khánh ngân
New member
- Xu
- 0
Có lẽ anh sẽ rất ngạc nhiên bởi sự ra đi này của em... Một sự ra đi không có một lời giải thích mà chỉ có duy nhất nụ cười nhếch môi nhạt thếch...
Em không vô lý đâu anh ! Tất cả những gì đã xảy ra với nhau trong thời gian qua đã đọng lại trong em nhiều tâm trạng lắm !!! Em vui thì ít, nhưng giận hờn, hoang mang, thất vọng và tủi thân thì nhiều lắm ! Nhiều như sao trên trời đấy anh ạh !!! Nhưng cũng không phải vì những chuyện vớ vẩn ấy mà em ra đi... Em quay lưng chỉ vì em nhận thấy, anh không hề yêu em !!! Điều đó là em đau nhiều lắm...
Em đã từng ước mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ...Trong đó có anh và em, gia đình nhỏ của chúng ta.... Nhưng anh ạh, cuộc sống mãi là cuộc sống phải không anh ? Em chắc cũng không trách anh nhiều đâu ! Chỉ trách mình sao vội vã yêu anh, vội vã tin vào anh và dại khờ yêu chỉ mình anh ?!
Sau những lần đùa cợt vu vơ, em chợt nhận ra rằng anh có những suy nghĩ và tham vọng mà em không thể nào mang lại được cho anh... Có lẽ đất Sài Gòn, người Sài Gòn và giai cấp trung lưu mới có thể mang lại cho anh một địa vị trong xã hội như những gì anh mơ ước...
Em chỉ đơn giản là một người phụ nữ của gia đình. Em chỉ biết yêu thương người đàn ông của mình, yêu thương con cái mình, chăm sóc cho những người mình thương yêu, giữ bếp lửa hồng trong nhà để mỗi khi người đàn ông ấy trở về sau những bôn ba trong cuộc sống sẽ cảm nhận được sự êm ấm và an lành...
- Em chỉ có thể pha được một bồn tắm đầy nước ấm chứ không thể làm cho trong túi anh đầy tiền, mặc dù em có thể dùng đến những đồng xu cuối cùng trong túi mình để cho người đàn ông em yêu thương.
- Em chỉ có thể cho anh một bữa cơm ngon nóng hổi chứ không thể cho anh một bữa tiệc nhà hàng sang trọng, dù em cũng tất bật với công việc cơ quan đến bù đầu bù cổ. Nhưng em cũng muốn làm cho anh...
- Em chỉ có thể cho anh một ngôi nhà ấm áp chứ không thể mang lại cho anh một vinh thự cao sang, dù em rất muốn làm điều đó.
- Em có thể cho anh chiếc giường êm ái để anh ngã lưng và ngủ một giấc ngon lành với cơn gió mát từ tay em quạt đều chứ chẳng thể cho anh một chiếc ghế quan trọng trong công việc, dù em rất muốn làm điều đó.
- Em có thể cho anh đôi bàn tay em dành để xoa đầu anh khi anh đau, nắm lấy tay anh khi anh cô độc, dìu anh đứng lên khi anh gục ngã, massage cho anh khi anh mõi mệt. Nhưng em lại không thể cho anh một thế lực siêu nhiên để điều khiển những con người trong công việc anh và bắt họ phải phục tùng anh tuyệt đối, dù em rất muốn làm điều đó !
- Em có thể cho anh cả khối óc em để mỗi lúc, mỗi nơi em đi qua, em đều nghĩ về anh, lo lắng cho anh. Nhưng em không thể giúp anh giàu sang một cách nhanh chóng. Dù em rất muốn làm điều đó !
- Em có thể cho anh cả trái tim với tình yêu bất diệt dành cho anh, nhưng em lại không thể mang trái tim đó ra cắt nát từng mảnh vụn để anh phân phát mọi nơi cho các cô gái đi qua cuộc đời anh... Em dù rất muốn anh vui, nhưng không thể làm được điều này. Bởi anh biết không, với em, anh là tình yêu to lớn. Anh là niềm tự hào của riêng em. Dù có khi so ra anh chẳng là gì cả trong xã hội đầy ắp người thành đạt trong một đất nước hơn 8 triệu dân này. Nhưng dù anh có là hạt cát giữa sa mạc đi nữa, với em, anh vẫn là một bầu trời to lớn. Và em hoàn toàn không muốn mang bầu trời của mình chia sẽ cho ai cả !!! Tình yêu em ích kĩ. Ích kĩ vì em yêu anh... Một sự ích kĩ mà tất cả mọi người đều cảm thông, trừ anh ! Bởi với anh, anh chưa muốn em là nơi anh dừng lại... Hay nói cách khác là anh chưa muốn yêu em.... Điều này làm em đau....
Anh thấy không, em có thể cho anh tất cả, thậm chí cả thế giới của mình. Nhưng tiếc thay, anh không cần những điều ấy... Cái anh cần là địa vị, là sự thăng tiến, là cuộc sống giàu sang... Em thì tệ quá, không cho anh được những điều tưởng chừng đơn giản này... Em tệ quá phải không anh ? Em chỉ biết có yêu anh và làm tất cả những trò ngớ ngẩn vì anh...
Khi nhận ra anh không yêu em, mặt đất dưới chân em như đang rung chuyển... Trái tim em gần như vỡ tan thành từng mảnh vụn...rơi...rơi...vun vãi...
- Em thích cái cảm giác vùi vào ngực anh ngủ ngon lành một giấc... Nhưng vòng tay anh đã không còn siết chặt em nữa rồi...
- Em thích nắm lấy tay anh khi chúng mình đi trên phố... Không phải em sợ lạc đâu... Em muốn tìm một cảm giác thật an toàn, thật ấm áp khi bên anh thôi... Nhưng bàn tay ấy không còn tìm tay em nữa rồi...
- Em muốn nghe anh gọi “ mình ơi “, “ cục cưng của anh “ ... nhưng đã lâu rồi em không nghe thấy... Chắc anh đã dành gọi một người nào đó khác em mất rồi...
- Em nhớ anh, hàng đêm cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại như thôi miên nó, chỉ mong nhận thấy dòng chữ “ anh iu đang gọi “, chỉ mong nhận được “ tin nhắn mới từ cục cưng “ nhưng em mõi mòn chờ đợi... Anh luôn hỏi em “ sao thức khuya thế ? “ Em bảo “ Em quen rồi “ Nhưng anh có biết vì sao em quen như vậy không ? Vì em cứ chờ anh mỗi đêm đấy !!! Em cứ chờ anh gọi cho em, chờ anh nhắn tin em hàng đêm, có khi em buồn ngủ ghê lắm, không mở mắt lên được luôn đấy anh ! Nhưng em không dám ngủ, vì sợ em ngủ say sẽ không nghe thấy anh gọi ! Anh thấy em có đáng thương không ? Nhưng anh ơi ! Lâu lắm rồi em không thấy những dòng chữ thân thuộc đó hiện lên trên màn hình điện thoại em !!! Có lẽ anh đang dành hạnh phúc ấy cho một người khác em...
Còn nhiều, nhiều lắm lắm anh ! Nhiều điều em chờ đợi, nhiều điều em mong mõi...đơn giản lắm ! Giống như ngày đầu ta mới yêu vậy đó !! Nhưng em vô vọng... Một người hay nhiều người nào đó khác em đang có cái hạnh phúc to lớn ấy ! Người ta chắc là vui lắm ! Mà anh này, anh có vui không ?
Em từng nghĩ anh ạh ! Em nghĩ là “ nếu như em yêu một người nào đó, em sẽ làm mọi cách để họ được hạnh phúc, dù là bên cạnh ai ... Chứ không phải làm mọi giá để được ở cạnh người ta ! “
Và lần này, em đang yêu anh đây ! Đang rất yêu anh đây ! Vì thế em rất mong anh hạnh phúc !!! Nhưng em chỉ có thể có những hạnh phúc giản đơn, bình dị và chân thành... Em không mang cho anh cái “hạnh phúc thời đại” được anh ạh ! Em tệ quá phải không anh ?
Thôi thì em đành bước chân đi vậy ! Em đi để anh được hạnh phúc ! Đi để anh tìm thấy được điều anh cần ! Đi để anh có được một cuộc sống viên mãn như anh mong muốn ! Em đi, anh nhé !
Kìa anh, đừng chau mày như thế ! Đừng thương hại em như vậy ! Em biết là em sẽ buồn, buồn nhiều lắm ! Nhưng đừng thương hại em thế ! Em không cần đâu ! Em đứng vững được mà ! Do em chọn lựa cả mà ! Chỉ vì em yêu anh ! Em mong cho anh được hạnh phúc ! Chỉ cần anh hạnh phúc và yên vui là em thõa mãn lắm rồi... Dù là trái tim em đang rất đau đây anh ạh...Đau lắm ! Đau đến chết mất thôi.... Đau giống như anh đang cầm lấy một mảnh vỡ vắt lên từng vết ....từng vết... vào tim em đấy !
Rồi mai này, một người đàn ông nào đó, khác anh...Cái người mà họ chỉ mong muốn một hạnh phúc giản đơn, bữa cơm nóng bên bếp lửa hồng, bàn tay gầy guộc nhưng sẳn sàng xoa nhẹ trên đôi vai mệt mõi, đặt nhẹ lên trán khi người ấy nóng sốt, ủi bộ quần áo thẳng nếp cho họ ra đường...Bàn tay của một người gầy còm nhưng đủ khả năng dìu họ đứng dậy, đủ khả năng giữ cho mái nhà luôn đầy ắp tiếng cười với những hạnh phúc bình thường...Người đó sẽ tìm tới em, và em sẽ mang lại cho người ấy tất cả những gì họ cần – trừ một tình yêu tuyệt đối – bởi tình yêu ấy em đã trót dành trọn cho anh rồi thì làm gì còn nữa chứ....
Sài Gòn hôm nay buồn quá phải không anh ? Trời đang âm u giữa buổi sáng chủ nhật kìa ! Em đang ngồi một mình ở đây – một góc cafe Ký Ức – anh vừa bỏ em lại đây và đi mất rồi... Đi vì một công việc nào đó...
Anh ạh ! Em đi nhé ! Rồi mai này anh sẽ có được mọi thứ ! Nhưng chắc duy nhất một điều anh không có được, đó là tình yêu bất diệt của một người phụ nữ dành cho anh... Bởi em đoán chắc, không ai yêu anh nhiều hơn em cả !!!
Anh ! Mình chia tay !
(sưu tầm)
Em không vô lý đâu anh ! Tất cả những gì đã xảy ra với nhau trong thời gian qua đã đọng lại trong em nhiều tâm trạng lắm !!! Em vui thì ít, nhưng giận hờn, hoang mang, thất vọng và tủi thân thì nhiều lắm ! Nhiều như sao trên trời đấy anh ạh !!! Nhưng cũng không phải vì những chuyện vớ vẩn ấy mà em ra đi... Em quay lưng chỉ vì em nhận thấy, anh không hề yêu em !!! Điều đó là em đau nhiều lắm...
Em đã từng ước mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ...Trong đó có anh và em, gia đình nhỏ của chúng ta.... Nhưng anh ạh, cuộc sống mãi là cuộc sống phải không anh ? Em chắc cũng không trách anh nhiều đâu ! Chỉ trách mình sao vội vã yêu anh, vội vã tin vào anh và dại khờ yêu chỉ mình anh ?!
Sau những lần đùa cợt vu vơ, em chợt nhận ra rằng anh có những suy nghĩ và tham vọng mà em không thể nào mang lại được cho anh... Có lẽ đất Sài Gòn, người Sài Gòn và giai cấp trung lưu mới có thể mang lại cho anh một địa vị trong xã hội như những gì anh mơ ước...
Em chỉ đơn giản là một người phụ nữ của gia đình. Em chỉ biết yêu thương người đàn ông của mình, yêu thương con cái mình, chăm sóc cho những người mình thương yêu, giữ bếp lửa hồng trong nhà để mỗi khi người đàn ông ấy trở về sau những bôn ba trong cuộc sống sẽ cảm nhận được sự êm ấm và an lành...
- Em chỉ có thể pha được một bồn tắm đầy nước ấm chứ không thể làm cho trong túi anh đầy tiền, mặc dù em có thể dùng đến những đồng xu cuối cùng trong túi mình để cho người đàn ông em yêu thương.
- Em chỉ có thể cho anh một bữa cơm ngon nóng hổi chứ không thể cho anh một bữa tiệc nhà hàng sang trọng, dù em cũng tất bật với công việc cơ quan đến bù đầu bù cổ. Nhưng em cũng muốn làm cho anh...
- Em chỉ có thể cho anh một ngôi nhà ấm áp chứ không thể mang lại cho anh một vinh thự cao sang, dù em rất muốn làm điều đó.
- Em có thể cho anh chiếc giường êm ái để anh ngã lưng và ngủ một giấc ngon lành với cơn gió mát từ tay em quạt đều chứ chẳng thể cho anh một chiếc ghế quan trọng trong công việc, dù em rất muốn làm điều đó.
- Em có thể cho anh đôi bàn tay em dành để xoa đầu anh khi anh đau, nắm lấy tay anh khi anh cô độc, dìu anh đứng lên khi anh gục ngã, massage cho anh khi anh mõi mệt. Nhưng em lại không thể cho anh một thế lực siêu nhiên để điều khiển những con người trong công việc anh và bắt họ phải phục tùng anh tuyệt đối, dù em rất muốn làm điều đó !
- Em có thể cho anh cả khối óc em để mỗi lúc, mỗi nơi em đi qua, em đều nghĩ về anh, lo lắng cho anh. Nhưng em không thể giúp anh giàu sang một cách nhanh chóng. Dù em rất muốn làm điều đó !
- Em có thể cho anh cả trái tim với tình yêu bất diệt dành cho anh, nhưng em lại không thể mang trái tim đó ra cắt nát từng mảnh vụn để anh phân phát mọi nơi cho các cô gái đi qua cuộc đời anh... Em dù rất muốn anh vui, nhưng không thể làm được điều này. Bởi anh biết không, với em, anh là tình yêu to lớn. Anh là niềm tự hào của riêng em. Dù có khi so ra anh chẳng là gì cả trong xã hội đầy ắp người thành đạt trong một đất nước hơn 8 triệu dân này. Nhưng dù anh có là hạt cát giữa sa mạc đi nữa, với em, anh vẫn là một bầu trời to lớn. Và em hoàn toàn không muốn mang bầu trời của mình chia sẽ cho ai cả !!! Tình yêu em ích kĩ. Ích kĩ vì em yêu anh... Một sự ích kĩ mà tất cả mọi người đều cảm thông, trừ anh ! Bởi với anh, anh chưa muốn em là nơi anh dừng lại... Hay nói cách khác là anh chưa muốn yêu em.... Điều này làm em đau....
Anh thấy không, em có thể cho anh tất cả, thậm chí cả thế giới của mình. Nhưng tiếc thay, anh không cần những điều ấy... Cái anh cần là địa vị, là sự thăng tiến, là cuộc sống giàu sang... Em thì tệ quá, không cho anh được những điều tưởng chừng đơn giản này... Em tệ quá phải không anh ? Em chỉ biết có yêu anh và làm tất cả những trò ngớ ngẩn vì anh...
Khi nhận ra anh không yêu em, mặt đất dưới chân em như đang rung chuyển... Trái tim em gần như vỡ tan thành từng mảnh vụn...rơi...rơi...vun vãi...
- Em thích cái cảm giác vùi vào ngực anh ngủ ngon lành một giấc... Nhưng vòng tay anh đã không còn siết chặt em nữa rồi...
- Em thích nắm lấy tay anh khi chúng mình đi trên phố... Không phải em sợ lạc đâu... Em muốn tìm một cảm giác thật an toàn, thật ấm áp khi bên anh thôi... Nhưng bàn tay ấy không còn tìm tay em nữa rồi...
- Em muốn nghe anh gọi “ mình ơi “, “ cục cưng của anh “ ... nhưng đã lâu rồi em không nghe thấy... Chắc anh đã dành gọi một người nào đó khác em mất rồi...
- Em nhớ anh, hàng đêm cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại như thôi miên nó, chỉ mong nhận thấy dòng chữ “ anh iu đang gọi “, chỉ mong nhận được “ tin nhắn mới từ cục cưng “ nhưng em mõi mòn chờ đợi... Anh luôn hỏi em “ sao thức khuya thế ? “ Em bảo “ Em quen rồi “ Nhưng anh có biết vì sao em quen như vậy không ? Vì em cứ chờ anh mỗi đêm đấy !!! Em cứ chờ anh gọi cho em, chờ anh nhắn tin em hàng đêm, có khi em buồn ngủ ghê lắm, không mở mắt lên được luôn đấy anh ! Nhưng em không dám ngủ, vì sợ em ngủ say sẽ không nghe thấy anh gọi ! Anh thấy em có đáng thương không ? Nhưng anh ơi ! Lâu lắm rồi em không thấy những dòng chữ thân thuộc đó hiện lên trên màn hình điện thoại em !!! Có lẽ anh đang dành hạnh phúc ấy cho một người khác em...
Còn nhiều, nhiều lắm lắm anh ! Nhiều điều em chờ đợi, nhiều điều em mong mõi...đơn giản lắm ! Giống như ngày đầu ta mới yêu vậy đó !! Nhưng em vô vọng... Một người hay nhiều người nào đó khác em đang có cái hạnh phúc to lớn ấy ! Người ta chắc là vui lắm ! Mà anh này, anh có vui không ?
Em từng nghĩ anh ạh ! Em nghĩ là “ nếu như em yêu một người nào đó, em sẽ làm mọi cách để họ được hạnh phúc, dù là bên cạnh ai ... Chứ không phải làm mọi giá để được ở cạnh người ta ! “
Và lần này, em đang yêu anh đây ! Đang rất yêu anh đây ! Vì thế em rất mong anh hạnh phúc !!! Nhưng em chỉ có thể có những hạnh phúc giản đơn, bình dị và chân thành... Em không mang cho anh cái “hạnh phúc thời đại” được anh ạh ! Em tệ quá phải không anh ?
Thôi thì em đành bước chân đi vậy ! Em đi để anh được hạnh phúc ! Đi để anh tìm thấy được điều anh cần ! Đi để anh có được một cuộc sống viên mãn như anh mong muốn ! Em đi, anh nhé !
Kìa anh, đừng chau mày như thế ! Đừng thương hại em như vậy ! Em biết là em sẽ buồn, buồn nhiều lắm ! Nhưng đừng thương hại em thế ! Em không cần đâu ! Em đứng vững được mà ! Do em chọn lựa cả mà ! Chỉ vì em yêu anh ! Em mong cho anh được hạnh phúc ! Chỉ cần anh hạnh phúc và yên vui là em thõa mãn lắm rồi... Dù là trái tim em đang rất đau đây anh ạh...Đau lắm ! Đau đến chết mất thôi.... Đau giống như anh đang cầm lấy một mảnh vỡ vắt lên từng vết ....từng vết... vào tim em đấy !
Rồi mai này, một người đàn ông nào đó, khác anh...Cái người mà họ chỉ mong muốn một hạnh phúc giản đơn, bữa cơm nóng bên bếp lửa hồng, bàn tay gầy guộc nhưng sẳn sàng xoa nhẹ trên đôi vai mệt mõi, đặt nhẹ lên trán khi người ấy nóng sốt, ủi bộ quần áo thẳng nếp cho họ ra đường...Bàn tay của một người gầy còm nhưng đủ khả năng dìu họ đứng dậy, đủ khả năng giữ cho mái nhà luôn đầy ắp tiếng cười với những hạnh phúc bình thường...Người đó sẽ tìm tới em, và em sẽ mang lại cho người ấy tất cả những gì họ cần – trừ một tình yêu tuyệt đối – bởi tình yêu ấy em đã trót dành trọn cho anh rồi thì làm gì còn nữa chứ....
Sài Gòn hôm nay buồn quá phải không anh ? Trời đang âm u giữa buổi sáng chủ nhật kìa ! Em đang ngồi một mình ở đây – một góc cafe Ký Ức – anh vừa bỏ em lại đây và đi mất rồi... Đi vì một công việc nào đó...
Anh ạh ! Em đi nhé ! Rồi mai này anh sẽ có được mọi thứ ! Nhưng chắc duy nhất một điều anh không có được, đó là tình yêu bất diệt của một người phụ nữ dành cho anh... Bởi em đoán chắc, không ai yêu anh nhiều hơn em cả !!!
Anh ! Mình chia tay !
(sưu tầm)