Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Mỗi ngày một câu chuyện blog
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="pen" data-source="post: 5922" data-attributes="member: 27"><p><strong>Để cho cuộc sống tốt đẹp hơn!</strong></p><p></p><p><strong>THEO ĐUỔI GIẤC MƠ</strong></p><p></p><p>Ngày mai, cậu bé có một bài tự luận phải nộp. Đề bài cho : “Viết về những điều muốn làm sau này”. Đêm đó, cậu đã thức suốt đêm để viết một bài luận dài bảy trang giấy trình bày ý tưởng về một trang trại nuôi ngựa rộng lớn. Cậu bé miêu tả khá chi tiết, thậm chí còn vẽ cả bản thiết kế cho hơn 200 ha đất, vị trí đặt những khu nhà, chuồng ngựa và đường đua.</p><p></p><p>Sáng hôm sau, cậu bé đem nộp bản kế hoạch cùng với tất cả lòng nhiệt huyết của mình cho thầy giáo. Hai ngày sau, cậu nhận lại bài viết với điểm F to tướng kèm dòng ghi chú “Gặp thầy sau giờ học”.</p><p></p><p>Cậu bé với giấc mơ của mình đi đến gặp thầy giáo và hỏi : “Tại sao bài viết của em bị nhận điểm F, thưa thầy ?”</p><p></p><p>Thầy giáo trả lời : “Bởi vì đó là một giấc mơ không thể thực hiện được đối với một chàng trai nhỏ tuổi như trò. Trò không có tiền. Trò đến từ một gia đình không rõ nguồn gốc, là dân di cư. Việc sở hữu một trại ngựa đòi hỏi cần có số vốn liếng lớn. Trò phải mua đất, phải trả tiền mua ngựa giống… Trò không có cách nào làm được điều đó!”.</p><p></p><p>Thầy giáo thêm vào : “Nếu trò viết lại bài này thực tế hơn một chút, tôi sẽ chấm điểm lại cho trò”.</p><p></p><p>Suốt quãng đường về nhà cậu bé suy nghĩ rất nhiều. Tối gặp cha, cậu bé tường thuật lại và hỏi : “Thưa cha, con nên làm gì?”. Người cha ôn tồn bảo : “Này con trai của ta, con nên khơi gợi trí tưởng tượng của mình. Tuy nhiên, cha nghĩ đây là một quyết định quan trọng đối với con”.</p><p></p><p>Sau một tuần đắn đo suy nghĩ, cậu bé đến gặp thầy giáo với bài viết không sửa đổi chổ nào, cậu dõng dạc : “Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm F và em sẽ giữ giấc mơ của mình”.</p><p></p><p></p><p><strong>HÔM NAY THÌ KHÁC</strong></p><p></p><p>Qua bao đêm trằn trọc thao thức, tôi mới nhận ra rằng chưa bao giờ mình đầu tư đúng mức cho cuộc sống vợ chồng. Nhưng hôm nay, mọi chuyện sẽ phải đổi mới. Với những điều lĩnh hội được từ những quyển sách vàng như : 100 cách để làm mái nhà êm ấm; Làm sao để nàng không dứt ta ra được; Những điều làm cơm lành canh ngọt; Tìm đâu ngọn lửa sưởi ấm tình vợ chồng; vân và vân… Lĩnh hội được vô số điều và tôi quyết định áp dụng một số bí quyết đó để cải thiện cuộc sống.</p><p></p><p>Lúc tôi bước vào bếp thì bà xã tôi đang rửa chén. Tôi rón rén lại gần và tự tin đặt một nụ hôn lên cổ nàng (bí quyết thứ nhất : Hãy biểu hiện tình yêu bất cứ khi nào có thể). Nàng thét lên một tiếng như sét đánh ngang tai, cái dĩa rời khỏI tay nàng rơi xuống sàn bể tan tành. Nàng quắc mắt : “Học ở đâu cái thói lén lén lút lút sau lưng người ta vậy? Thôi nay đi cho tôi nhờ!”.</p><p>“Hôm nay trông em đáng yêu nhỉ” – tôi vớt vát lỗi lầm (bí quyết thứ hai : Một lời khen đáng giá ngàn vàng).</p><p></p><p>“Cái gì, bữa nay định xin đi nhậu tới khuya hả, không có đâu, quên đi!”</p><p></p><p>Tôi dặn lòng kiềm chế, người ta chẳng nói từ từ khoai mớI nhừ đấy thôi. Tôi lấy ly nước rồI đi lên phòng khách. Vừa mới giở trang báo ra thì thằng nhóc 6 tuổI của tôi – tên ở nhà là Khổ Qua - bước vào. Thằng Khổ Qua cầm trên tay cái đồng hồ, dì nó tặng nhân dịp vào lớp một. Nó hỏI : Bố ơi, làm sao đồng hồ lại chạy được hả bố?”. Tôi ân cần chỉ tường tận cho nó biết (bí quyết thứ ba : Luôn tận tình với con cái). Tôi lấy bút chì và phác thảo máy của đồng hồ. Rị mọ vẽ cả nữa giờ, đã mấy lần Khổ Qua tìm cách chuồn ra ngoài tôi đều giữ lại. “Đây, con xem. Đồng hồ nó chạy như thế này này”. Lời giảI thích cặn kẽ của tôi cũng chẳng làm bộ mặt bí xị của nó tươi lên chút nào.</p><p></p><p>Ngay sau đó là em nó, con Chả Giò bước vào ôm theo con búp bê có tên là Hoàn Châu Cách Cách. “Bố chào Chả Giò! Bố chào Cách Cách!” (bí quyết thứ tư : Hãy nói chuyện vớI con cái theo ngôn ngữ và hành động của chúng). Chả Giò nũng nịu : “Hoàn Châu Cách Cách hôm nay không khỏe lắm. Hay là chị ấy bị cúm?”</p><p></p><p>“Thế sao con không đưa chị ấy đến bác sĩ Khổ Qua-tôi đề nghị- Bác sĩ Khổ Qua hình như có vài phương thuốc mới”.</p><p></p><p>Con bé tròn xoe mắt nhìn tôi một lúc rồi lầm lũi quay đi. Hình như nó muốn nói một tiếng “khùng” mà không dám nói.</p><p></p><p>Mặc, tôi vẫn kiên định. Dọn tủ bếp là việc mà bà xã tôi ngán nhất. Tôi xắn tay áo hồ hởi xuống bếp bắt tay vào việc, nhất định nàng sẽ ngạc nhiên mà xem (bí quyết thứ năm : Hãy giúp vợ bạn bằng một hành động cụ thể). </p><p></p><p>Tôi dọn xong hai phần ba tủ thì nàng bước vào rồi la thất thanh : “Để yên cho tôi nhờ. Bể hết chén dĩa của tôi bây giờ. Bữa nay sao ông dở chứng thế! Anh không thể ngồI yên trên nhà đọc báo hay xem bóng đá như mọi khi hay sao?”.</p><p></p><p>“Hôm nay thì khác!” tôi nói.</p><p></p><p>“Khác là khác làm sao? Bữa nay anh có vấn đề gì vậy?” Nàng nhìn tôi từ đầu đến chân, cứ như tôi là người ngoài hành tinh.</p><p></p><p>“Cô im đi!”-tôi gầm lên-“Tôi nổ lực để làm một người cha, người chồng tốt và đã nhận được những lời cảm ơn như thế đó! Được, giờ nghe đây. Khổ Qua đi làm bài tập ngay! Chả Giò xếp đồ chơi vào giỏ ngay! Còn cô, nín, xuống bếp làm cơm!”.</p><p></p><p>Một lúc sau, tôi nghe tiếng cười rúc rích của ba mẹ con dướI bếp. Nữa đêm, tôi trằn trọc mãi không tài nào ngủ được vì đã lỡ nặng lờI vớI vợ con. Tôi xoay người, thấy nàng vẫn thức và nhìn tôi âu yếm. Tôi gượng gạo hỏI : “HồI nãy em và sắp nhỏ cười cái gì vậy?”. Nàng nhéo tôi một cái, thủ thỉ : “Anh cứ như mọI khi đi, làm khác mẹ con em buồn cười lắm”. </p><p></p><p>Đêm đó, trời dường như mau sáng…</p><p></p><p></p><p></p><p><strong>SẼ ĐẾN LÚC….</strong></p><p></p><p>Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra sự khác biệt tinh tế giữa việc giữ một bàn tay và sự ràng buộc một tâm hồn.</p><p></p><p>Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra tình yêu không còn là điểm tựa và bên nhau không có nghĩa là hạnh phúc.</p><p></p><p>Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra nụ hôn không phảI là lời cam kết và quà tặng thì khác với lời hứa thật lòng.</p><p></p><p>Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra không phải mùa nắng nào cũng đẹp.</p><p></p><p>Và bạn biết chấp nhận sự thất bạI với tư thế ngẩng cao đầu và đôi mắt sáng, với sự cao thượng của tuổi trưởng thành chứ không bi lụy, cố chấp của trẻ thơ.</p><p></p><p>Có ai đi mà không vấp ngã một đôi lần.</p><p></p><p>Hãy góp nhặt những mãnh vỡ của mình và bước tiếp từ đây – trên con đường đã chọn của chính ngày hôm nay và không trông chờ vào những gì chưa chắc chắn của ngày mai.</p><p>Bạn hãy cho đi đừng tiếc nuối hay níu kéo. Có ai cho đi mà cảm thấy mất bao giờ.</p><p></p><p>Và hãy giữ lại những điều tốt đẹp nhất, hơn là mỏi mòn đợi chờ ai mang đến.</p><p></p><p>Và bạn chợt nhận ra mình đã vượt qua</p><p></p><p></p><p></p><p><strong>MÓN QUÀ CỦA TÌNH YÊU</strong></p><p></p><p>_ Cho tôi xem cháu một chút có được không ? - NgườI mẹ trẻ hạnh phúc hỏi.</p><p></p><p>Khi cái gói nhỏ xinh xắn nằm gọn trong tay mình, người mẹ trẻ vén miếng vảI để xem khuôn mặt bé xíu kia ra sao, bỗng cô há hốc miệng vì kinh ngạc. NgườI bác sĩ vội quay đi và nhìn ra cửa sổ. Đứa bé con cô không có đôi tai.</p><p></p><p>Thời gian trôi qua, đứa bé ấy lớn lên và vẫn có khả năng nghe bình thường, chỉ có điều cơ thể cậu có một thiếu sót…</p><p></p><p>Rồi một hôm, đứa bé chạy vội từ trường về nhà, gục đầu vào lòng mẹ mình oà khóc nức nở. Và cậu tự thốt ra bi kịch của mình : “Con là… một con quái vật!”</p><p></p><p>Người mẹ hiểu rằng cuộc đời con trai mình bắt đầu trải qua những lần cay đắng như thế.</p><p></p><p>Cậu bé lớn lên càng lúc càng tuấn tú, khỏe mạnh và học giỏi, cứ như thể là tạo hóa muốn bù lại nỗi bất hạnh của cậu. Nhận thấy rằng với khiếm khuyết như vậy cậu khó mà tiến thân hiện tại và sau này, bố mẹ cậu bắt đầu tìm kiếm người nào đó có thể hiến đôi tai để bác sĩ làm phẩu thuật cho cậu.</p><p></p><p>Đã hai năm đằng đẳng trôi qua mà không có kết quả gì, trong khi cậu lại rất giỏI văn chương và âm nhạc. Rồi đến một hôm, bố cậu bảo :</p><p></p><p>_ Con chuẩn bị đến bệnh viện làm phẩu thuật. Bố mẹ đã tìm được người đồng ý hiến đôi tai cho con rồi. Nhưng người ta yêu cầu phảI giữ bí mật.</p><p></p><p>Cuộc phẩu thuật thành công tốt đẹp, và cuộc đời cậu thay đổi từ đó. Cậu như có thêm sức mạnh và lòng tự tin. Tài năng và vinh quang của cậu tiếp nối từ trường phổ thông đến khi cậu tốt nghiệp đạI học. Sau đó, cậu thành đạt trong lãnh vực ngoạI giao và có một mái ấm gia đình hạnh phúc…</p><p></p><p>_ Con cần phải biết chứ bố! Hễ có dịp là cậu gặng hỏi bố mẹ - Con rất cần biết ai đã làm thay đổi cuộc đời con, để có thể đền đáp tấm lòng cao cả của người ta.</p><p></p><p>_ Cha nghĩ rằng người ta không bắt buột con phải đền ơn này nọ đâu, cũng như con khó mà có thể đền đáp cho phải lẽ với ngườI ta… Nhưng con vẫn chưa được biết, con ạ.</p><p></p><p>Ngày tháng trôi qua mau, công việc cuốn cậu từ chuyến công tác này đến công tác khác. Thời gian làm cậu gần như quên bẵng chuyện người đã hiến tặng đôi tai.</p><p></p><p>Thế rồi cái ngày mà cậu từng mong mõi gặp được người ân nhân cũng đến. Đó là chuỗi ngày tốI tăm nhất trong cuộc đời cậu. Sau một chuyến bay dài, đứng cạnh bố bên quan tài mẹ, cậu thấy ông nhẹ nhàng đưa tay run run nâng mái tóc dài của bà lên : bà không có đôi tai.</p><p></p><p>_ Trước đây khi con còn bé, mẹ con nói với ba rằng rất thích để tóc dài, và ba biết điều này sau khi bác sĩ làm phẩu thuật cho con. Mẹ con để như vậy cũng đâu có xấu chút nào, đúng không con?</p><p></p><p>Vẻ đẹp thật sự của con ngườI không nằm ở bề ngoài mà là ngay trong trái tim họ. Tình yêu thật sự không nằm trong những gì được thể hiện và được biết đến, mà chính là ở những điều làm được mà không ai biết đến.</p><p></p><p>Sưu tầm.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="pen, post: 5922, member: 27"] [b]Để cho cuộc sống tốt đẹp hơn![/b] [B]THEO ĐUỔI GIẤC MƠ[/B] Ngày mai, cậu bé có một bài tự luận phải nộp. Đề bài cho : “Viết về những điều muốn làm sau này”. Đêm đó, cậu đã thức suốt đêm để viết một bài luận dài bảy trang giấy trình bày ý tưởng về một trang trại nuôi ngựa rộng lớn. Cậu bé miêu tả khá chi tiết, thậm chí còn vẽ cả bản thiết kế cho hơn 200 ha đất, vị trí đặt những khu nhà, chuồng ngựa và đường đua. Sáng hôm sau, cậu bé đem nộp bản kế hoạch cùng với tất cả lòng nhiệt huyết của mình cho thầy giáo. Hai ngày sau, cậu nhận lại bài viết với điểm F to tướng kèm dòng ghi chú “Gặp thầy sau giờ học”. Cậu bé với giấc mơ của mình đi đến gặp thầy giáo và hỏi : “Tại sao bài viết của em bị nhận điểm F, thưa thầy ?” Thầy giáo trả lời : “Bởi vì đó là một giấc mơ không thể thực hiện được đối với một chàng trai nhỏ tuổi như trò. Trò không có tiền. Trò đến từ một gia đình không rõ nguồn gốc, là dân di cư. Việc sở hữu một trại ngựa đòi hỏi cần có số vốn liếng lớn. Trò phải mua đất, phải trả tiền mua ngựa giống… Trò không có cách nào làm được điều đó!”. Thầy giáo thêm vào : “Nếu trò viết lại bài này thực tế hơn một chút, tôi sẽ chấm điểm lại cho trò”. Suốt quãng đường về nhà cậu bé suy nghĩ rất nhiều. Tối gặp cha, cậu bé tường thuật lại và hỏi : “Thưa cha, con nên làm gì?”. Người cha ôn tồn bảo : “Này con trai của ta, con nên khơi gợi trí tưởng tượng của mình. Tuy nhiên, cha nghĩ đây là một quyết định quan trọng đối với con”. Sau một tuần đắn đo suy nghĩ, cậu bé đến gặp thầy giáo với bài viết không sửa đổi chổ nào, cậu dõng dạc : “Thưa thầy, thầy có thể giữ điểm F và em sẽ giữ giấc mơ của mình”. [B]HÔM NAY THÌ KHÁC[/B] Qua bao đêm trằn trọc thao thức, tôi mới nhận ra rằng chưa bao giờ mình đầu tư đúng mức cho cuộc sống vợ chồng. Nhưng hôm nay, mọi chuyện sẽ phải đổi mới. Với những điều lĩnh hội được từ những quyển sách vàng như : 100 cách để làm mái nhà êm ấm; Làm sao để nàng không dứt ta ra được; Những điều làm cơm lành canh ngọt; Tìm đâu ngọn lửa sưởi ấm tình vợ chồng; vân và vân… Lĩnh hội được vô số điều và tôi quyết định áp dụng một số bí quyết đó để cải thiện cuộc sống. Lúc tôi bước vào bếp thì bà xã tôi đang rửa chén. Tôi rón rén lại gần và tự tin đặt một nụ hôn lên cổ nàng (bí quyết thứ nhất : Hãy biểu hiện tình yêu bất cứ khi nào có thể). Nàng thét lên một tiếng như sét đánh ngang tai, cái dĩa rời khỏI tay nàng rơi xuống sàn bể tan tành. Nàng quắc mắt : “Học ở đâu cái thói lén lén lút lút sau lưng người ta vậy? Thôi nay đi cho tôi nhờ!”. “Hôm nay trông em đáng yêu nhỉ” – tôi vớt vát lỗi lầm (bí quyết thứ hai : Một lời khen đáng giá ngàn vàng). “Cái gì, bữa nay định xin đi nhậu tới khuya hả, không có đâu, quên đi!” Tôi dặn lòng kiềm chế, người ta chẳng nói từ từ khoai mớI nhừ đấy thôi. Tôi lấy ly nước rồI đi lên phòng khách. Vừa mới giở trang báo ra thì thằng nhóc 6 tuổI của tôi – tên ở nhà là Khổ Qua - bước vào. Thằng Khổ Qua cầm trên tay cái đồng hồ, dì nó tặng nhân dịp vào lớp một. Nó hỏI : Bố ơi, làm sao đồng hồ lại chạy được hả bố?”. Tôi ân cần chỉ tường tận cho nó biết (bí quyết thứ ba : Luôn tận tình với con cái). Tôi lấy bút chì và phác thảo máy của đồng hồ. Rị mọ vẽ cả nữa giờ, đã mấy lần Khổ Qua tìm cách chuồn ra ngoài tôi đều giữ lại. “Đây, con xem. Đồng hồ nó chạy như thế này này”. Lời giảI thích cặn kẽ của tôi cũng chẳng làm bộ mặt bí xị của nó tươi lên chút nào. Ngay sau đó là em nó, con Chả Giò bước vào ôm theo con búp bê có tên là Hoàn Châu Cách Cách. “Bố chào Chả Giò! Bố chào Cách Cách!” (bí quyết thứ tư : Hãy nói chuyện vớI con cái theo ngôn ngữ và hành động của chúng). Chả Giò nũng nịu : “Hoàn Châu Cách Cách hôm nay không khỏe lắm. Hay là chị ấy bị cúm?” “Thế sao con không đưa chị ấy đến bác sĩ Khổ Qua-tôi đề nghị- Bác sĩ Khổ Qua hình như có vài phương thuốc mới”. Con bé tròn xoe mắt nhìn tôi một lúc rồi lầm lũi quay đi. Hình như nó muốn nói một tiếng “khùng” mà không dám nói. Mặc, tôi vẫn kiên định. Dọn tủ bếp là việc mà bà xã tôi ngán nhất. Tôi xắn tay áo hồ hởi xuống bếp bắt tay vào việc, nhất định nàng sẽ ngạc nhiên mà xem (bí quyết thứ năm : Hãy giúp vợ bạn bằng một hành động cụ thể). Tôi dọn xong hai phần ba tủ thì nàng bước vào rồi la thất thanh : “Để yên cho tôi nhờ. Bể hết chén dĩa của tôi bây giờ. Bữa nay sao ông dở chứng thế! Anh không thể ngồI yên trên nhà đọc báo hay xem bóng đá như mọi khi hay sao?”. “Hôm nay thì khác!” tôi nói. “Khác là khác làm sao? Bữa nay anh có vấn đề gì vậy?” Nàng nhìn tôi từ đầu đến chân, cứ như tôi là người ngoài hành tinh. “Cô im đi!”-tôi gầm lên-“Tôi nổ lực để làm một người cha, người chồng tốt và đã nhận được những lời cảm ơn như thế đó! Được, giờ nghe đây. Khổ Qua đi làm bài tập ngay! Chả Giò xếp đồ chơi vào giỏ ngay! Còn cô, nín, xuống bếp làm cơm!”. Một lúc sau, tôi nghe tiếng cười rúc rích của ba mẹ con dướI bếp. Nữa đêm, tôi trằn trọc mãi không tài nào ngủ được vì đã lỡ nặng lờI vớI vợ con. Tôi xoay người, thấy nàng vẫn thức và nhìn tôi âu yếm. Tôi gượng gạo hỏI : “HồI nãy em và sắp nhỏ cười cái gì vậy?”. Nàng nhéo tôi một cái, thủ thỉ : “Anh cứ như mọI khi đi, làm khác mẹ con em buồn cười lắm”. Đêm đó, trời dường như mau sáng… [B]SẼ ĐẾN LÚC….[/B] Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra sự khác biệt tinh tế giữa việc giữ một bàn tay và sự ràng buộc một tâm hồn. Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra tình yêu không còn là điểm tựa và bên nhau không có nghĩa là hạnh phúc. Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra nụ hôn không phảI là lời cam kết và quà tặng thì khác với lời hứa thật lòng. Sẽ đến lúc bạn chợt nhận ra không phải mùa nắng nào cũng đẹp. Và bạn biết chấp nhận sự thất bạI với tư thế ngẩng cao đầu và đôi mắt sáng, với sự cao thượng của tuổi trưởng thành chứ không bi lụy, cố chấp của trẻ thơ. Có ai đi mà không vấp ngã một đôi lần. Hãy góp nhặt những mãnh vỡ của mình và bước tiếp từ đây – trên con đường đã chọn của chính ngày hôm nay và không trông chờ vào những gì chưa chắc chắn của ngày mai. Bạn hãy cho đi đừng tiếc nuối hay níu kéo. Có ai cho đi mà cảm thấy mất bao giờ. Và hãy giữ lại những điều tốt đẹp nhất, hơn là mỏi mòn đợi chờ ai mang đến. Và bạn chợt nhận ra mình đã vượt qua [B]MÓN QUÀ CỦA TÌNH YÊU[/B] _ Cho tôi xem cháu một chút có được không ? - NgườI mẹ trẻ hạnh phúc hỏi. Khi cái gói nhỏ xinh xắn nằm gọn trong tay mình, người mẹ trẻ vén miếng vảI để xem khuôn mặt bé xíu kia ra sao, bỗng cô há hốc miệng vì kinh ngạc. NgườI bác sĩ vội quay đi và nhìn ra cửa sổ. Đứa bé con cô không có đôi tai. Thời gian trôi qua, đứa bé ấy lớn lên và vẫn có khả năng nghe bình thường, chỉ có điều cơ thể cậu có một thiếu sót… Rồi một hôm, đứa bé chạy vội từ trường về nhà, gục đầu vào lòng mẹ mình oà khóc nức nở. Và cậu tự thốt ra bi kịch của mình : “Con là… một con quái vật!” Người mẹ hiểu rằng cuộc đời con trai mình bắt đầu trải qua những lần cay đắng như thế. Cậu bé lớn lên càng lúc càng tuấn tú, khỏe mạnh và học giỏi, cứ như thể là tạo hóa muốn bù lại nỗi bất hạnh của cậu. Nhận thấy rằng với khiếm khuyết như vậy cậu khó mà tiến thân hiện tại và sau này, bố mẹ cậu bắt đầu tìm kiếm người nào đó có thể hiến đôi tai để bác sĩ làm phẩu thuật cho cậu. Đã hai năm đằng đẳng trôi qua mà không có kết quả gì, trong khi cậu lại rất giỏI văn chương và âm nhạc. Rồi đến một hôm, bố cậu bảo : _ Con chuẩn bị đến bệnh viện làm phẩu thuật. Bố mẹ đã tìm được người đồng ý hiến đôi tai cho con rồi. Nhưng người ta yêu cầu phảI giữ bí mật. Cuộc phẩu thuật thành công tốt đẹp, và cuộc đời cậu thay đổi từ đó. Cậu như có thêm sức mạnh và lòng tự tin. Tài năng và vinh quang của cậu tiếp nối từ trường phổ thông đến khi cậu tốt nghiệp đạI học. Sau đó, cậu thành đạt trong lãnh vực ngoạI giao và có một mái ấm gia đình hạnh phúc… _ Con cần phải biết chứ bố! Hễ có dịp là cậu gặng hỏi bố mẹ - Con rất cần biết ai đã làm thay đổi cuộc đời con, để có thể đền đáp tấm lòng cao cả của người ta. _ Cha nghĩ rằng người ta không bắt buột con phải đền ơn này nọ đâu, cũng như con khó mà có thể đền đáp cho phải lẽ với ngườI ta… Nhưng con vẫn chưa được biết, con ạ. Ngày tháng trôi qua mau, công việc cuốn cậu từ chuyến công tác này đến công tác khác. Thời gian làm cậu gần như quên bẵng chuyện người đã hiến tặng đôi tai. Thế rồi cái ngày mà cậu từng mong mõi gặp được người ân nhân cũng đến. Đó là chuỗi ngày tốI tăm nhất trong cuộc đời cậu. Sau một chuyến bay dài, đứng cạnh bố bên quan tài mẹ, cậu thấy ông nhẹ nhàng đưa tay run run nâng mái tóc dài của bà lên : bà không có đôi tai. _ Trước đây khi con còn bé, mẹ con nói với ba rằng rất thích để tóc dài, và ba biết điều này sau khi bác sĩ làm phẩu thuật cho con. Mẹ con để như vậy cũng đâu có xấu chút nào, đúng không con? Vẻ đẹp thật sự của con ngườI không nằm ở bề ngoài mà là ngay trong trái tim họ. Tình yêu thật sự không nằm trong những gì được thể hiện và được biết đến, mà chính là ở những điều làm được mà không ai biết đến. Sưu tầm. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Mỗi ngày một câu chuyện blog
Top