Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Mỗi ngày một câu chuyện blog
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="small star" data-source="post: 5947" data-attributes="member: 1321"><p><strong>Đi học xa nhà</strong></p><p></p><p>Nhà nó nằm dưới chân một ngọn đồi. Mười mấy năm cuốc bộ đi học, nó đã thân thuộc với từng hòn đá, viên sỏi trên con đường đến trường. Lên cấp 3, nó thi đỗ vào trường chuyên của huyện.</p><p></p><p>Nó vui, bố mẹ cũng vui nhưng còn một điều lăn tăn: Từ đây xuống trường phải đến 20 cây số, đi học xa nhà con sẽ vất vả lắm. </p><p></p><p>Nhưng nó không muốn từ bỏ. Ở cái vùng đồi núi rẻo cao này, nó là học sinh đầu tiên và là duy nhất đỗ trường huyện. Nó muốn học hỏi những điều mà nó chưa từng được biết. Và nó muốn sau bước chân đầu tiên lạ lẫm và bỡ ngỡ của nó sẽ có những bước chân kế tiếp.</p><p></p><p>Sáng nào cũng vậy, nó phải dậy lúc trời còn tối nhờ nhợ. Trên chiếc lồng bàn đan bằng mây úp trên bàn, mẹ đã chuẩn bị bữa ăn sáng cho nó. Có khi là bát cơm rang, bắp ngô hay là bát cháo chè, bát bánh đúc mẹ đã hì hụi làm đêm qua để sáng sớm nó có cái lót dạ.</p><p></p><p>Trong lúc nó ăn sáng, bố đã tranh thủ bơm căng hai cái bánh xe, kiểm tra lại cái tay phanh xem có gì trục trặc. Đường từ nhà nó đến trường phải qua hai ba con dốc mà nó là con gái nên bố lo.</p><p></p><p>Đeo chiếc ba lô sau lưng, nó trèo lên xe ngoái lại thấy bố mẹ vẫn đứng nhìn theo nơi bậc cửa. Câu cửa miệng của mẹ là: Đi đường cẩn thận nha con, bố chẳng nói gì cả nhưng ánh mắt bố nhìn nó yêu thương lắm.</p><p></p><p>Đồi núi vẫn còn ngái ngủ trong bảng lảng sương mù. Đạp xe leo lên dốc, trán nó mướt mát mồ hôi, hai bàn chân nó mỏi nhừ, thấm mệt. Bánh xe chỉ muốn chực tụt xuống. Nó bặm môi chống cự. Nó nghĩ đến bữa ăn sáng ấm áp của mẹ, ánh mắt bố trao khi nó rời khỏi nhà. Nó thấy mình được tiếp sức. Nó leo qua con dốc thấy nhẹ nhõm và thư thái lắm.</p><p></p><p>Trong lớp, nhà nó xa nhất nhưng nó rất ít khi đi học muộn. Bạn bè khen: Cậu giỏi thật đấy. Nó chỉ nhoẻn miệng cười nghĩ đến những người đồng hành thầm lặng của mình.</p><p></p><p>Một buổi chiều, nó đi học về giữa đường thì trời đổ mưa. Mưa ập đến nhanh như cái chớp mắt rồi sấm sét long trời. Những hạt mưa đan vào nhau táp vào mặt. Gió thốc đến như muốn giật tung tấm ni lông trên người nó ra. Nó cố thu người lại cho khỏi ướt. Vô ích, nước chảy ròng ròng trên đầu nó xuống. Xe nó bị xịt lốp. Trời tối sầm lại. Ướt, lạnh, thêm một chút sợ hãi. Nước mắt đã chực sẵn nhưng nghĩ đến câu nói mà bố thường nói với mẹ: “Con nó lớn rồi mà”, nó lấy lại “ dũng khí”, cố kéo chiếc xe trượt trên con đường đất đỏ nhão nhoét. Chốc chốc, nó lại phải dừng lại moi đất ra rồi mới dắt đi tiếp.</p><p></p><p>Trong màn mưa dày đặc, nó nhìn thấy bóng người đang cố đội mưa đi về phía trước. Dáng đi lụi cụi đó quen lắm. Là bố chứ ai. Nó bật khóc.</p><p></p><p>- Có sao không con?</p><p></p><p>- Không bố ạ. Tại con “ngựa thồ” này tự dưng dở chứng khiến con phải đánh vật với nó.</p><p></p><p>Bố và nó về đến nhà khi bóng tối đã bao trùm lên ngọn đồi. Bên cái bóng điện dây tóc đỏ quạch, mẹ vẫn ngồi chờ hai bố con với mâm cơm đã nguội lạnh.</p><p></p><p>Đi học xa nhà, để hiểu hơn sự nhọc nhằn của những con chữ cũng như những yêu thương thầm lặng trên con đường dẫn nó đến trường.</p><p></p><p>Bùi Thu Hoàn</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="small star, post: 5947, member: 1321"] [b]Đi học xa nhà[/b] Nhà nó nằm dưới chân một ngọn đồi. Mười mấy năm cuốc bộ đi học, nó đã thân thuộc với từng hòn đá, viên sỏi trên con đường đến trường. Lên cấp 3, nó thi đỗ vào trường chuyên của huyện. Nó vui, bố mẹ cũng vui nhưng còn một điều lăn tăn: Từ đây xuống trường phải đến 20 cây số, đi học xa nhà con sẽ vất vả lắm. Nhưng nó không muốn từ bỏ. Ở cái vùng đồi núi rẻo cao này, nó là học sinh đầu tiên và là duy nhất đỗ trường huyện. Nó muốn học hỏi những điều mà nó chưa từng được biết. Và nó muốn sau bước chân đầu tiên lạ lẫm và bỡ ngỡ của nó sẽ có những bước chân kế tiếp. Sáng nào cũng vậy, nó phải dậy lúc trời còn tối nhờ nhợ. Trên chiếc lồng bàn đan bằng mây úp trên bàn, mẹ đã chuẩn bị bữa ăn sáng cho nó. Có khi là bát cơm rang, bắp ngô hay là bát cháo chè, bát bánh đúc mẹ đã hì hụi làm đêm qua để sáng sớm nó có cái lót dạ. Trong lúc nó ăn sáng, bố đã tranh thủ bơm căng hai cái bánh xe, kiểm tra lại cái tay phanh xem có gì trục trặc. Đường từ nhà nó đến trường phải qua hai ba con dốc mà nó là con gái nên bố lo. Đeo chiếc ba lô sau lưng, nó trèo lên xe ngoái lại thấy bố mẹ vẫn đứng nhìn theo nơi bậc cửa. Câu cửa miệng của mẹ là: Đi đường cẩn thận nha con, bố chẳng nói gì cả nhưng ánh mắt bố nhìn nó yêu thương lắm. Đồi núi vẫn còn ngái ngủ trong bảng lảng sương mù. Đạp xe leo lên dốc, trán nó mướt mát mồ hôi, hai bàn chân nó mỏi nhừ, thấm mệt. Bánh xe chỉ muốn chực tụt xuống. Nó bặm môi chống cự. Nó nghĩ đến bữa ăn sáng ấm áp của mẹ, ánh mắt bố trao khi nó rời khỏi nhà. Nó thấy mình được tiếp sức. Nó leo qua con dốc thấy nhẹ nhõm và thư thái lắm. Trong lớp, nhà nó xa nhất nhưng nó rất ít khi đi học muộn. Bạn bè khen: Cậu giỏi thật đấy. Nó chỉ nhoẻn miệng cười nghĩ đến những người đồng hành thầm lặng của mình. Một buổi chiều, nó đi học về giữa đường thì trời đổ mưa. Mưa ập đến nhanh như cái chớp mắt rồi sấm sét long trời. Những hạt mưa đan vào nhau táp vào mặt. Gió thốc đến như muốn giật tung tấm ni lông trên người nó ra. Nó cố thu người lại cho khỏi ướt. Vô ích, nước chảy ròng ròng trên đầu nó xuống. Xe nó bị xịt lốp. Trời tối sầm lại. Ướt, lạnh, thêm một chút sợ hãi. Nước mắt đã chực sẵn nhưng nghĩ đến câu nói mà bố thường nói với mẹ: “Con nó lớn rồi mà”, nó lấy lại “ dũng khí”, cố kéo chiếc xe trượt trên con đường đất đỏ nhão nhoét. Chốc chốc, nó lại phải dừng lại moi đất ra rồi mới dắt đi tiếp. Trong màn mưa dày đặc, nó nhìn thấy bóng người đang cố đội mưa đi về phía trước. Dáng đi lụi cụi đó quen lắm. Là bố chứ ai. Nó bật khóc. - Có sao không con? - Không bố ạ. Tại con “ngựa thồ” này tự dưng dở chứng khiến con phải đánh vật với nó. Bố và nó về đến nhà khi bóng tối đã bao trùm lên ngọn đồi. Bên cái bóng điện dây tóc đỏ quạch, mẹ vẫn ngồi chờ hai bố con với mâm cơm đã nguội lạnh. Đi học xa nhà, để hiểu hơn sự nhọc nhằn của những con chữ cũng như những yêu thương thầm lặng trên con đường dẫn nó đến trường. Bùi Thu Hoàn [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Mỗi ngày một câu chuyện blog
Top