Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Mỗi ngày một câu chuyện blog
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="small star" data-source="post: 5940" data-attributes="member: 1321"><p><strong>Bạn hẩu</strong></p><p></p><p>Lớp 10 mày không biết tao là đứa nào, và tao cũng chẳng biết mày là thằng nào cả. Nhưng tao đã ấn tượng với mày, ngay từ lần chào cờ đầu tiên. Vì nhìn mày rất ngứa mắt. Nhìn chỉ muốn đấm một quả, cho mày bớt cười đi. Tại vì tao không được cười.</p><p></p><p>Mày thân !</p><p></p><p>Tự nhiên tao lại muốn viết một cái gì đó cho mày! Cũng chẳng hiểu tại sao nữa! Nghe có vẻ sến nhỉ. Tao cũng thấy sến. Nhưng nếu không viết một cái gì đó cho mày thì tao thấy không thoải mái mỗi lần nghĩ về mày. Thế nên dù hơi điên, thì tao cũng phải viết. He he. Chưa bao giờ tao nói hay thể hiện với mày điều này nhưng tao thực sự rất vui khi có một thằng bạn như mày, và cảm ơn mày vì tất cả những gì mày đã đem lại cho tao....</p><p></p><p>Lớp 10 mày không biết tao là đứa nào, và tao cũng chẳng biết mày là thằng nào cả. Nhưng tao đã ấn tượng với mày, ngay từ lần chào cờ đầu tiên.Vì nhìn mày rất ngứa mắt. Nhìn chỉ muốn đấm một quả, cho mày bớt cười đi. Tại vì tao không được cười. Tao cảm thấy tức vì sao vẫn có đứa cười tươi được thế kia.</p><p></p><p>Một mình lên Hà Nội, lần đầu tiên xa nhà, không bạn bè, không người thân, áp lực học tập, tao chìm trong bế tắc, chán nản, không thể bình thường ấy chứ đừng nói là cười. Bạn bè cũng chưa quen, mọi thứ xa lạ, dường như tất cả đã quá sức đối với tao. Cứ nghĩ tới 3 năm cấp 3 sắp phải trải qua mà tao sợ. Tao không biết rằng mình liệu sẽ tồn tại được hay không chứ đừng nói là cười tươi như mày. Mà tại lúc đấy em còn trẻ người non dạ nên mới thế. Chứ bây giờ thì.....ha ha</p><p></p><p>Lớp 11, sang lớp mình, tao đã hi vọng rằng mày sẽ không được chuyển sang lớp kia, tao và mày sẽ cùng lớp, dù lúc ấy tao cũng chẳng biết tên mày là gì, và tao cũng chẳng hiểu sao mình lại muốn thế nữa, có lẽ là để thực hiện nắm đấm năm nào vẫn chưa làm được. Trời không phụ lòng người tốt, tao với mày cũng cùng lớp. Vào lớp mình, những tháng ngày tươi đẹp đã tới. Tao như được trở lại làm chính mình, bên cạnh tao đã có những người bạn thực sự. Không còn áp lực học tập, không còn nỗi nhớ nhà như ngày đầu mới lên, đến trường trở thành niềm vui chứ không phải là nỗi sợ hãi như trước kia. Tuy nhiên, tao vẫn chưa đấm được mày quả nào, dù bây giờ tao đã biết mày là đứa nào. Mà mày còn suốt ngày trêu tao, nhưng chẳng hiểu sao tao không làm gì cả nhỉ, nói lại cũng không. Thật là stupid. Hic.</p><p></p><p>Rồi chẳng hiểu vì sao tao với mày lại thân với nhau nữa, và thân từ lúc nào. Mày luôn lắng nghe tao nói, làm cho tao cười mỗi khi tao buồn, và mày còn không trêu tao béo nữa chứ. Hiếm có đấy. He he. Thực sự, những lúc nhắn tin với mày rất là vui đấy. Có những chuyện không hiểu sao tao không có cảm hứng kể với cái An, nhưng tao lại kể được với mày. Mày chưa bao giờ cười trước những chuyện vớ vẩn mà tao kể, nhưng theo cách riêng, mày luôn làm tao cười và cũng tức nữa chứ. Nhưng tao cũng chẳng tức mày được lâu. Con người quảng đại mà. Ha ha. Tao cũng hiểu về mày nhiều hơn. Mày không biết là bề ngoài mày thể hiện và những suy nghĩ của mày khác nhau nhiều đến thế nào đâu. Nhiều lần tao phải giải thích hành động của mày cho Thủy và An hiểu đấy. Không hiểu sao mày rất dễ gây hiểu lầm cho bọn nó. Hic. Mày phải cảm ơn tao về vụ này đấy.</p><p></p><p>Mà mày còn nhớ mày đưa cho tao mấy truyện mày viết không. Tao đọc xong, vứt đâu rùi ý. Hi hi. Nhắc lại tự nhiên lại thấy tao với mày cũng có nhiều kỉ niệm ra phết đấy nhỉ. Mày nhớ hồi đi học hóa cô Hồng không? Ha ha. Mày đi nhờ tao ra bến xe bus. Bị mấy em gái nhìn thấy, nói đểu. Chắc mày xấu hổ lắm mà từ đó, mày toàn đòi lai tao, chứ không nhảy tót lên như những lần trước nữa.</p><p></p><p>Tự nhiên thấy nhớ con đường đấy quá. Con đường nhỏ, hai bên trồng toàn hoa sữa, hương thoang thoảng trong gió se se lạnh của mùa đông. Bình yên. Mỗi lần đi học về qua đấy, thấy thoải mái kinh khủng. Quên hết mọi mệt mỏi, ưu phiền, thấy có thêm sức mạnh để bước tiếp. Cảm ơn mày đã chỉ cho tao chỗ học, để tao biết một con đường tuyệt như vậy. Nhưng công nhận cái đường đấy tối, đi đêm sợ chít đi được. Hix</p><p></p><p>Những ngày ôn thi, tao biết mày cố gắng rất nhiều. Nhiều lúc tao chán nản, muốn buông xuôi. Nhưng nghĩ đến việc kém mày làm tao không thể chịu nổi, tao lấy mày làm đối thủ để chiến đấu, dù tao với mày thi hai trường khác nhau.</p><p></p><p>Rồi mày đi. Tao và mày không còn nhắn tin với nhau như hồi lớp 12 được nữa. Thỉnh thoảng gặp mày trên yahoo. Nhưng cũng chẳng nói chuyện nhiều. Mày rất bận với cuộc sống mới, môi trường mới. Tao hay vào blog mày đọc. Đọc thôi. Để biết mày vẫn sống. Ha ha. Lúc tao chưa biết là mày đi, nhắn tin mày cũng không nhắn lại, làm tao ức chế, xóa hết số điện thoại của mày. Rồi đến lúc hết giận, tao mới vào blog mày đấy. He he.</p><p></p><p>P/S: Dù có chuyện gì thì mày vẫn là bạn tao.Tao đã có một thằng bạn rất thân. Và cảm ơn mày vì điều đó.</p><p></p><p>V.X.T(theo VnExpress)</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="small star, post: 5940, member: 1321"] [b]Bạn hẩu[/b] Lớp 10 mày không biết tao là đứa nào, và tao cũng chẳng biết mày là thằng nào cả. Nhưng tao đã ấn tượng với mày, ngay từ lần chào cờ đầu tiên. Vì nhìn mày rất ngứa mắt. Nhìn chỉ muốn đấm một quả, cho mày bớt cười đi. Tại vì tao không được cười. Mày thân ! Tự nhiên tao lại muốn viết một cái gì đó cho mày! Cũng chẳng hiểu tại sao nữa! Nghe có vẻ sến nhỉ. Tao cũng thấy sến. Nhưng nếu không viết một cái gì đó cho mày thì tao thấy không thoải mái mỗi lần nghĩ về mày. Thế nên dù hơi điên, thì tao cũng phải viết. He he. Chưa bao giờ tao nói hay thể hiện với mày điều này nhưng tao thực sự rất vui khi có một thằng bạn như mày, và cảm ơn mày vì tất cả những gì mày đã đem lại cho tao.... Lớp 10 mày không biết tao là đứa nào, và tao cũng chẳng biết mày là thằng nào cả. Nhưng tao đã ấn tượng với mày, ngay từ lần chào cờ đầu tiên.Vì nhìn mày rất ngứa mắt. Nhìn chỉ muốn đấm một quả, cho mày bớt cười đi. Tại vì tao không được cười. Tao cảm thấy tức vì sao vẫn có đứa cười tươi được thế kia. Một mình lên Hà Nội, lần đầu tiên xa nhà, không bạn bè, không người thân, áp lực học tập, tao chìm trong bế tắc, chán nản, không thể bình thường ấy chứ đừng nói là cười. Bạn bè cũng chưa quen, mọi thứ xa lạ, dường như tất cả đã quá sức đối với tao. Cứ nghĩ tới 3 năm cấp 3 sắp phải trải qua mà tao sợ. Tao không biết rằng mình liệu sẽ tồn tại được hay không chứ đừng nói là cười tươi như mày. Mà tại lúc đấy em còn trẻ người non dạ nên mới thế. Chứ bây giờ thì.....ha ha Lớp 11, sang lớp mình, tao đã hi vọng rằng mày sẽ không được chuyển sang lớp kia, tao và mày sẽ cùng lớp, dù lúc ấy tao cũng chẳng biết tên mày là gì, và tao cũng chẳng hiểu sao mình lại muốn thế nữa, có lẽ là để thực hiện nắm đấm năm nào vẫn chưa làm được. Trời không phụ lòng người tốt, tao với mày cũng cùng lớp. Vào lớp mình, những tháng ngày tươi đẹp đã tới. Tao như được trở lại làm chính mình, bên cạnh tao đã có những người bạn thực sự. Không còn áp lực học tập, không còn nỗi nhớ nhà như ngày đầu mới lên, đến trường trở thành niềm vui chứ không phải là nỗi sợ hãi như trước kia. Tuy nhiên, tao vẫn chưa đấm được mày quả nào, dù bây giờ tao đã biết mày là đứa nào. Mà mày còn suốt ngày trêu tao, nhưng chẳng hiểu sao tao không làm gì cả nhỉ, nói lại cũng không. Thật là stupid. Hic. Rồi chẳng hiểu vì sao tao với mày lại thân với nhau nữa, và thân từ lúc nào. Mày luôn lắng nghe tao nói, làm cho tao cười mỗi khi tao buồn, và mày còn không trêu tao béo nữa chứ. Hiếm có đấy. He he. Thực sự, những lúc nhắn tin với mày rất là vui đấy. Có những chuyện không hiểu sao tao không có cảm hứng kể với cái An, nhưng tao lại kể được với mày. Mày chưa bao giờ cười trước những chuyện vớ vẩn mà tao kể, nhưng theo cách riêng, mày luôn làm tao cười và cũng tức nữa chứ. Nhưng tao cũng chẳng tức mày được lâu. Con người quảng đại mà. Ha ha. Tao cũng hiểu về mày nhiều hơn. Mày không biết là bề ngoài mày thể hiện và những suy nghĩ của mày khác nhau nhiều đến thế nào đâu. Nhiều lần tao phải giải thích hành động của mày cho Thủy và An hiểu đấy. Không hiểu sao mày rất dễ gây hiểu lầm cho bọn nó. Hic. Mày phải cảm ơn tao về vụ này đấy. Mà mày còn nhớ mày đưa cho tao mấy truyện mày viết không. Tao đọc xong, vứt đâu rùi ý. Hi hi. Nhắc lại tự nhiên lại thấy tao với mày cũng có nhiều kỉ niệm ra phết đấy nhỉ. Mày nhớ hồi đi học hóa cô Hồng không? Ha ha. Mày đi nhờ tao ra bến xe bus. Bị mấy em gái nhìn thấy, nói đểu. Chắc mày xấu hổ lắm mà từ đó, mày toàn đòi lai tao, chứ không nhảy tót lên như những lần trước nữa. Tự nhiên thấy nhớ con đường đấy quá. Con đường nhỏ, hai bên trồng toàn hoa sữa, hương thoang thoảng trong gió se se lạnh của mùa đông. Bình yên. Mỗi lần đi học về qua đấy, thấy thoải mái kinh khủng. Quên hết mọi mệt mỏi, ưu phiền, thấy có thêm sức mạnh để bước tiếp. Cảm ơn mày đã chỉ cho tao chỗ học, để tao biết một con đường tuyệt như vậy. Nhưng công nhận cái đường đấy tối, đi đêm sợ chít đi được. Hix Những ngày ôn thi, tao biết mày cố gắng rất nhiều. Nhiều lúc tao chán nản, muốn buông xuôi. Nhưng nghĩ đến việc kém mày làm tao không thể chịu nổi, tao lấy mày làm đối thủ để chiến đấu, dù tao với mày thi hai trường khác nhau. Rồi mày đi. Tao và mày không còn nhắn tin với nhau như hồi lớp 12 được nữa. Thỉnh thoảng gặp mày trên yahoo. Nhưng cũng chẳng nói chuyện nhiều. Mày rất bận với cuộc sống mới, môi trường mới. Tao hay vào blog mày đọc. Đọc thôi. Để biết mày vẫn sống. Ha ha. Lúc tao chưa biết là mày đi, nhắn tin mày cũng không nhắn lại, làm tao ức chế, xóa hết số điện thoại của mày. Rồi đến lúc hết giận, tao mới vào blog mày đấy. He he. P/S: Dù có chuyện gì thì mày vẫn là bạn tao.Tao đã có một thằng bạn rất thân. Và cảm ơn mày vì điều đó. V.X.T(theo VnExpress) [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Mỗi ngày một câu chuyện blog
Top