Yêu quê hương như tôi yêu cuộc sống
Cầm bút lên sao khó viết thành lời
Yêu quê hương vì trong từng nắm đất
Có nụ cười, nước mắt của em tôi
Dù ai đi khắp bốn phương
Nhớ người tát nước bên đường hôm nao
Ánh trăng vàng xôn xao sóng mắt
Búp sen xanh ngan ngát hoa tay
Trăng tà, hoa rụng, hương bay
Kiếp sau họa gặp kiếp này hẳn thôi
Nhớ về người lại rơi nước mắt
Thương về người như thắt tâm can
Khi mơ lại tiếc khi tàn
Tình trong giấc mộng muôn vàn cũng không
Duy có một tấm lòng không dứt
Vẫn theo người giờ khắc nào nguôi
Lòng theo song chẳng thấy người
Đã mòn con mắt phương trời đăm đăm
Người thì về xa xăm gió cát
Kẻ thì đi ngơ ngác phồn hoa
Bằng nay bốn bể không nhà
Kiếp sinh ra thế biết là tại đâu
Ai làm nắng cho trầu rũ lá
Ai làm sương cho mạ nghẹn đòng
Ai đem con sáo sang sông
Để cho con hạc vào trong cửa chùa
Ai làm khô cạn dòng suối mát
Ai làm ngưng tiếng hát sơn ca
Ai đem vùi dập đời hoa
Để cho con bướm ngẩn ngơ một mình