Tại sao em lại mặc áo cộc, áo dài tay, áo thể thao, áo đẹp, áo xấu...??
Mỗi môn học ra đời đều có ý nghĩa có nó. Đó là kho tàng kiến thức của nhân loại, của dân tộc mà không có em sẽ...chẳng phải là con người. Cũng như cái áo, kiến thức em có thể lựa chọn, tuy nhiên, có những kiến thức em không được phép lựa chọn, đó là kiến thức cơ bản. Tại sao không được lựa chọn ? Bởi vì đến 18 tuổi là kết thúc tuổi để học kiến thức cơ bản, bắt đầu chuyển sang kiến thức chuyên sâu, hoặc là làm việc.
Nếu em muốn lựa chọn là sau năm 18 tuổi kia, ít nhất là thế. Và, sau 18 tuổi ấy, thứ em học sẽ chẳng phải là một bộ phim tình lãng mạn của Hàn Quốc, mà cũng chẳng phải một bộ phim hành động rất cuốn hút Mỹ... Thứ em học là thứ để em làm việc nhẹ nhàng hơn, có đầu óc - chất xám hơn.
Cái chất xám ấy có nền tảng từ các môn cơ bản, đặc biệt là môn chuyên sâu, hay con gọi là chuyên môn của em đấy. Việc học chuyên môn nó cũng lắm mồ hôi và nước mắt lắm đấy. Cuộc sống chẳng có gì là dễ dàng cả, CÁI GÌ CŨNG CÓ CÁI GIÁ CỦA NÓ CẢ.
Em nghĩ sao khi bây giờ khi em không biết đường đi lối lại ? Địa lí đấy.
Em không biết thời tiết diễn biến ra sao, ảnh hưởng khu vực nào ? Bão đang đến đâu ? Địa lí đấy ( và nhiều ngành liên quan nữa).
Em đừng có đùa. Thế hệ các em đã lười lại còn hay đòi hỏi.
Người Nhật họ được đào tạo, và ý thức tự giác, hi sinh hơn các em gấp trăm vạn lần đấy. Các em đang bị du ngủ, chây lười quá mức rồi.
Những ý nghĩa, hiện tượng đó các em không nhận biết được hay sao ? Còn mê muội đến thế sao ?