Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Mỗi ngày một câu chuyện blog
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="pen" data-source="post: 5921" data-attributes="member: 27"><p><strong>Hạnh phúc quanh ta</strong></p><p></p><p>Mấy hôm trước, nó mượn được của ông chú cái thẻ nhớ để lưu dữ liệu cho bài thuyết trình sắp tới.</p><p></p><p>Trời còn tờ mờ sáng, người ta đã nhác thấy nó dắt xe đi học, lạ thật. Cho đến khi nó đi học về, khoe với cả nhà “Hôm nay con có một niềm vui nhỏ xinh." </p><p></p><p>Số là mấy hôm trước, nó mượn được của ông chú cái thẻ nhớ để lưu dữ liệu cho bài thuyết trình sắp tới, rồi nhân tiện cho bạn mượn luôn. Ai ngờ sau đó ông chú gọi điện đến nhắn rằng: ”Sáng mai đem lên cơ quan cho chú, chú có việc gấp nhé!” Nó tá hỏa, chín giờ tối rồi còn gì, nó đâu thể ra ngoài muộn thế này. Vậy là nó gọi điện nhắn cậu bạn: “Sáng mai, đem thẻ nhớ trả mình nhé, mình đem đến cho chú có việc gấp.” Cậu bạn cũng tỏ ra thông cảm :”Ngay sáu giờ sáng mai, bạn đến trường, mình sẽ trả cho bạn, mình cũng không rõ địa chỉ nhà bạn mà”. </p><p></p><p>Sáng hôm sau nó tỉnh dậy sớm. Lúc chuẩn bị lên đường, nó trộm nghĩ: "Sớm thế này, chắc là cậu ấy cũng chưa đến đâu, mình không cần vội vàng làm gì.” Nhưng nó vẫn đạp thật nhanh cho mau đến trường. Chỉ năm phút sau là nó đến nơi hẹn, trông qua không thấy bóng cậu bạn, nó tặc lưỡi: “Ai cũng vậy mà, trời lạnh thế này, đâu dại gì ra đường sớm chứ...” </p><p></p><p>Bỗng một bàn tay vỗ nhẹ vào vai nó. Ngoảnh lại, đúng là cậu ấy rồi, nó thoáng ngạc nhiên. Cậu bạn chia sẻ :”Mình lo bạn không đem đến sớm, khi về lại muộn học, nên đến từ năm rưỡi kìa, thôi nhanh lên nhé”. </p><p></p><p>Chẳng biết lúc đấy cuống thế nào mà nó quên mất một lời cảm ơn. Nó tự trách mình, đâu dễ gì có một người bạn tốt như vậy, nhất là mấy hôm nay trời trở lạnh, ai cũng chỉ muốn vùi trong chăn ấm. </p><p></p><p>Bỗng nhiên, xe của nó đứt xích. Nó loay hoay tìm hàng sửa xe, nhưng nó chợt nhận ra trong túi mình không có một đồng nào. Sáng nay đi vội, nào có kịp xin tiền mẹ đâu? </p><p></p><p>Nó tấp vào một cái nhà nhỏ gần đó, và xin gọi nhờ điện thoại để nhắn chú là có thể đến muộn. Khi cúp máy, lễ phép cảm ơn chủ nhà, nó tính quay đầu xe để tiếp tục đi tìm nơi sửa, chợt bị bàn tay ông chủ nhà giữ lại: ”Hai ngàn.” </p><p></p><p>Nó giật mình, phân trần rằng nó không có tiền, nên mới xin gọi nhờ điện thoại, rằng để nó đi kẻo muộn rồi trưa nó đem tiền đến trả, nhưng cũng súyt bị giữ xe lại, cùng lời nhiếc: ”Thời buổi này, tao cho không mày cái gì thì tao ăn cám à?” </p><p></p><p>Nó thẫn thờ, giá trị của một đồng hai ngàn cũng mạnh đến thế sao? </p><p></p><p>Đi được một lúc thì nó tìm được hàng sửa xe, đó là một ông lão chừng sáu mươi tuổi, tóc đã gần bạc trắng. Nó cất giọng rụt rè đề nghị: ”Ông sửa cho cháu cái xe, hết bao tiền thì cho cháu trưa nay quay lại giả, chứ bây giờ cháu không đem tiền, lại đang sắp muộn học”. Ông lão vội kiếm dụng cụ để sửa chiếc xe đạp, ông vừa sửa vừa nói: ”Thôi, ông không lấy tiền của cháu đâu, ông sẽ sửa nhanh chiếc xe cho cháu đi học.” Nó cảm ơn ông rối rít, rồi nhanh chóng đạp xe trở lại trường, cũng vừa kịp tiếng trống trường đang điểm. Nó thở phào, thầm cảm ơn ông lão tốt bụng. </p><p></p><p>Vậy là nó lại có thêm một niềm vui nhỏ xinh nữa. Thú vị thật, thì ra xung quanh ta, ngoài những người ích kỉ thì cũng có vô vàn những người tốt bụng, sẵn lòng giúp đỡ người khác. Thế là hôm nay nó sở hữu những hai niềm vui nhỏ xinh rồi, trừ đi sự thất vọng với ông chủ nhà kia thì vẫn còn một, một hạnh phúc không thể diễn tả hết bằng lời. Mà lạ thật, sao nó lại đi cộng trừ lung tung thế nhỉ, ”niềm vui nhỏ xinh” là một kỉ vật vô giá, đâu có thể đem cân đo đong đếm được, trái lại còn phải nâng niu nó ấy chứ! Kỉ niệm học trò bao giờ cũng thú vị và ngọt ngào mà!</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="pen, post: 5921, member: 27"] [b]Hạnh phúc quanh ta[/b] Mấy hôm trước, nó mượn được của ông chú cái thẻ nhớ để lưu dữ liệu cho bài thuyết trình sắp tới. Trời còn tờ mờ sáng, người ta đã nhác thấy nó dắt xe đi học, lạ thật. Cho đến khi nó đi học về, khoe với cả nhà “Hôm nay con có một niềm vui nhỏ xinh." Số là mấy hôm trước, nó mượn được của ông chú cái thẻ nhớ để lưu dữ liệu cho bài thuyết trình sắp tới, rồi nhân tiện cho bạn mượn luôn. Ai ngờ sau đó ông chú gọi điện đến nhắn rằng: ”Sáng mai đem lên cơ quan cho chú, chú có việc gấp nhé!” Nó tá hỏa, chín giờ tối rồi còn gì, nó đâu thể ra ngoài muộn thế này. Vậy là nó gọi điện nhắn cậu bạn: “Sáng mai, đem thẻ nhớ trả mình nhé, mình đem đến cho chú có việc gấp.” Cậu bạn cũng tỏ ra thông cảm :”Ngay sáu giờ sáng mai, bạn đến trường, mình sẽ trả cho bạn, mình cũng không rõ địa chỉ nhà bạn mà”. Sáng hôm sau nó tỉnh dậy sớm. Lúc chuẩn bị lên đường, nó trộm nghĩ: "Sớm thế này, chắc là cậu ấy cũng chưa đến đâu, mình không cần vội vàng làm gì.” Nhưng nó vẫn đạp thật nhanh cho mau đến trường. Chỉ năm phút sau là nó đến nơi hẹn, trông qua không thấy bóng cậu bạn, nó tặc lưỡi: “Ai cũng vậy mà, trời lạnh thế này, đâu dại gì ra đường sớm chứ...” Bỗng một bàn tay vỗ nhẹ vào vai nó. Ngoảnh lại, đúng là cậu ấy rồi, nó thoáng ngạc nhiên. Cậu bạn chia sẻ :”Mình lo bạn không đem đến sớm, khi về lại muộn học, nên đến từ năm rưỡi kìa, thôi nhanh lên nhé”. Chẳng biết lúc đấy cuống thế nào mà nó quên mất một lời cảm ơn. Nó tự trách mình, đâu dễ gì có một người bạn tốt như vậy, nhất là mấy hôm nay trời trở lạnh, ai cũng chỉ muốn vùi trong chăn ấm. Bỗng nhiên, xe của nó đứt xích. Nó loay hoay tìm hàng sửa xe, nhưng nó chợt nhận ra trong túi mình không có một đồng nào. Sáng nay đi vội, nào có kịp xin tiền mẹ đâu? Nó tấp vào một cái nhà nhỏ gần đó, và xin gọi nhờ điện thoại để nhắn chú là có thể đến muộn. Khi cúp máy, lễ phép cảm ơn chủ nhà, nó tính quay đầu xe để tiếp tục đi tìm nơi sửa, chợt bị bàn tay ông chủ nhà giữ lại: ”Hai ngàn.” Nó giật mình, phân trần rằng nó không có tiền, nên mới xin gọi nhờ điện thoại, rằng để nó đi kẻo muộn rồi trưa nó đem tiền đến trả, nhưng cũng súyt bị giữ xe lại, cùng lời nhiếc: ”Thời buổi này, tao cho không mày cái gì thì tao ăn cám à?” Nó thẫn thờ, giá trị của một đồng hai ngàn cũng mạnh đến thế sao? Đi được một lúc thì nó tìm được hàng sửa xe, đó là một ông lão chừng sáu mươi tuổi, tóc đã gần bạc trắng. Nó cất giọng rụt rè đề nghị: ”Ông sửa cho cháu cái xe, hết bao tiền thì cho cháu trưa nay quay lại giả, chứ bây giờ cháu không đem tiền, lại đang sắp muộn học”. Ông lão vội kiếm dụng cụ để sửa chiếc xe đạp, ông vừa sửa vừa nói: ”Thôi, ông không lấy tiền của cháu đâu, ông sẽ sửa nhanh chiếc xe cho cháu đi học.” Nó cảm ơn ông rối rít, rồi nhanh chóng đạp xe trở lại trường, cũng vừa kịp tiếng trống trường đang điểm. Nó thở phào, thầm cảm ơn ông lão tốt bụng. Vậy là nó lại có thêm một niềm vui nhỏ xinh nữa. Thú vị thật, thì ra xung quanh ta, ngoài những người ích kỉ thì cũng có vô vàn những người tốt bụng, sẵn lòng giúp đỡ người khác. Thế là hôm nay nó sở hữu những hai niềm vui nhỏ xinh rồi, trừ đi sự thất vọng với ông chủ nhà kia thì vẫn còn một, một hạnh phúc không thể diễn tả hết bằng lời. Mà lạ thật, sao nó lại đi cộng trừ lung tung thế nhỉ, ”niềm vui nhỏ xinh” là một kỉ vật vô giá, đâu có thể đem cân đo đong đếm được, trái lại còn phải nâng niu nó ấy chứ! Kỉ niệm học trò bao giờ cũng thú vị và ngọt ngào mà! [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Mỗi ngày một câu chuyện blog
Top