Trang chủ
Bài viết mới
Diễn đàn
Bài mới trên hồ sơ
Hoạt động mới nhất
VIDEO
Mùa Tết
Văn Học Trẻ
Văn Học News
Media
New media
New comments
Search media
Đại Học
Đại cương
Chuyên ngành
Triết học
Kinh tế
KHXH & NV
Công nghệ thông tin
Khoa học kĩ thuật
Luận văn, tiểu luận
Phổ Thông
Lớp 12
Ngữ văn 12
Lớp 11
Ngữ văn 11
Lớp 10
Ngữ văn 10
LỚP 9
Ngữ văn 9
Lớp 8
Ngữ văn 8
Lớp 7
Ngữ văn 7
Lớp 6
Ngữ văn 6
Tiểu học
Thành viên
Thành viên trực tuyến
Bài mới trên hồ sơ
Tìm trong hồ sơ cá nhân
Credits
Transactions
Xu: 0
Đăng nhập
Đăng ký
Có gì mới?
Tìm kiếm
Tìm kiếm
Chỉ tìm trong tiêu đề
Bởi:
Hoạt động mới nhất
Đăng ký
Menu
Đăng nhập
Đăng ký
Install the app
Cài đặt
Chào mừng Bạn tham gia Diễn Đàn VNKienThuc.com -
Định hướng Forum
Kiến Thức
- HÃY TẠO CHỦ ĐỀ KIẾN THỨC HỮU ÍCH VÀ CÙNG NHAU THẢO LUẬN Kết nối:
VNK X
-
VNK groups
| Nhà Tài Trợ:
BhnongFood X
-
Bhnong groups
-
Đặt mua Bánh Bhnong
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Mỗi ngày một câu chuyện blog
JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser
.
Trả lời chủ đề
Nội dung
<blockquote data-quote="pen" data-source="post: 5919" data-attributes="member: 27"><p><strong>Hơn cả một chiến thắng</strong></p><p></p><p>Sau cái bĩu môi trêu chọc của thằng Tú, sáu người còn lại trong nhóm bọn nó cũng phá lên cười, vỗ tay nhau đôm đốm trước chiến thắng vang dội của chúng nó.</p><p></p><p>- Mệt rồi phải không, lũ thua cuộc? </p><p></p><p>Sau cái bĩu môi trêu chọc của thằng Tú, sáu người còn lại trong nhóm bọn nó cũng phá lên cười, vỗ tay nhau đôm đốm trước chiến thắng vang dội của chúng nó. Tôi ghét những trò chơi tập thể này trong mỗi dịp cắm trại của lớp, càng tức tối hơn khi phải chung nhóm với một lũ chậm chạp và vô dụng chưa từng thấy. </p><p></p><p>Tôi thở dài. Nhỏ Ly vỗ vai và nói một câu an ủi mà tôi phải đã phải nghe suốt từ nãy đến giờ: "Không sao! Lần sau, tụi mình sẽ làm tốt hơn." Để tôi chờ xem cái lần sau ấy khi nào mới đến nhé. </p><p></p><p>*** </p><p></p><p>Thần may mắn đã mỉm cười với tôi khi đến phút chót, tỷ số đã san bằng, trụ được đến giờ này chỉ còn nhóm của tôi và thằng Tú, mà trò chơi cuối cùng để quyết định nhóm chiến thắng lại là trò giải mã mật thư, tài ruột của tôi. Gương mặt thằng Tú bắt đầu lộ vẻ lo lắng. Suy cho cùng thì chúng nó chỉ được cái nhanh và khéo léo, chứ chỉ số thông minh thì còn lâu mới sánh được với tôi. Thầm nghĩ, tôi cười hả hê trong lòng. Chiến thắng như đang nằm trong lòng bàn tay. </p><p></p><p>Quả đúng như thế, nhóm chúng tôi đã giải mã gần hết mật thư và đi đúng tuyến đường trong cánh rừng này. Nhóm thằng Tú thì vẫn còn thở hì hục ở đằng sau, và châu đầu vào nhau cố giải mã hết những ký tự khó khăn đối với chúng nó. </p><p></p><p>- Khánh! Sao thế này? - Giọng nhỏ Ly hoảng hốt ở phía sau làm cả bọn khựng lại một nhịp và đồng loạt quay đầu </p><p></p><p>*** </p><p></p><p>Nhỏ Khánh tựa lưng vào gốc cây, mắt nhắm lại còn khuôn mặt đỏ lên như gấc, những giọt mồ hôi ứa ra không ngớt. Như một cái gì đó vướng víu cản trở bước chân đang đi đến chiến thắng, tôi gằn giọng: </p><p></p><p>- Đừng có đóng phim buồn hoài. Mới đi có tý mà đã than mệt! - Tôi biết tính nhỏ Khánh, rất hay õng ẹo kiểu tiểu thư. </p><p></p><p>Lúc này, tôi đã nhìn thấy bọn thằng Tú ở đằng xa. Vậy là chúng nó đã bắt kịp nhóm chúng tôi. Tức tốc, tôi tiến đến gần nhỏ Khánh, kéo tay nó đi. </p><p></p><p>- Nhanh lên! Còn một mật thư nữa là giành chiến thắng! </p><p></p><p>- Không...Tôi không đi được nữa, tôi mệt lắm... - Giọng nhỏ Khánh yếu ớt trong gió. </p><p></p><p>- Vậy bà ở đây luôn đi! - Dứt lời, tôi ra hiệu cho cả nhóm tiến về phía trước - Đi thôi! Đến nơi sẽ gọi người ra đem bả về. </p><p></p><p>Cái tát của nhỏ Ly khiến tôi giật bắn người. Ánh mắt của Ly đầy vẻ giận dữ, những người còn lại thì lắc đầu thất vọng. </p><p></p><p>- Trái tim của An bị lòng háo thắng giẫm nát mất rồi! - Ly mắng tôi - Chúng tôi không cần cái chiến thắng ảo đó đến mức có thể bỏ rơi bạn bè. </p><p></p><p>Nhóm của tụi thằng Tú vừa đến nơi, thấy chúng tôi đang lục đục, nó chẳng những không cười, mà còn hớt hải chạy đến nhỏ Khánh hỏi thăm đủ thứ. </p><p></p><p>- Tụi tao bỏ cuộc ở đây. Nhóm chúng mày về trước và giành chiến thắng đi - Tôi nói với thằng Tú. </p><p></p><p>- Không khéo Khánh bị sốt xuất huyết đấy! - Dường như không nghe tôi nói gì, thằng Tú hớt hải cõng nhỏ Khánh trên lưng và nói với tất cả - Không chơi nữa, không chơi nữa! Tất cả chạy về trại nhanh lên! </p><p></p><p>Ba tôi là bác sĩ. Tôi thừa biết những triệu chứng kia hoàn toàn không phải là căn bệnh sốt xuất huyết. Nhưng giải thích thế nào, cả bọn cũng không nghe. Tiếng bước chân của mười mấy con người giẫm đạp lên những chiếc lá khô, xào xạc cả khu rừng trong nhịp thở gấp gáp. </p><p></p><p>- Mày sao thế? - Tôi chạy song song và hỏi nhỏ thằng Tú. </p><p></p><p>- Em gái tao...Em gái tao cũng vì mắc căn bệnh này mà qua đời - Từng câu nói của thằng Tú vỡ vụn trong tiếng nấc nghẹn ngào. Nhỏ Khánh nằm trên lưng nó, gương mặt bình yên đến lạ. </p><p></p><p>Trong phút chốc, tôi thấy mình là kẻ thua cuộc. Thằng Tú có thể chạy thật nhanh về đích, nhưng cái cách nó làm cho nhỏ Khánh, còn hơn cả một chiến thắng.</p></blockquote><p></p>
[QUOTE="pen, post: 5919, member: 27"] [b]Hơn cả một chiến thắng[/b] Sau cái bĩu môi trêu chọc của thằng Tú, sáu người còn lại trong nhóm bọn nó cũng phá lên cười, vỗ tay nhau đôm đốm trước chiến thắng vang dội của chúng nó. - Mệt rồi phải không, lũ thua cuộc? Sau cái bĩu môi trêu chọc của thằng Tú, sáu người còn lại trong nhóm bọn nó cũng phá lên cười, vỗ tay nhau đôm đốm trước chiến thắng vang dội của chúng nó. Tôi ghét những trò chơi tập thể này trong mỗi dịp cắm trại của lớp, càng tức tối hơn khi phải chung nhóm với một lũ chậm chạp và vô dụng chưa từng thấy. Tôi thở dài. Nhỏ Ly vỗ vai và nói một câu an ủi mà tôi phải đã phải nghe suốt từ nãy đến giờ: "Không sao! Lần sau, tụi mình sẽ làm tốt hơn." Để tôi chờ xem cái lần sau ấy khi nào mới đến nhé. *** Thần may mắn đã mỉm cười với tôi khi đến phút chót, tỷ số đã san bằng, trụ được đến giờ này chỉ còn nhóm của tôi và thằng Tú, mà trò chơi cuối cùng để quyết định nhóm chiến thắng lại là trò giải mã mật thư, tài ruột của tôi. Gương mặt thằng Tú bắt đầu lộ vẻ lo lắng. Suy cho cùng thì chúng nó chỉ được cái nhanh và khéo léo, chứ chỉ số thông minh thì còn lâu mới sánh được với tôi. Thầm nghĩ, tôi cười hả hê trong lòng. Chiến thắng như đang nằm trong lòng bàn tay. Quả đúng như thế, nhóm chúng tôi đã giải mã gần hết mật thư và đi đúng tuyến đường trong cánh rừng này. Nhóm thằng Tú thì vẫn còn thở hì hục ở đằng sau, và châu đầu vào nhau cố giải mã hết những ký tự khó khăn đối với chúng nó. - Khánh! Sao thế này? - Giọng nhỏ Ly hoảng hốt ở phía sau làm cả bọn khựng lại một nhịp và đồng loạt quay đầu *** Nhỏ Khánh tựa lưng vào gốc cây, mắt nhắm lại còn khuôn mặt đỏ lên như gấc, những giọt mồ hôi ứa ra không ngớt. Như một cái gì đó vướng víu cản trở bước chân đang đi đến chiến thắng, tôi gằn giọng: - Đừng có đóng phim buồn hoài. Mới đi có tý mà đã than mệt! - Tôi biết tính nhỏ Khánh, rất hay õng ẹo kiểu tiểu thư. Lúc này, tôi đã nhìn thấy bọn thằng Tú ở đằng xa. Vậy là chúng nó đã bắt kịp nhóm chúng tôi. Tức tốc, tôi tiến đến gần nhỏ Khánh, kéo tay nó đi. - Nhanh lên! Còn một mật thư nữa là giành chiến thắng! - Không...Tôi không đi được nữa, tôi mệt lắm... - Giọng nhỏ Khánh yếu ớt trong gió. - Vậy bà ở đây luôn đi! - Dứt lời, tôi ra hiệu cho cả nhóm tiến về phía trước - Đi thôi! Đến nơi sẽ gọi người ra đem bả về. Cái tát của nhỏ Ly khiến tôi giật bắn người. Ánh mắt của Ly đầy vẻ giận dữ, những người còn lại thì lắc đầu thất vọng. - Trái tim của An bị lòng háo thắng giẫm nát mất rồi! - Ly mắng tôi - Chúng tôi không cần cái chiến thắng ảo đó đến mức có thể bỏ rơi bạn bè. Nhóm của tụi thằng Tú vừa đến nơi, thấy chúng tôi đang lục đục, nó chẳng những không cười, mà còn hớt hải chạy đến nhỏ Khánh hỏi thăm đủ thứ. - Tụi tao bỏ cuộc ở đây. Nhóm chúng mày về trước và giành chiến thắng đi - Tôi nói với thằng Tú. - Không khéo Khánh bị sốt xuất huyết đấy! - Dường như không nghe tôi nói gì, thằng Tú hớt hải cõng nhỏ Khánh trên lưng và nói với tất cả - Không chơi nữa, không chơi nữa! Tất cả chạy về trại nhanh lên! Ba tôi là bác sĩ. Tôi thừa biết những triệu chứng kia hoàn toàn không phải là căn bệnh sốt xuất huyết. Nhưng giải thích thế nào, cả bọn cũng không nghe. Tiếng bước chân của mười mấy con người giẫm đạp lên những chiếc lá khô, xào xạc cả khu rừng trong nhịp thở gấp gáp. - Mày sao thế? - Tôi chạy song song và hỏi nhỏ thằng Tú. - Em gái tao...Em gái tao cũng vì mắc căn bệnh này mà qua đời - Từng câu nói của thằng Tú vỡ vụn trong tiếng nấc nghẹn ngào. Nhỏ Khánh nằm trên lưng nó, gương mặt bình yên đến lạ. Trong phút chốc, tôi thấy mình là kẻ thua cuộc. Thằng Tú có thể chạy thật nhanh về đích, nhưng cái cách nó làm cho nhỏ Khánh, còn hơn cả một chiến thắng. [/QUOTE]
Tên
Mã xác nhận
Gửi trả lời
VĂN HÓA - ĐỜI SỐNG
GIỚI TRẺ
Mỗi ngày một câu chuyện blog
Top