu tuần học mới. Tự dưng thấy lòng buồn vô hạn, ước chi thời khắc đó dừng lại hoặc kéo dài thêm chốc nữa. "Một cái gì đó thật ý nghĩa" mà mình dự định làm vẫn chưa thể thực hiện được. Rời khỏi vòng tay mẹ, mình chỉ kịp nói: "Có lẽ phải đến Tết con mới về được mẹ ạ". Mẹ đứng đó, nước mắt dàn dụa và nói với con vài điều khe khẽ. Mẹ có biết không, lúc đó con chỉ muốn được sà vào lòng mẹ và nói xin lỗi mẹ thật nhiều. Con chưa làm được gì cho mẹ cả mẹ ạ. Con bảo về quê thăm mẹ, nhưng con ở bên mẹ được bao nhiêu giờ, bao nhiêu phút. Con bảo về nhà sẽ tâm sự với mẹ thật nhiều về những gì điều hay ho trên đất Sài Gòn, về nỗi buồn xa quê trong những ngày qua, nhưng con đã nói chuyện với mẹ được bao nhiêu câu, bao nhiêu từ. Hay chỉ đi chơi cả buổi và về nhà trong tình trạng mệt nhoài rồi lại lăn đùng ra ngủ, chẳng biết mẹ đang làm gì. Chưa bao giờ con yêu mẹ đến thế. Những lời la rầy trách móc của mẹ đâu mất rồi. Chỉ còn lại hơi ấm từ chiếc chăn bông mẹ kéo đắp cho con trong đêm lạnh, chỉ còn đọng lại hương vị ngọt ngào trong hộp sữa dành cho người gầy mẹ mua: "Người ốm như con cá mắm, sau này ma nó mới thèm lấy con ạ!", chỉ còn cái xoa đầu: "Con gái ngốc của mẹ!",chỉ còn lại....những cái gì đó mà con không nhớ hết mẹ ạ....nhưng với con nó sâu sắc lắm, lớn lao lắm. Con bước đi mà lòng nặng trĩu. Trời lại âm u, buồn làm sao. Con ghét chiếc ôtô kinh khủng, bởi nó kéo xa khoảng cách giữa con và mẹ. Nhìn cảnh vật từ từ trôi xa mãi con muốn níu tất cả lại...dù chỉ là một phút giây thôi. Ngày hôm nay mẹ gọi điện lên, bảo ở quê nước lên ghê quá, gió mưa ầm ầm suốt. Con khóc, ước gì mình được ở lại thêm vài ngày để giúp mẹ qua cơn bão gió này![/COLOR][/B] NGUYỄN THỊ THÚY(MTO) [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Mỗi ngày một câu chuyện blog
Top