Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Mỗi ngày một câu chuyện blog
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="small star" data-source="post: 5950" data-attributes="member: 1321"><p>Gã có cái tên rất ngộ: Bình Cua. Một khuôn mặt quá trắng trẻo với một gã con trai, gã làm nghề nặn tò he rong. Khi đến làng tôi, gã chọn một vị trí khiêm tốn dưới gốc cây bàng già. Thoạt đầu bọn trẻ xúm lại, chìa ra những lờ bạc để mong được gã để mắt tới. Lần lượt khách hàng của gã đều được như ý. Với bọn con gái xem ra gã có phần thiên vị hơn.</p><p></p><p>Giống như những nơi khác gã từng đến, khách mua tò he cứ vắng dần. Phần vì chúng hết tiền, phần vì chúng đã kịp tìm những trò khác. Mùa thu là mùa cây cối tặng quà cho trẻ con, chúng chẳng thiếu những thứ có thể nhấm nháp được.</p><p></p><p>Buổi chiều hôm ấy tôi về qua chỗ gốc bàng và thấy gã Bình Cua đang áp má xuống đầu gối, mê mải đọc sách. Thì ra gã tranh thủ học. Gã học ngang cấp với tôi và chính vì thế khiến tôi thêm tò mò. Thấy có khách, gã nhét cuốn địa lý vào túi, chào hàng theo cách của gã. Liền một lúc Bình Cua nặn ba bốn con giống. Bàn tay của gã điêu luyện như một nhà ảo thuật lành nghề.</p><p></p><p>Vừa mới là mẩu bột véo ra, chỉ nhoáng cái đã thành những con vật ngộ nghĩnh. Có cảm tưởng chỉ cần gã buông tay là chim thì bay còn chuột, mèo... thì chạy biến mất. Tôi mải mê ngắm không chán mắt. Gã không ngẩng lên, như là việc tôi</p><p>mua hay không chẳng có gì quan trọng.</p><p></p><p>Sau khi đã bày ra một loạt con vật, gã thu gối lại kê lên cằm, nhìn đăm đắm ra phía trước bằng cái nhìn buồn xa xăm. "Đồ kiêu kỳ", tôi thầm nghĩ. "Làm gì mà tinh vi thế, thì đây cũng... vi tinh cho xem, bai". Nhưng giá tôi cứ bỏ đi thẳng, đằng này vì không chịu nổi tôi quay lại nhìn. Và bạn biết không, tôi bắt gặp một nỗi buồn sâu thẳm từ cặp mắt gã nặn tò he. Nỗi buồn lẫ cả những ước vọng bị kìm nén. Mặc dù ngay tức khắc gã mắt xuống nhưng như thế cũng đủ để tôi không thể vô tâm bỏ đi.</p><p></p><p>- Bạn bán cho mình tất cả số con giống kia nhé.</p><p></p><p>Gã ngẩng lên:</p><p></p><p>- Bạn mua làm gì mà nhiều thế?</p><p></p><p>"Dở hơi không cơ chứ. Sao không bán vội đi lại còn hỏi khách mua làm gì". Tuy nghĩ vậy nhưng tôi đáp:</p><p></p><p>- Mình thích chúng.</p><p></p><p>- Mình có thể tặng bạn... những con còn đẹp hơn.</p><p></p><p>Tôi đặt những con giống lên bàn tay để ngắm nghía. Chúng đẹp và sống động vô cùng.</p><p></p><p>- Bạn hài lòng chứ?</p><p></p><p>- Không thể nói là hài lòng, còn hơn thế. Chỉ có điều mình nói thật nhé: Tại sao lũ vật này con nào cũng buồn bã thế. Cứ như chúng vừa bị mẹ đánh ấy.</p><p></p><p>Gã mở to mắt nhìn tôi rồi chẳng hiểu sao mặt đỏ lên.</p><p></p><p>- Mình biết như vậy nhưng không sao làm khác được.</p><p></p><p>Tôi im lặng. Gã nói tiếp:</p><p></p><p>- Nếu bạn ở vào hoàn cảnh của mình, có lẽ bạn cũng sẽ...</p><p></p><p>Gã nói không hết câu... tôi mở cặp lấy ra mấy tờ giấy nhờ gã gói hộ. Gã nhìn lướt qua rồi để một tờ sang bên. Tay gã lại như múa trước mắt tôi để tạo ra chiếc hộp xinh xắn.</p><p></p><p>Hôm sau gã không đến làng tôi nữa. Suốt cả năm không thấy gã nặn tò he quay lại và thật tình tôi cũng đã quên gã. Những con tò he có bao giờ giữ được qúa vai ngày đâu...</p><p></p><p>Bỗng một hôm tôi nhận được gói quà bọc giấy trang kim rất đẹp. Tôi hồi hộp mở ra thì thấy một con búp bê vô cùng xinh đẹp với bộ tóc vàng rực như tẩm đẫm ánh trăng. Mắt nó trong xanh màu nước biển, ánh lên niềm vui tinh nghịch. Cái mũi hếch của nó mới "ghét" chứ. Mà cô nàng mới điệu làm sao: váy bằng voan trắng muốt, cổ thắt nơ xanh, chân đi giày nỉ đỏ có đính mã não... tất cả toát lên sự hoàn hảo, không chê vào đâu được. Cạnh con búp bê còn có chiếc phong bì dán kín. Mở ra, tôi gần như không tin vào mắt mình: bài thơ tôi viết trong cái cảm xúc bất chợt, sau đó quăng đi đâu mất, nay hiện hình dưới dạng một bài hát:</p><p></p><p>Có một đêm mùa thu. Có một chú dế lang thang trên thảm cỏ. Chú chẳng còn ai thân thích trên đời. Chú bèn uống từng hớp trăng ngọt lịm để quên đi nỗi buồn đau. Rồi bất chợt chú biến thành nhạc sĩ. Giọng chú ngân đến tận trời xanh ngợi ca thiên nhiên và cuộc đời...</p><p></p><p>Tôi vội đọc mấy dòng viết kèm theo:</p><p></p><p>"Mình đã tự cho phép giữ lại bài thơ nháp của bạn. Chính nhớ nó mà mình hiểu ra rằng, dù có cả trăm ngàn nỗi buồn chán, cuộc đời với tất cả vẻ đẹp mà thiên nhiên ban tặng, vẫn đáng để mỗi người tìm thấy niềm hi vọng. Và mình đã tìm thấy nó ở thầy cô, bạn bè, trăng sao, những con vật đáng yêu. Mình gửi bạn món quà do chính tay mình làm. Nó không phải bằng bột gạo nên có thể để ở góc học tập của bạn. Bạn cũng đừng băn khoăn tìm người tặng. Hãy coi nó là quà của mùa thu, mùa của những cảm xúc đẹp".</p><p></p><p>Tôi cứ lẩm bẩm: Quà của mùa thu, quà của mùa thu... Ôi, bạn mới chính là quà tặng quý giá nhất của mình mùa thu này.</p><p></p><p>Tôi cười một cách sung sướng nhưng những giọt nước mắt cứ ứa ra.</p><p></p><p>Tạ Duy Anh</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="small star, post: 5950, member: 1321"] Gã có cái tên rất ngộ: Bình Cua. Một khuôn mặt quá trắng trẻo với một gã con trai, gã làm nghề nặn tò he rong. Khi đến làng tôi, gã chọn một vị trí khiêm tốn dưới gốc cây bàng già. Thoạt đầu bọn trẻ xúm lại, chìa ra những lờ bạc để mong được gã để mắt tới. Lần lượt khách hàng của gã đều được như ý. Với bọn con gái xem ra gã có phần thiên vị hơn. Giống như những nơi khác gã từng đến, khách mua tò he cứ vắng dần. Phần vì chúng hết tiền, phần vì chúng đã kịp tìm những trò khác. Mùa thu là mùa cây cối tặng quà cho trẻ con, chúng chẳng thiếu những thứ có thể nhấm nháp được. Buổi chiều hôm ấy tôi về qua chỗ gốc bàng và thấy gã Bình Cua đang áp má xuống đầu gối, mê mải đọc sách. Thì ra gã tranh thủ học. Gã học ngang cấp với tôi và chính vì thế khiến tôi thêm tò mò. Thấy có khách, gã nhét cuốn địa lý vào túi, chào hàng theo cách của gã. Liền một lúc Bình Cua nặn ba bốn con giống. Bàn tay của gã điêu luyện như một nhà ảo thuật lành nghề. Vừa mới là mẩu bột véo ra, chỉ nhoáng cái đã thành những con vật ngộ nghĩnh. Có cảm tưởng chỉ cần gã buông tay là chim thì bay còn chuột, mèo... thì chạy biến mất. Tôi mải mê ngắm không chán mắt. Gã không ngẩng lên, như là việc tôi mua hay không chẳng có gì quan trọng. Sau khi đã bày ra một loạt con vật, gã thu gối lại kê lên cằm, nhìn đăm đắm ra phía trước bằng cái nhìn buồn xa xăm. "Đồ kiêu kỳ", tôi thầm nghĩ. "Làm gì mà tinh vi thế, thì đây cũng... vi tinh cho xem, bai". Nhưng giá tôi cứ bỏ đi thẳng, đằng này vì không chịu nổi tôi quay lại nhìn. Và bạn biết không, tôi bắt gặp một nỗi buồn sâu thẳm từ cặp mắt gã nặn tò he. Nỗi buồn lẫ cả những ước vọng bị kìm nén. Mặc dù ngay tức khắc gã mắt xuống nhưng như thế cũng đủ để tôi không thể vô tâm bỏ đi. - Bạn bán cho mình tất cả số con giống kia nhé. Gã ngẩng lên: - Bạn mua làm gì mà nhiều thế? "Dở hơi không cơ chứ. Sao không bán vội đi lại còn hỏi khách mua làm gì". Tuy nghĩ vậy nhưng tôi đáp: - Mình thích chúng. - Mình có thể tặng bạn... những con còn đẹp hơn. Tôi đặt những con giống lên bàn tay để ngắm nghía. Chúng đẹp và sống động vô cùng. - Bạn hài lòng chứ? - Không thể nói là hài lòng, còn hơn thế. Chỉ có điều mình nói thật nhé: Tại sao lũ vật này con nào cũng buồn bã thế. Cứ như chúng vừa bị mẹ đánh ấy. Gã mở to mắt nhìn tôi rồi chẳng hiểu sao mặt đỏ lên. - Mình biết như vậy nhưng không sao làm khác được. Tôi im lặng. Gã nói tiếp: - Nếu bạn ở vào hoàn cảnh của mình, có lẽ bạn cũng sẽ... Gã nói không hết câu... tôi mở cặp lấy ra mấy tờ giấy nhờ gã gói hộ. Gã nhìn lướt qua rồi để một tờ sang bên. Tay gã lại như múa trước mắt tôi để tạo ra chiếc hộp xinh xắn. Hôm sau gã không đến làng tôi nữa. Suốt cả năm không thấy gã nặn tò he quay lại và thật tình tôi cũng đã quên gã. Những con tò he có bao giờ giữ được qúa vai ngày đâu... Bỗng một hôm tôi nhận được gói quà bọc giấy trang kim rất đẹp. Tôi hồi hộp mở ra thì thấy một con búp bê vô cùng xinh đẹp với bộ tóc vàng rực như tẩm đẫm ánh trăng. Mắt nó trong xanh màu nước biển, ánh lên niềm vui tinh nghịch. Cái mũi hếch của nó mới "ghét" chứ. Mà cô nàng mới điệu làm sao: váy bằng voan trắng muốt, cổ thắt nơ xanh, chân đi giày nỉ đỏ có đính mã não... tất cả toát lên sự hoàn hảo, không chê vào đâu được. Cạnh con búp bê còn có chiếc phong bì dán kín. Mở ra, tôi gần như không tin vào mắt mình: bài thơ tôi viết trong cái cảm xúc bất chợt, sau đó quăng đi đâu mất, nay hiện hình dưới dạng một bài hát: Có một đêm mùa thu. Có một chú dế lang thang trên thảm cỏ. Chú chẳng còn ai thân thích trên đời. Chú bèn uống từng hớp trăng ngọt lịm để quên đi nỗi buồn đau. Rồi bất chợt chú biến thành nhạc sĩ. Giọng chú ngân đến tận trời xanh ngợi ca thiên nhiên và cuộc đời... Tôi vội đọc mấy dòng viết kèm theo: "Mình đã tự cho phép giữ lại bài thơ nháp của bạn. Chính nhớ nó mà mình hiểu ra rằng, dù có cả trăm ngàn nỗi buồn chán, cuộc đời với tất cả vẻ đẹp mà thiên nhiên ban tặng, vẫn đáng để mỗi người tìm thấy niềm hi vọng. Và mình đã tìm thấy nó ở thầy cô, bạn bè, trăng sao, những con vật đáng yêu. Mình gửi bạn món quà do chính tay mình làm. Nó không phải bằng bột gạo nên có thể để ở góc học tập của bạn. Bạn cũng đừng băn khoăn tìm người tặng. Hãy coi nó là quà của mùa thu, mùa của những cảm xúc đẹp". Tôi cứ lẩm bẩm: Quà của mùa thu, quà của mùa thu... Ôi, bạn mới chính là quà tặng quý giá nhất của mình mùa thu này. Tôi cười một cách sung sướng nhưng những giọt nước mắt cứ ứa ra. Tạ Duy Anh [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Mỗi ngày một câu chuyện blog
Top