Ngôi nhà khang trang vừa mọc lên ở đầu làng, được người dân thôn nó gọi cho hai từ trịnh trọng là “biệt thự”. Vậy là từ nay nó đã được ở nhà mới, với một căn phòng rộng dành riêng cho nó, là góc học tập, thư giãn và là nơi để nó vô tư thả hồn theo những ước mơ từ thuở bé của nó. Chị nó cũng thế. Ba mẹ nó cũng vậy. Ai cũng có một phòng riêng biệt, được trang hoàng theo sở thích của mỗi người. Chẳng ai thèm xâm phạm đến “lãnh thổ” của ai. Nhà nó còn có một phòng sơ cua dành cho khách qua đêm nữa.
Căn nhà mơ ước đã biến thành hiện thực của gia đình nó. Là niềm tự hào của những người bà con hàng xóm xung quanh cái làng nghèo đơn sơ của nơi nó được sinh ra. Nó vui lắm vì từ nay mẹ nó không còn thấp thỏm lo sợ mỗi khi mùa đông đến. Mái nhà nhỏ xiu quẹo từ thời ông bà nội để lại chẳng thể bình yên trước mỗi cơn gió mạnh thổi qua. Vậy là sau hai mươi năm đồng vợ đồng chồng, cố gắng làm thật nhiều, vừa lo cho chị em nó ăn học vừa chắt chiu dành dụm, ba mẹ nó cũng xây được một căn nhà như chị em nó mong đợi.
Nhưng sao những ngày sống trong căn nhà mới, nó vừa sung sướng hạnh phúc lại vừa cảm thấy buồn buồn trong lòng. Hình ảnh những năm tháng tuổi thơ gắn với bao kỷ niệm đẹp về mái nhà cũ kỹ ấy cứ hiện về trong từng giấc ngủ, từng ký ức của nó. Nó nhớ mảnh vườn nhỏ với đủ các loại rau mà mẹ nó trồng để tiết kiệm được một số tiền đi chợ hàng ngày. Có cả giàn mướp sau giếng lúc nào cũng sai trái, chúng thòng xuống lủng lẳng muốn đụng đầu nó. Chúng dài mà ốm, làm ai cũng bảo mướp gì mà giống chủ quá chừng . Nó nghe mà mắc cười cho cái sự so sánh không sai vào đâu được. Tự tay mẹ nó trồng, tưới nước, chăm bón từng li từng tí thì sao không giống mẹ nó được. Và cho đến bây giờ mẹ nó cũng vẫn thế, một người mẹ người vợ biết lo toan gánh vác mọi thứ thì làm sao mà mập lên được. Cứ nghĩ đến là nó lại thút thít vì thương mẹ. Nó chợt thèm nồi canh rau tập tàng mẹ nấu quá chừng. Nồi canh với đầy đủ các loại rau bồ ngót, rau mồng tơi, rau muống, rau càng cua, rau ngổ… được mẹ nó hái ở mảnh vườn nhỏ rồi nấu ngay nên trông thật xanh tươi và thơm ngát.
Hồi ấy nhà nó nghèo lắm, ngày nào cũng toàn là ăn rau. Không nấu canh thì luộc, không luộc thì xào, hoặc là ăn sống. Thường thì mẹ nó nấu một nồi canh rau “chay”, chỉ nêm bột ngọt, không có lấy một chút cá chút thịt nào. Chị nó vừa húp miếng nước canh trong chén vừa cười xòa: “Giá mà có vài con cá nục bỏ vào nồi canh này thì ngon tuyệt, em ha!”. Nó nhìn gương mặt mẹ nó như muốn khóc. Lúc ấy nó thấy thương mẹ quá, nước mắt cứ chực trào ra, và nó cũng chỉ biết đáp lại một câu như thường lệ: “Ba mẹ phải để dành tiền xây căn nhà mới cho chúng ta. Ăn như thế này là em thấy ngon lắm rồi”.
Mẹ nó nói lúc mới được sinh ra, nó đã là một đứa bé háu ăn. Lớn lên, thứ gì nó cũng ăn được hết. Thế nên, nhìn nó lớn lên từng ngày, mập mạp khỏe mạnh, đôi mắt sáng nhờ ăn nhiều rau xanh, ba nó đùa rằng: “May mà con nhà lính tính không nhà quan”. Làm nó cười đắc chí. Xung quanh căn nhà nhỏ của nó không chỉ có mảnh vườn rau xanh mướt ấy, mà ba nó còn trồng thêm mấy bụi chuối mật, vài ba cây ổi, cây mãng cầu, để cho hai chị em nó có thứ mà ăn vặt suốt ngày. Thế là đã hơn chúng bạn hàng xóm rồi đấy! Nó thầm phục cho ba mẹ tận dụng từng khoảnh đất nhỏ xung quanh vườn nhà để trồng được nhiều loại rau quả cho gia đình nó ăn, tiết kiệm được một khoảng tiền kha khá cho việc chi tiêu hàng ngày, không những thế, mẹ nó còn đem biếu hàng xóm nữa. Thế mà bây giờ khoảnh vườn nhỏ ấy không còn nữa. Cái ngày ba nó chặt hết cây trái trong vườn, đào đất làm móng để xây một căn nhà vừa đủ rộng để ở, nó cứ đứng phía sau nhặt từng trái ổi chưa kịp chua mà khóc tức tưởi, tiếc nuối.
Tuổi thơ của nó trôi qua là những năm tháng êm đềm bên mái nhà nhỏ tuy nghèo nhưng thật đầm ấm. Có lẽ không bao giờ nó quên được cái cảm giác hạnh phúc của những đêm đông lạnh buốt, bên ngoài từng cơn gió rít liên hồi, tiếng mưa rơi lộp độp. Bên trong căn nhà nhỏ, với ánh đèn dầu vàng vọt, cả nhà nó bốn người nằm trên một chiếc giường ấm áp say sưa với những câu chuyện mà ba mẹ nó kể về cái thời xa xưa, về tổ tiên dòng họ, nó nghe thích thú rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.. Đối với nó, hạnh phúc đến từ những điều thật đơn giản.
Dù bây giờ nó sống trong một căn nhà đẹp có đầy đủ mọi tiện nghi, nhưng tuổi thơ của nó gắn với căn nhà cũ ấy đã rất “giàu” với những kỷ niệm quý giá từ ba mẹ mang đến cho nó mà bao đứa trẻ khác được sinh ra trong sự khá giả không hẳn đã có được.
Vô song
Căn nhà mơ ước đã biến thành hiện thực của gia đình nó. Là niềm tự hào của những người bà con hàng xóm xung quanh cái làng nghèo đơn sơ của nơi nó được sinh ra. Nó vui lắm vì từ nay mẹ nó không còn thấp thỏm lo sợ mỗi khi mùa đông đến. Mái nhà nhỏ xiu quẹo từ thời ông bà nội để lại chẳng thể bình yên trước mỗi cơn gió mạnh thổi qua. Vậy là sau hai mươi năm đồng vợ đồng chồng, cố gắng làm thật nhiều, vừa lo cho chị em nó ăn học vừa chắt chiu dành dụm, ba mẹ nó cũng xây được một căn nhà như chị em nó mong đợi.
Nhưng sao những ngày sống trong căn nhà mới, nó vừa sung sướng hạnh phúc lại vừa cảm thấy buồn buồn trong lòng. Hình ảnh những năm tháng tuổi thơ gắn với bao kỷ niệm đẹp về mái nhà cũ kỹ ấy cứ hiện về trong từng giấc ngủ, từng ký ức của nó. Nó nhớ mảnh vườn nhỏ với đủ các loại rau mà mẹ nó trồng để tiết kiệm được một số tiền đi chợ hàng ngày. Có cả giàn mướp sau giếng lúc nào cũng sai trái, chúng thòng xuống lủng lẳng muốn đụng đầu nó. Chúng dài mà ốm, làm ai cũng bảo mướp gì mà giống chủ quá chừng . Nó nghe mà mắc cười cho cái sự so sánh không sai vào đâu được. Tự tay mẹ nó trồng, tưới nước, chăm bón từng li từng tí thì sao không giống mẹ nó được. Và cho đến bây giờ mẹ nó cũng vẫn thế, một người mẹ người vợ biết lo toan gánh vác mọi thứ thì làm sao mà mập lên được. Cứ nghĩ đến là nó lại thút thít vì thương mẹ. Nó chợt thèm nồi canh rau tập tàng mẹ nấu quá chừng. Nồi canh với đầy đủ các loại rau bồ ngót, rau mồng tơi, rau muống, rau càng cua, rau ngổ… được mẹ nó hái ở mảnh vườn nhỏ rồi nấu ngay nên trông thật xanh tươi và thơm ngát.
Hồi ấy nhà nó nghèo lắm, ngày nào cũng toàn là ăn rau. Không nấu canh thì luộc, không luộc thì xào, hoặc là ăn sống. Thường thì mẹ nó nấu một nồi canh rau “chay”, chỉ nêm bột ngọt, không có lấy một chút cá chút thịt nào. Chị nó vừa húp miếng nước canh trong chén vừa cười xòa: “Giá mà có vài con cá nục bỏ vào nồi canh này thì ngon tuyệt, em ha!”. Nó nhìn gương mặt mẹ nó như muốn khóc. Lúc ấy nó thấy thương mẹ quá, nước mắt cứ chực trào ra, và nó cũng chỉ biết đáp lại một câu như thường lệ: “Ba mẹ phải để dành tiền xây căn nhà mới cho chúng ta. Ăn như thế này là em thấy ngon lắm rồi”.
Mẹ nó nói lúc mới được sinh ra, nó đã là một đứa bé háu ăn. Lớn lên, thứ gì nó cũng ăn được hết. Thế nên, nhìn nó lớn lên từng ngày, mập mạp khỏe mạnh, đôi mắt sáng nhờ ăn nhiều rau xanh, ba nó đùa rằng: “May mà con nhà lính tính không nhà quan”. Làm nó cười đắc chí. Xung quanh căn nhà nhỏ của nó không chỉ có mảnh vườn rau xanh mướt ấy, mà ba nó còn trồng thêm mấy bụi chuối mật, vài ba cây ổi, cây mãng cầu, để cho hai chị em nó có thứ mà ăn vặt suốt ngày. Thế là đã hơn chúng bạn hàng xóm rồi đấy! Nó thầm phục cho ba mẹ tận dụng từng khoảnh đất nhỏ xung quanh vườn nhà để trồng được nhiều loại rau quả cho gia đình nó ăn, tiết kiệm được một khoảng tiền kha khá cho việc chi tiêu hàng ngày, không những thế, mẹ nó còn đem biếu hàng xóm nữa. Thế mà bây giờ khoảnh vườn nhỏ ấy không còn nữa. Cái ngày ba nó chặt hết cây trái trong vườn, đào đất làm móng để xây một căn nhà vừa đủ rộng để ở, nó cứ đứng phía sau nhặt từng trái ổi chưa kịp chua mà khóc tức tưởi, tiếc nuối.
Tuổi thơ của nó trôi qua là những năm tháng êm đềm bên mái nhà nhỏ tuy nghèo nhưng thật đầm ấm. Có lẽ không bao giờ nó quên được cái cảm giác hạnh phúc của những đêm đông lạnh buốt, bên ngoài từng cơn gió rít liên hồi, tiếng mưa rơi lộp độp. Bên trong căn nhà nhỏ, với ánh đèn dầu vàng vọt, cả nhà nó bốn người nằm trên một chiếc giường ấm áp say sưa với những câu chuyện mà ba mẹ nó kể về cái thời xa xưa, về tổ tiên dòng họ, nó nghe thích thú rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay biết.. Đối với nó, hạnh phúc đến từ những điều thật đơn giản.
Dù bây giờ nó sống trong một căn nhà đẹp có đầy đủ mọi tiện nghi, nhưng tuổi thơ của nó gắn với căn nhà cũ ấy đã rất “giàu” với những kỷ niệm quý giá từ ba mẹ mang đến cho nó mà bao đứa trẻ khác được sinh ra trong sự khá giả không hẳn đã có được.
Vô song