Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Mỗi ngày một câu chuyện blog
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="Hide Nguyễn" data-source="post: 5937" data-attributes="member: 6"><p style="text-align: center"><em><strong>Phần 4: Lạc</strong></em></p> <p style="text-align: center"></p> <p style="text-align: center"></p> <p style="text-align: center"></p><p></p><p> Một mình, 86 bỏ lên Sapa để chạy trốn khỏi Hà Nội. 86 sợ những buổi tụ tập, những ánh mắt nửa soi mói nửa thương hại, những ánh nhìn đầy ẩn ý, và hơn tất cả, 86 sợ Hà Nội. Mỗi góc phố, mỗi nẻo đường đều ngập tràn những kỉ niệm mà nó muốn quên, đan xen vào nhau không bao giờ dứt như dòng tâm tư miên man của nó. 86 sợ chính kí ức của mình.</p><p></p><p> Tối Sapa trời man mác sương và phảng phất mùi cháy ngọt của những quầy đồ nướng. 86 khoác một chiếc áo len mỏng đi bộ quanh những con đường dốc hẹp. Người ta bảo Sapa rất lãng mạn, nhưng 86 không cảm thấy gì ngoài một cảm giác trống trải và mơ hồ, như vị ngọt của cam thảo. Có phải vì nó đi một mình không? Đi hết đường, nó không biết phải làm gì. </p><p></p><p>Dường như mọi người đều có một điểm đến, còn nó đi chỉ để không phải dừng lại. Giữa những đứa trẻ người dân tộc, những quầy ngô nướng và sạp hàng lưu niệm rực rỡ cùng một bầu trời đêm bảng lảng mơ màng và se sắt lạnh, 86 lẻ loi và lạc lõng, có lẽ còn lạc lõng hơn những du khách nước ngoài ở đây. Nó cảm thấy ngạt thở.</p><p> </p><p> 86 chui vào một quán bar nằm ở bên hông một toà nhà. Giữa khung cảnh núi rừng với bảng màu thổ cẩm, bức tường đầy graffiti của quán cũng lạc lõng hệt như nó. Bộ phim Việt Nam trên TV chìm nghỉm trong tiếng nhạc rock. Vài cô gái dân tộc mặc váy thổ cẩm cầm gậy bắn bi-a với khách du lịch balô. Mọi thứ ở đây đều như lạc loài, như bị đặt nhầm chỗ.</p><p></p><p> Và 88… Bên góc khuất của quầy bar, với một gã nào đó, nửa giằng co, nửa đùa giỡn.</p><p> Tim 86 nhói lên những hình ảnh còn quá mới. Nó uống cạn cốc rượu trước mặt và đứng dậy, nhưng chưa kịp bỏ đi thì 88 đã nhìn thấy nó.</p><p></p><p> Lảo đảo, 88 níu lấy 86:</p><p></p><p> - A, lại là bạn đấy à ?</p><p></p><p> - Ừ. Hình như lần nào tôi cũng có duyên phá vỡ những cuộc vui của bạn.</p><p></p><p> 86 liếc qua thằng con trai đi cùng 88.</p><p></p><p> - Hi vọng anh ta để bạn gái ở nhà rồi.</p><p></p><p> 86 sửng sốt vì những lời chua cay mà đôi môi nó đang nhả ra. Nỗi đau có thể biến người ta thành một con quỷ.</p><p></p><p> Thẫn thờ, 88 quay đi, cầm chai Red Label trước mặt tu ừng ực. 88 đã rất say, có hại gì nếu nó say thêm chút nữa?</p><p></p><p> Thằng con trai đi cùng 88 giật cái chai từ tay 88 rồi quay ra nhìn 86, gằn giọng :</p><p> - Cô quen em gái tôi như thế nào ?</p><p></p><p> 86 giúp 82 dìu 88 về phòng. Suốt dọc đường, không ai nói thêm một câu nào. 86 muốn xin lỗi, nhưng có một góc nào đó trong con người nó không chịu nhận sai, vì một đứa con gái như 88 đáng bị xỉ vả, đáng bị nguyền rủa, vì xỉ vả 88 làm dịu nỗi đau gào thét trong lòng 86.</p><p> </p><p> Sau khi 88 đã ngủ ngon lành trong phòng nó, 86 muốn bỏ đi càng nhanh càng tốt. Nhưng 82 giữ nó lại. 82 là một ông anh trai tốt. Nó sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ làm em gái nó tổn thương.</p><p></p><p> - Cô vẫn chưa nói với tôi cô quen con bé như thế nào ?</p><p></p><p> - Tôi không đủ trình để quen “con bé” nhà anh đâu. Bé nhưng đã biết vào bar nốc rượu, ăn mặc như “gái gọi” và “cướp” người yêu của người khác. Bé lắm sao?</p><p></p><p> Rượu bắt đầu ngấm vào máu 86, nó không thể kiểm soát được những lời nó nói, những góc tối của tâm hồn nó gào lên như trong một niềm vui độc ác. Nó cười như một người điên.</p><p></p><p> - Tôi không biết cô là ai, nhưng cô không có quyền phán xét em tôi mặc gì, uống gì. Còn nếu cô không giữ được người yêu, thì đừng trách em tôi, hãy trách thằng tồi cô yêu và chính bản thân cô ấy.</p><p></p><p> Lảo đảo, 86 vịn vào lan can như vừa bị một cái tát.</p><p></p><p> - Anh… em gái anh là đồ hư hỏng.</p><p></p><p> - Còn cô là một kẻ nhỏ mọn đáng thương.</p><p></p><p> - Anh không có quyền… - 86 gào lên.</p><p></p><p> - Đừng gào lên như thế. Em tôi đang ngủ. Cô đi đi, đừng để tôi gọi nhân viên nhà nghỉ ra đuổi cô.</p><p></p><p> - Anh…</p><p></p><p> - Cô cũng say rồi. Về ngủ đi. Có gì mai nói chuyện tiếp. Sáng mai nếu cô dậy được thì 11 giờ qua đây đi ăn trưa với anh em tôi.</p><p></p><p> - Tôi không thèm!</p><p></p><p> - Vậy cô cứ đi ăn một mình đi.</p><p></p><p> 86 lao về nhà nghỉ. Ước gì mọi chuyện xảy ra đêm đó đều chỉ là một cơn ác mộng.</p><p> Hơi rượu chếnh choáng và nước mắt theo nó vào một đêm rất dài.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="Hide Nguyễn, post: 5937, member: 6"] [CENTER][I][B]Phần 4: Lạc[/B][/I] [/CENTER] Một mình, 86 bỏ lên Sapa để chạy trốn khỏi Hà Nội. 86 sợ những buổi tụ tập, những ánh mắt nửa soi mói nửa thương hại, những ánh nhìn đầy ẩn ý, và hơn tất cả, 86 sợ Hà Nội. Mỗi góc phố, mỗi nẻo đường đều ngập tràn những kỉ niệm mà nó muốn quên, đan xen vào nhau không bao giờ dứt như dòng tâm tư miên man của nó. 86 sợ chính kí ức của mình. Tối Sapa trời man mác sương và phảng phất mùi cháy ngọt của những quầy đồ nướng. 86 khoác một chiếc áo len mỏng đi bộ quanh những con đường dốc hẹp. Người ta bảo Sapa rất lãng mạn, nhưng 86 không cảm thấy gì ngoài một cảm giác trống trải và mơ hồ, như vị ngọt của cam thảo. Có phải vì nó đi một mình không? Đi hết đường, nó không biết phải làm gì. Dường như mọi người đều có một điểm đến, còn nó đi chỉ để không phải dừng lại. Giữa những đứa trẻ người dân tộc, những quầy ngô nướng và sạp hàng lưu niệm rực rỡ cùng một bầu trời đêm bảng lảng mơ màng và se sắt lạnh, 86 lẻ loi và lạc lõng, có lẽ còn lạc lõng hơn những du khách nước ngoài ở đây. Nó cảm thấy ngạt thở. 86 chui vào một quán bar nằm ở bên hông một toà nhà. Giữa khung cảnh núi rừng với bảng màu thổ cẩm, bức tường đầy graffiti của quán cũng lạc lõng hệt như nó. Bộ phim Việt Nam trên TV chìm nghỉm trong tiếng nhạc rock. Vài cô gái dân tộc mặc váy thổ cẩm cầm gậy bắn bi-a với khách du lịch balô. Mọi thứ ở đây đều như lạc loài, như bị đặt nhầm chỗ. Và 88… Bên góc khuất của quầy bar, với một gã nào đó, nửa giằng co, nửa đùa giỡn. Tim 86 nhói lên những hình ảnh còn quá mới. Nó uống cạn cốc rượu trước mặt và đứng dậy, nhưng chưa kịp bỏ đi thì 88 đã nhìn thấy nó. Lảo đảo, 88 níu lấy 86: - A, lại là bạn đấy à ? - Ừ. Hình như lần nào tôi cũng có duyên phá vỡ những cuộc vui của bạn. 86 liếc qua thằng con trai đi cùng 88. - Hi vọng anh ta để bạn gái ở nhà rồi. 86 sửng sốt vì những lời chua cay mà đôi môi nó đang nhả ra. Nỗi đau có thể biến người ta thành một con quỷ. Thẫn thờ, 88 quay đi, cầm chai Red Label trước mặt tu ừng ực. 88 đã rất say, có hại gì nếu nó say thêm chút nữa? Thằng con trai đi cùng 88 giật cái chai từ tay 88 rồi quay ra nhìn 86, gằn giọng : - Cô quen em gái tôi như thế nào ? 86 giúp 82 dìu 88 về phòng. Suốt dọc đường, không ai nói thêm một câu nào. 86 muốn xin lỗi, nhưng có một góc nào đó trong con người nó không chịu nhận sai, vì một đứa con gái như 88 đáng bị xỉ vả, đáng bị nguyền rủa, vì xỉ vả 88 làm dịu nỗi đau gào thét trong lòng 86. Sau khi 88 đã ngủ ngon lành trong phòng nó, 86 muốn bỏ đi càng nhanh càng tốt. Nhưng 82 giữ nó lại. 82 là một ông anh trai tốt. Nó sẽ không bao giờ tha thứ cho những kẻ làm em gái nó tổn thương. - Cô vẫn chưa nói với tôi cô quen con bé như thế nào ? - Tôi không đủ trình để quen “con bé” nhà anh đâu. Bé nhưng đã biết vào bar nốc rượu, ăn mặc như “gái gọi” và “cướp” người yêu của người khác. Bé lắm sao? Rượu bắt đầu ngấm vào máu 86, nó không thể kiểm soát được những lời nó nói, những góc tối của tâm hồn nó gào lên như trong một niềm vui độc ác. Nó cười như một người điên. - Tôi không biết cô là ai, nhưng cô không có quyền phán xét em tôi mặc gì, uống gì. Còn nếu cô không giữ được người yêu, thì đừng trách em tôi, hãy trách thằng tồi cô yêu và chính bản thân cô ấy. Lảo đảo, 86 vịn vào lan can như vừa bị một cái tát. - Anh… em gái anh là đồ hư hỏng. - Còn cô là một kẻ nhỏ mọn đáng thương. - Anh không có quyền… - 86 gào lên. - Đừng gào lên như thế. Em tôi đang ngủ. Cô đi đi, đừng để tôi gọi nhân viên nhà nghỉ ra đuổi cô. - Anh… - Cô cũng say rồi. Về ngủ đi. Có gì mai nói chuyện tiếp. Sáng mai nếu cô dậy được thì 11 giờ qua đây đi ăn trưa với anh em tôi. - Tôi không thèm! - Vậy cô cứ đi ăn một mình đi. 86 lao về nhà nghỉ. Ước gì mọi chuyện xảy ra đêm đó đều chỉ là một cơn ác mộng. Hơi rượu chếnh choáng và nước mắt theo nó vào một đêm rất dài. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Mỗi ngày một câu chuyện blog
Top