benoinhieu_kg
New member
- Xu
- 40
5g chiều, giờ tan ca. Dòng người đông đúc dừng chờ đèn đỏ. Ai nấy mặt mũi đỏ au vì nóng và...bực. Cạnh tôi, một bé gái có lẽ vừa được bố đón về từ nhà trẻ, líu lo “Bố muốn con hát bài gì?”. Ông bố ra chiều suy nghĩ “Ừ, con hát bài “Con cá vàng” đi”. Bé phụng phịu “Bố có hát không?”. Ông bố lại cười “Ừ, bố hát nữa”. Thế là hai bố con mỗi người hát một câu “Cá vàng bơi trong bể nước…”. Cái nắng như dịu đi, 30 giây đèn đỏ bỗng nhiên ngắn lại, những gương mặt đăm đăm khi nãy bỗng giãn hẳn ra. Bài hát mẫu giáo sao có tác động lớn thế nhỉ?
Góc phố Y…
Ngày nào ông cũng ngồi ở đấy, với cây gậy cạnh bên và giỏ bánh bông lan trước ngực. Như một thói quen, mỗi lần đến góc đường, tôi đều dừng lại chỗ ông mua vài cái bánh. Tôi đứng chờ ông lần mò tờ giấy bạc đến khi ông cẩn thận gấp tiền cho vào túi,chưa bao giờ tôi cố đi vội. Và hầu như chưa bao giờ tôi phải làm thế: những con người bận rộn trong dòng xe chen chúc, những người hay cáu gắt vì mệt mỏi ấy không hề lên tiếng phàn nàn. Thậm chí một vài người còn tìm cách tấp xe vào lề để mua bánh. Những chiếc bánh ngon đến thế ư?
Góc phố Z…
Có một quán cà phê dành cho những trẻ em khuyết tật làm thêm. Chiếc chuông nho nhỏ trên bàn cho khách gọi món, bản menu in sẵn để khách dễ dàng tick vào, vì thực tế các em rất khó khăn khi ghi chép, những ánh nhìn lo ngại của các em khi mang nước ra cho khách, rồi nụ cười toe toét khi khách vui vẻ cám ơn. Thật lạ, những điều nhỏ nhặt ấy bỗng làm cho ly sinh tố mát và thơm hơn hẳn. Một quán cà phê có phép màu?
Đấy, đã bao lần bạn vượt qua những góc phố ấy, những điều kỳ diệu ấy mà không hề hay biết, đã bao lần bạn thấy chúng tầm thường quá đỗi, đã bao lần bạn dừng lại, tò mò nhưng…chẳng làm gì cả vì quá vội? Để rồi những lúc mệt mỏi, chán chường, bạn lại cần biết bao những điều nhỏ nhặt có sức mạnh sưởi ấm con tim, lại thấy những điều giản đơn ấy bỗng trở nên quý báu vô cùng. Vậy thì bạn ơi, hãy nhớ rằng: không cần tìm kiếm phép màu ở đâu xa, bởi vì mỗi góc phố ẩn chứa một điều kỳ diệu.
(sưu tầm từ mực tím)